Vân Khương Mịch tức giận quát: “Láo xược! Dám bất kính với bổn vương phi! Người đâu! Lôi xuống, móc đôi mắt hắn đem cho chó ăn!”
Cái tát này cũng không nhẹ, Tôn Trọng Mạnh lập tức bị đánh đến ngây người!
Minh Vương phi này, rốt cuộc là có ý gì?
Vừa rồi, không phải còn đang nhìn hắn ta cười tủm tỉm sao?
Sao trong nháy mắt đã cho hắn ta một cái tát còn muốn kéo hắn ta xuống dưới móc mắt cho chó ăn?
Trên mặt Tôn Trọng Mạnh dấy lên đau rát vội vàng che mặt quỳ xuống: “Minh Vương phi tha mạng! Tiểu dân không dám bất kính với người, xin Minh Vương phi minh xét!”
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Lương tiểu công công cũng có chút sững sờ.
“Còn chần chờ gì nữa?”
Ánh mắt Vân Khương Mịch sắc bén đảo qua: “Bổn vương phi nói không đúng sao?”
Tuy Tôn Trọng Mạnh chỉ là một điêu dân nhưng Tôn đáp ứng, muội muội hắn ta hiện tại là sủng phi của Hoàng thượng…
Đột nhiên muốn móc mắt Tôn Trọng Mạnh, chuyện này không được hay lắm nhỉ?
“Minh Vương phi, hay là…hay là chúng ta bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng đã nha?”
khoe khoang nữa chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hắn ngồi phịch xuống đất, giọng run rẩy cầu xin tha mạng: “Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng!”
‘Vân Khương Mịch lạnh lùng khiển trách: “Các ngươi không lẽ không biết? Vừa rồi, hắn dùng ánh mắt bất kính nhìn bổn vương phi chẳng lẽ còn có thế giữ lại một mät đế hản nhìn chằm chăm bổn vương phi nữa hay sao?”
Ngự Lâm quân vội vàng kéo Tôn Trọng Mạnh xuống.
Không cần Vân Khương Mịch ra lệnh cũng đã biết phải móc cả hai mắt…
“Ngươi chọc ai không chọc lại chọc phải Minh Vương phi hả? Hôm nay tự cầu phúc đi!”
Nghe giọng nói thì thầm của Ngự Lâm quân, Tôn Trọng Mạnh lập tức bị dọa đến mức mềm nhũn chân.
Lát sau, hắn ta bị ném dưới chân Vân Khương Mịch.
Hắn ta lúc này, quả nhiên đã không còn tròng mắt.
Máu tươi khắp mặt, sau khi không còn tròng mắt, hai hốc mắt trống rỗng, có chút quỷ dị.
Tôn Trọng Mạnh đau đến chết lặng, ngay cả tiếng kêu bi thảm cũng không phát ra được.
Vừa mở miệng, giọng nói khàn đặt khó nghe.
Kêu đau? Cầu xin tha?
Không còn nữa, cuống họng hắn ta đã sưng lên.
Vừa rồi, lúc bị móc nhãn cầu, Tôn Trọng Mạnh la lên giống như giết heo.
Vân Khương Mịch đạp đạp hắn ta: “Chết rồi à?”
Hắn ta khẽ rên một tiếng, thân thể bỗng nhúc nhích.
Tôn Trọng Mạnh thế nào cũng không ngờ tới, vị vương phi này nhìn thì như thần tiên, tại sao vừa mở miệng là muốn chém muốn giết, móc nhãn cầu người ta cho chó ăn…
Sự trái ngược này thật là đáng sợi Hắn ta chưa từng gặp nàng chứ đừng nói là có quan hệ gì với nàng.
Nếu là chưa từng gặp nàng vậy vì sao nàng lại đột nhiên ra tay ác độc với hắn ta như vậy?
Đã mất đi đôi mắt, Tôn Trọng Mạnh không còn nhìn thấy gì nữa, trong lòng càng thấp thỏm lo âu.
“Ngươi rất sợ?”
Nhìn thấy thân thể hắn ta kịch liệt run rẩy, Vân Khương Mịch cười lạnh một tiếng: “Hôm nay cũng không thể trách bổn vương phi! Muốn trách thì trách Tôn đáp ứng, muội muội tốt của ngươi ấy”.