Thấy xung quanh không có người, ông ta mới nói khẽ: “Thần thì cảm nhận được bệnh tình của Trần quý phí có điều kì dị”
“Những ngày đó là những ngày tháng dẫn vặt nhất trong đời thần”
Dương thái y vốn muốn lén vào trong cung Trần quý phi, xem cho bà ta thử rốt cuộc là chuyện gì.
“Nhưng vẫn chưa đợi tôi ra quyết định thì tin tức Trần quý phí sinh con được truyền đến”
Mặc Vĩ ra đời
“Nhưng theo đó là tín Trần quý phi đã từ trần”
Dương thái y hít sâu một hơi, vẻ mặt đây sự áy náy tự trách: “Lúc đầu, nếu thần quyết định sớm hơn, đi xem bệnh cho quý phi nương nương thỉ…”
“Có lẽ là một kết cục khác rồi!”
Ông ta khẽ lắc đầu: “Kể từ khi đó, vi thần có nhận thức khác về “lòng người”?
Không chỉ Dương thái y có nhận thức khác này.
Nghe thấy lời kế của ông ta, Vân Khương Mịch cũng có nhận thức khác về lòng người rồi “Cũng kể từ lúc đó trở đi, vi thần quyết tâm, phải làm một thái y trung thành với công việc.
Không được làm trái với y đức của bản thân, không được làm chuyện khiến bản thân hối hận”
Dương thái y nói một cách trịnh trọng.
Cho nên hôm nay ở phủ Doanh Vương, sau khi chẩn đoán Vân Ngọc Linh vẫn chưa mang thai, ông ta cũng không hề kiêng dè gì, nói thẳng ra.
Những năm nay, ông ta cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái với y đức.
“Dương thái y, ông làm rất tốt! Ông là một thái y tốt”
‘Vân Khương Mịch vỗ nhẹ vào vai ông ta, cho ông ta sự khích lệ rất lớn: “Kiên trì đi tiếp con đường của ngươi đi! Ta tin, ngươi là một ánh sáng trong hậu cung sâu như vũng bùn này”
Lời này quả thực đã khích lệ Dương thái y rất nhiều.
Nước mắt lưng tròng, ông ta nhìn nàng: “Cảm ơn người, Minh Vương phi”
“Vi thần biết ngay Minh Vương phi tuyệt đối không phải kiểu người như vẻ ngoài đùa giỡn với đời, bưởng bỉnh không chịu phục tùng.
Tận sâu trong lòng người, lương thiện và chính chực ‘Vân Khương Mịch: “Dừng lại! Ta làm gì đùa giỡn với đời, bướng bỉnh không chịu phục tùng?”
Dương thái y lâu nước mắt: “Người là dùng vẻ bề ngoài ngố ngược để che giấu đi nội tâm lương thiện chính trực của người!”
‘Vân Khương Mịch: “…Đa tạ quá khen”
Ngấng đầu lên nhìn phủ nhà họ Dương bên trái, nàng thở phào một hơi “Dương Thái y, đến nhà ngươi rồi”
Nàng đúng là đưa ông ta về thật.
Dương thái y hổ thẹn cực kì: “Minh Vương phi, vốn dĩ phải để vi thần đưa người vềt”
“Không cần nói mấy lời khách sáo nữa, ta biết ngươi là ông giả nhát gan!
Chỉ cần nhớ nhất định phải giữ bí mật chuyện tối nay là được rồi, đi vào đi!”
‘Vân Khương Mịch vẫy vẫy tay.
“Hôm nay muộn quá rồi, hôm khác vi thần lại mời Vương phi vào phủ ngồi chơi”
Dương thái y xách hộp thuốc đi vào.
Màn đêm buông xuống, Vân Khương Mịch từ từ đi về hướng phủ Minh Vương Nàng vẫn đang sắp xếp trong đầu những lời mà Dương thái y nói.
Xem ra quả thực phải đi viếng thăm vị thái hậu nương nương đã lâu chưa xuống núi này rồi.
Đi chưa được vài bước, vòng tay của nàng đột nhiên trở nên nóng bỏng!