Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


Bởi vì quá mức sốt ruột và sợ hãi, môi Vân Khương Mịch khẽ run rẩy, trong mắt ánh lên lệ quang.
Vốn dĩ nàng cho rằng bản thân không sợ bất cứ thứ gì.
Cho rằng nàng thật sự vô cùng cường đại, không để bụng hết thảy mọi thứ!
Chỉ có nhi tử là uy hiếp của nàng!
Nàng không thể mất đi nhi tử!
Giờ khắc này, Vân Khương Mịch thật sự sợ!
“Khương Mịch, người đừng vội.”
Tống Tử Ngư cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị nàng nắm.

Bởi vì nàng dùng sức quá mức khiến mu bàn tay nhỏ nhắn của hắn ta trở nên trắng nhợt, rất đau.
Nhưng ánh mắt hắn ta lại hết sức phức tạp.
“Hôm qua, vì việc này nên ta đã quay về núi Vân Vụ thương nghị với sư phụ.”
Hóa ra, hắn ta đã sớm nhìn thấu bí mật của nàng!
Hôm qua Tống Tử Ngư về núi Vân Vụ là vì nàng!

Trong lòng Vân Khương Mịch tràn đầy cảm động, nước mắt từ từ chảy xuống khuôn mặt: “Tử Ngư…”
“Đừng vội, có ta và sư phụ ở đây”
Tống Tử Ngư khẽ mỉm cười: “Trong lá bùa bình an này có mười năm pháp lực của sư phụ ta.

Trước khi pháp lực trong bùa tiêu hao hết, ta và sư phụ sẽ tận lực tìm kiếm biện pháp giải quyết việc này”
“Cho nên trước đó bùa bình an không thể rời khỏi người”
“Ta đã biết”
Vân Khương Mịch cúi đầu, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống giày.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Song, nói đến cũng là đạo lý này, âm dương luân hồi vốn chính là quy tắc của tự nhiên, sự xuất hiện của nàng đã vi phạm quy tắc này.

Hết thảy những chuyện này vốn đã không hợp với lẽ thường.
Nhưng điều càng làm cho nàng cảm động chính là Tống Tử Nqư và Huyền Sơn tiên sinh lai vì nàng mà làm hết thả!
Xem ra nàng làm cho Huyền Sơn tiên sinh những mỹ thực đó không hề uổng phí, hu hu hu…

Vân Khương Mịch lau nước mắt: “Đúng rồi Tử Ngư, nếu ngươi đã biết bí mật của ta, ta cũng không gạt ngươi nữa”
Nàng vươn tay.
Ánh mặt trời từ cửa số chiếu vào, chiếu rọi vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn của nàng, khiến nó trở nên rực rỡ lấp lánh.
“Từ khi đi vào thế giới này, không ai có thể thấy được -òng ngọc của ta.

Nhưng đoạn thời gian gần đây, Phong Bảo, ặc Phùng Dương và ngươi đều có thể thấy.

Có phải nguyên nhân là do hồn phách của ta không ổn?”
Tống Tử Ngư gật đầu: “Chính xác là như thế”
Vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.
Vân Khương Mịch lại hỏi: “Nếu hồn phách của ta liên tục bị cắn nuốt, vậy sẽ càng nhiều người có thể thấy được vòng ngọc của ta đúng không?”
“Đúng vậy”
Tống Tử Ngư không giấu giếm, cũng không truy vấn rốt cuộc vòng ngọc này có chỗ nào thần kỳ.
Hắn ta tôn trọng riêng tư của nàng, chỉ muốn bảo vệ nàng chu toàn.
Trong lòng Vân Khương Mịch ngũ vị tạp trần.
Khi gặp nạn, nàng có lo lắng, có cảm động, còn có sợ hãi.
Cuối cùng, nàng trân trọng cất bùa bình an vào trong không gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận