Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


Trên môi nàng mang theo một chút ý cười: “Doanh Vương Phi, ngươi đã nói là không có… Vậy ta muốn hỏi ngươi, đêm tối đường trơn, ngươi không ở điện Thái Hòa, lại đến đình nghỉ mát làm gì?”
“Ta.

” Ánh mắt Tân Nghiên Tuyết bối rối: “Ta, ta uống có hơi nhiều rượu, ra ngoài hít thở không khí”
“Nếu đã ra ngoài hí thở không khí, tại sao lại cùng Vương Gia nhà ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ?”
“Ta không biết! Ta đến đình nghỉ mát trước, không biết tại sao Minh Vương cũng đến!” Câu trả lời này, ngay cả Đức Phi cũng có chút bất mãn.

Tân Nghiên Tuyết nói bóng gió như thế này, ý là Phùng Dương lại chủ động đuổi theo nàng ta à?
Giữa Vân Khương Mịch và Tân Nghiên Tuyết, bà quả thật thích người sau hơn.

Nhưng không có nghĩa là có thể xem Tân Nghiên Tuyết như con ruột, tùy ý nàng ta ám chỉ con mình!
Vân Khương Mịch còn chưa lên tiếng, Mặc Phùng Dương đã bình thản mở miệng.

“Là Doanh Vương Phi phái người mời bổn Vương đến” Một câu nói, đã vả mặt Tân Nghiên Tuyết không chút do dựt Gương mặt nhỏ của nàng ta lập tức trắng bệch!
Nhóm người Mặc Quốc Thiên cũng nhìn về phía Tân Nghiên Tuyết bằng ánh mắt không thể tin được… Chỉ thấy nàng ta như hóa đá, ngơ ngác quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ nhìn Mặc Phùng Dương.

Mặc Vân Khinh cũng cảm nhận được, cảm giác bị vả mặt trước mặt tất cả mọi người.

Hắn ta cắn răng: “Lão Thất, ngươi có ý gì?”
“Tam ca hiểu như thế nào chính là có ý đó” Mặc Phùng Dương mỉm cười.

“Ngươi…” Mặc Vân Khinh tức đến xanh xám!
Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn.

Vân Khương Mịch lại nhanh chóng nói: “Doanh Vương Phi, giữa ta và ngươi có khúc mắc, lời ta nói không thể tin được.

Vậy lời Vương Gia nhà ta nói, hẳn là tin được nhỉ?
Nàng cười lạnh: “Ngươi dám nói, ngươi không sai bảo cung nữ mời ta đến đình nghỉ mát?” Thần sắc mọi người dần dần trở nên kích động.

Đây là dưa lớn như thế nào nữa đây?!
Doanh Vương Phi nhớ thương Minh Vương mãi không quên?
Hai người bọn họ, chẳng phải đã riêng mình kết hôn được bốn năm rồi sao?!
Tân Nghiên Tuyết không dám đối mặt với Vân Khương Mịch, chỉ nói lắp ba lắp bắp: “Ta, ta đang yên đang lành, tại sao lại muốn, muốn sai bảo cung nữ mời ngươi đi đình nghỉ mát?”
“Ta cũng không biết” Vẻ mặt Vân Khương Mịch rất vô tội: “Có lẽ, ngươi muốn để †a hiểu lâm quan hệ của ngươi và Vương Gia?”
“Ta không có!” Tân Nghiên Tuyết không còn dám cãi cọ với nàng.

Nàng ta sốt ruột nhìn về phía Mặc Vân Khinh, lại nói với Triệu Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, con dâu không có! Con dâu cũng không biết, tại sao Minh Vương Phi cứ cắn ta không thả.


“Nàng ta một lòng yêu thương Minh Vương, ghen ghét con dâu đã từng có hôn ước với Minh Vương.


“Oán hận con dâu cũng được! Nhưng giữa con dâu và Minh Vương là hoàn toàn trong sạch!” Nàng ta lại bắt đầu khóc lóc: “Con dâu oan uổng…”
“Là oan uổng, hay là ngươi có mưu đồ khác, có muốn ta lấy chứng cứ ra hay không?” Thấy Tân Nghiên Tuyết lại bắt đầu nũng nịu, Vân Khương Mịch nhịn không được mà liếc trắng mắt.

Lúc này, Đức Phi lại bắt đầu “hỗ trợ”: “Lấy ra! Nếu như ngươi không lấy ra được chứng cứ, ăn nói suông, vu oan cho Nghiên Tuyết và Phùng Dương, bổn cung là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
“Được thôi.

” Vân Khương Mịch cười nhẹ nhàng.

Nàng nắm lấy tay Tân Nghiên Tuyết.

“Ngươi làm gì…” Tân Nghiên Tuyết phản xạ có điều kiện, muốn rút tay về, nhưng bởi vì biên độ động tác quá lớn, chỉ thấy có thứ gì đó rơi ra từ ống tay áo của nàng ta, rơi leng keng xuống đất.

Chỉ thấy thứ rơi xuống đất, là một bình bách hoa lộ!
Lần này, Tân Nghiên Tuyết trợn tròn mắt!
Nhóm người này khô nhưng ánh mắt Đức Phi Bình bách hoa lộ này, rõ ràng là trong cung Vĩnh Thọ hôm nay, bà thưởng cho Vân Khương Mịch!
Tại sao lại năm trong tay Tân Nghiên Tuyết? Biết bách hoa lộ này từ đâu ra, sầm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui