“Ta không tin ngươi, ta chỉ tin Vương Gia nhà ta!” Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng: “Miệng lưỡi ngươi dẻo quẹo, ai biết được câu nào là thật, câu nào là giả?” Nàng là có ý riêng.
Tân Nghiên Tuyết không phải kẻ ngốc, trong nháy mắt đã hiểu ra, Vân Khương Mịch là đang ám chỉ chuyện của bốn năm trước!
Mặt nàng trắng bệch không còn giọt máu!
Tiểu tiện nhân này, chẳng lẽ muốn triệt để lật mặt với nàng ta?
Chuyện của bốn năm trước, nếu như bị đào ra lại…
Nàng ta hốt hoảng lui về sau một bước: “Minh Vương, tốt xấu chúng ta cũng là người một nhà! Minh Vương Phi nói xấu †a như thế, chẳng lẽ đệ lại thờ ơ lạnh nhạt sao?” “Tam tẩu hi vọng bổn vương giúp đỡ Mịch Nhi?” Mặc Phùng Dương nhàn nhạt hỏi.
Tân Nghiên Tuyết khó tin nhìn hắn, rất lâu cũng không nói nên lời!
Chuyện tối nay, tại sao không phát triển giống như trong tưởng tượng của nàng ta?!
Chẳng lẽ không nên là, Vân Khương Mịch đến đây bắt gian, hiểu lầm quan hệ của hai người.
Với tính tình vừa đốt một chút đã nổ ra như pháo của nàng, chắc chắn sẽ quậy toàn bộ hoàng cung gà chó không yên.
Sau đó, bị Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Đức Phi chán ghét mà đuổi ra khỏi cung?
Tốt nhất là bị Mặc Phùng Dương tiếp tục cấm túc?
Người trước mắt này, đến cùng có còn là Vân Khương Mịch không?
Ánh mắt dò xét của nàng ta rơi vào đầu Vân Khương Mịch.
“Doanh Vương Phi, nếu ngươi còn làm ra chuyện khiến ta hiểu lầm như thế này… Ngươi cũng biết tính tình của ta rồi” Vân Khương Mịch vừa nức nở, vừa cảnh cáo nàng ta: “Cùng lắm thì hai chúng ta ngọc đá đều tan! Ta cũng sẽ nói những hành vi này của ngươi cho Doanh Vương, để ngài ấy quản ngươi cho tốt”
Đôi con ngươi của Tân Nghiên Tuyết co chặt lại: “Ngươi.
.
” Có cần phải tuyệt tình như thế không!
Nàng ta không giả vờ được nữa: “Vân Khương Mịch, ngươi đang buồn nôn ai thế?!”
“Ta đã nói rồi, giữa ta và Minh Vương không có gì cả! Tại sao ngươi lại nhỏ nhen như thế, lại còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, có khác gì với những người phụ nữ hay ghen tuông không?”
“Vương Gia, hu hu hu, Doanh Vương Phi hung dữ với thần thiếp!” Vân Khương Mịch một tay chỉ nàng ta, trốn vào lòng Mặc Phùng Dương, khóc tối tắm mặt mũi.
“Ngươi…” Tân Nghiên Tuyết tức giận đến nghiến răng: “Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng!” Động một chút là lại “hu hu hu”, đầu tàu hỏa biến ra à?!
“Vương Gia, ngài xem kia, Doanh Vương Phi hung dữ qua.
” Vân Khương Mịch tiếp tục nũng nịu.
Mặc Phùng Dương liếc mắt qua, Tân Nghiên Tuyết vô thức ngậm miệng lại, uất ức khóc lên: “Minh Vương, ta không làm gì cả, đệ cũng thấy được mà”
“Xin tam tẩu tự giải quyết cho tốt!” Mặc Phùng Dương không khách sáo chút nào: “Nếu như còn gây hấn với Mịch Nhi, bổn Vương sẽ hỏi thăm tam ca, xem huynh ấy quản giáo người nhà như thế nào!” Dứt lời, hắn ôm Vân Khương Mịch rời khỏi đình nghỉ mát.
Ánh mắt Vân Khương Mịch vượt qua cánh tay của hắn, đắc ý nhìn về phía Tân Nghiên Tuyết.
Thấy sắc mặt của nàng ta cứng ngắc, nàng ra vẻ tiểu nhân đắc ý, nháy mắt với nàng ta.
Tân Nghiên Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Tiểu tiện nhân này, quả thực là càn rỡt “Đừng nhìn nữa” Mặc Phùng Dương lấy tay xoay mặt nàng lại: “Biểu hiện của bổn Vương đêm nay có khiến ngươi hài lòng không? Nên cảm ơn bổn Vương thế nào đây? Chi bằng dùng mười vạn lượng bạc để tỏ lòng biết ơn?”
“Cút!” Vân Khương Mịch nhéo hắn một cái.
Đúng lúc này, chỉ nghe “âm” một tiếng!
Ngay sau đó, có một tiếng nổ vang lên: “Không xong rồi!
Có ai không! Có người rơi xuống nước!”