Tiểu Thỏ Tinh Có Một Ý Tưởng Lớn Mật
Tác giả: Hạt Ảnh Thiên Thanh
Edit: Sặc Fructose
____________
Phiên ngoại: Trai Tinh
“Đằng Tinh (dây leo thành tinh) thật sự lợi hại như vậy à?”
“Thật sự mà, hơn nữa bọn họ còn có gai, làm xong một cây còn có một cây...”
Trai Tinh nhẹ nhàng khép mở vỏ, hiển nhiên là đã động tâm: “Vậy, tính tình của bọn họ thế nào?”
“Chắc chắn dễ tính hơn San Hô Tinh kia nhiều, lợi hại nhất chính là – “ Tôm Tích Tinh dừng một chút, giống như sợ bản lĩnh “lợi hại” này sẽ bị mấy yêu quái khác nghe thấy, tiến đến bên cạnh Trai Tinh nhỏ giọng nói: “Bọn họ biết dệt thảm hoa.”
“Dệt thảm hoa!” Trai Tinh phun ra hai cái bong bóng.
“Đúng vậy, ngẫm lại xem, ngươi nằm trên thảm hoa treo trên giường lắc tới lắc lui, còn có nước sạch cho ngươi uống, thoải mái không?”
Trai Tinh gật đầu: “Thoải mái, muốn!”
“Được, nể tình huynh đệ của chúng ta, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Tôm Tích nói xong khom lưng làm bộ muốn đi, Trai Tinh lập tức kêu hắn: “Từ từ đã!”
Hắn nhớ đến San Hô Tinh hung dữ kia, tà tâm vừa mới nhú lên đã bị đè bẹp xuống: “Ta đi tìm Đằng Tinh, có phải nên nói trước với San Hô Tinh không? Nhưng ta sợ bị hắn đánh...”
Trong sông này, sau khi mỗi con Trai Tinh tu thành yêu quái, cơ bản đều sẽ thông hôn cùng San Hô Tinh trong biển – Bởi vì Trai Tinh tự mang thuộc tính thiên phú “mài sắt thành kim”, hầu như tất cả yêu quái giống đực nghe tiếng đều sợ vỡ mật, trừ San Hô Tinh trong biển.
XX của San Hô Tinh vừa cứng vừa thô, mài rất là chậm, chờ một cây được mài mượt mà rồi còn có thể đổi sang cây khác, bởi vậy hoàn mỹ khắc chế thiên phú của Trai Tinh.
(* XX = Trym ????)
“Quan tâm đến hắn làm gì?”, Tôm Tích Tinh bất bình giùm hắn, “Loại yêu quái mắt để trên chân mày như San Hô Tinh hắn, lần đầu tiên gặp mặt đã kiếm chuyện với ngươi, rõ ràng ghét bỏ ngươi rồi – Nếu như vậy, ngươi cũng vừa lúc đi theo Đằng Tinh, không cần hắn nữa!”
Trai Tinh yên lặng cúi đầu, tộc này của bọn họ có thể tu thành yêu tinh rất ít, mỗi khi không cẩn thận ăn vào hạt cát, đều phải hao phí linh khí tinh nguyên của bản thân để mài thành viên, từ đó tổn hại tu vi, lại tốn thời gian...
Lúc trước San Hô Tinh lần đầu tới sông này xem hắn, hắn còn chưa có hóa hình, mở miệng phun bong bóng ở đáy sông, cứ như vậy mà bị đối phương nhét một họng toàn là cát.
Đống cát đó, làm chậm chạp thời gian hắn thành yêu vài thập niên, ước chừng kéo dài đến hai trăm năm, xác thật rõ ràng San Hô Tinh rất ghét hắn.
“Nhưng hắn để lại cho ta cái này...” Trai Tinh đào ra từ đống cát mình đang ngồi xổm ra một ngọn san hô, đây là thứ San Hô Tinh để lại, xem như là tín vật đính ước.
Ngọn san hô này màu đỏ thẫm, tươi đẹp mỹ lệ, là tượng trưng cho tu vi cao thâm của San Hô Tinh.
Hai trăm năm qua đi, chỉ sợ đối phương càng thêm lợi hại.
Trai Tinh ngẫm lại vẫn không dám bội ước, đành phải nhét lại ngọn san hô xuống dưới mông, nói: “Lỡ như đột nhiên hắn nhớ đến tìm ta, phát hiện ta cặp với Đằng Tinh, chắc chắn là sẽ đánh ta – ta vẫn nên ngoan ngoãn ở đây chờ đợi hắn đi.”
Tôm Tích Tinh hận rèn sắt không thành thép: “Chờ cái gì hả, ngươi đã thành yêu lâu như vậy mà hắn cũng chưa đến tìm ngươi, chỉ sợ là sớm quên mất ngươi rồi, hắn không tới, lẽ nào ngươi sẽ thủ tiết cả đời?”
“Cũng không có lâu lắm...” Trai Tinh đóng vỏ trai thật chặt, nhỏ giọng nói: “Chỉ là ta độ kiếp nhanh hơn người khác một chút, trai bình thường đều phải dưỡng ba năm mười năm mới có thể độ kiếp qua, ta không cần...”
Tôm Tích Tinh có chút gấp còn có hơi tức giận: “Giường hoa kia ta sẽ tự ngủ!”
“Cái gì?”
“Ta còn muốn lắc tới lắc lui uống nước của Đằng Tinh.” Tôm Tích cong lưng bắn thân người đi xa: “Tạm biệt!”
“Hả?”
_____________
Trăm triệu lần không nghĩ đến, Tôm Tích Tinh giận dỗi lại thật sự tới ngủ trên giường hoa của Đằng Tinh, ngày ngủ đó cũng là ngày bị Đằng Tinh bắt lấy, cuối cùng vì uống quá nhiều chất lỏng của Đằng Tinh mà tóc cũng biến thành màu xanh lá nhạt.
Một đầu tóc dài màu xanh lá nhạt phiêu dật, Tôm Tích Tinh thần thanh khí sảng về trong sông gặp mặt Trai Tinh, sinh động như thật mà kể lại sự tình phát sinh hôm ấy – Bao gồm việc hai yêu tinh ở trên giường hoa tương tương nhưỡng nhưỡng ra sao, hắn bị chất lỏng của Đằng Tinh lấp đầy thế nào, cùng với toàn thân dính dấp chất lỏng...
“A, hắn thật sự rất lợi hại! Ta sung sướng muốn chết luôn!”
Trai Tinh: “......”
_______________
Tôm Tích đi rồi, Trai Tinh ôm ngọn san hô nhìn vật nhớ người, nhớ rồi hôm đó mơ thấy một giấc mộng xuân.
Sau khi tỉnh lại, Trai Tinh tràn đầy cảm giác tội lỗi, mấy ngày tiếp đều uể oải ỉu xìu.
Tôm Tích đến tìm hắn chia sẻ cách chơi mới của mình với Đằng Tinh, hắn không quá hứng thú mà phụ họa, không như trước đây vẻ mặt chờ mong.
“Người cứ như vậy làm sao được, nếu không ta giới thiệu cho ngươi một Đằng Tinh ở núi khác nha?” Từ nhỏ Tôm Tích cùng Trai Tinh lớn lên, không đành lòng nhìn hắn cô đơn như vậy, “Hoặc là vị kia nhà ta giúp ngươi sướng sướng...”
Trai Tinh không còn lời để nói: “Những lời này của ngươi nếu để Đằng Tinh nghe được chắc chắn sẽ tức giận.”
“Sao hắn lại giận ta được, hắn vui vẻ còn không kịp, ngươi vừa non vừa mịn, được lời không phải là hắn à?”
“......” Trai Tinh nhịn không được muốn đánh hắn.
Tôm Tích còn muốn nói, Trai Tinh đã khép vỏ lại tiễn khách: “Ngươi để ta yên tĩnh một mình vài ngày đi.”
“Được rồi...” Tôm Tích nhìn hắn ngay cả bong bóng cũng không muốn phun ra, lại nghĩ loại chuyện như vậy cũng nên hỏi ý của Đằng Tinh cái đã, nói: “Vậy vài ngày nữa ta lại đến tìm ngươi.”
Nhưng mà Tôm Tích đi lần này, hơn nửa tháng cũng chưa thấy trở lại.
Trai Tinh lo lắng hắn bị Đằng Tinh bắt nhốt, hay là trên đường gặp trắc trở nhất thời không tới được, lại đợi thêm nửa tháng, vẫn không thấy hắn tới.
Trước nhớ sau nghĩ, Trai Tinh hóa ra hình người bước ra khỏi sông, chuẩn bị lên đường đến chỗ Đằng Tinh xem thử.
Hắn thành yêu muộn, hình người như một đại mỹ nhân tầm 27-28 tuổi, dáng người nhu hòa, mặt mày tràn đầy dịu dàng, vừa nhìn liền khiến cho yêu quái khác cảm thấy đây là một yêu quái thích hợp để cùng xây đắp gia đình.
Cho nên một mỹ nhân ôn nhu như vậy, mới đi được gần trăm dặm đã bị một đám yêu quái khác ngầm theo.
Tại sao một đám nhiều yêu quái như thế, bởi vì chúng yêu quái khiếp sợ thiên phú “mài sắt thành kim” của Trai Tinh, thương lượng với nhau mỗi một con yêu quái sẽ luân phiên mỗi lần một tháng, như vậy vừa có thể hưởng thụ mỹ nhân, vừa không sợ bị “mài thành kim” – Đại khái còn thiếu vài tên yêu quái nữa, chuyện XX cả năm của Trai Tinh đã bị phân phối xong.
Trai Tinh hoàn toàn không biết sóng ngầm kích động phía sau, chỉ một lòng lên đường, lại đi thêm vài dặm, rốt cuộc danh ngạch cũng đầy số.
Chúng yêu tinh sôi nổi hiện hình, vây quanh Trai Tinh.
Trai Tinh: “???”
Chờ đến khi bị đàn yêu quái này bắt vào sơn động, nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, Trai Tinh mới biết mình vậy mà lại trở thành vợ chung của bọn họ -- vợ chung của hơn ba mươi yêu quái!
Trai Tinh vừa hốt hoảng vừa gấp gáp, chỉ có thể nhân lúc bọn họ đang thương lượng ai trước ai sau mà biến về nguyên hình, khép chặt vỏ trai.
Nhưng chúng yêu cũng không hoảng hốt, bọn họ hiểu rõ cách để làm Trai Tinh mở vỏ: “Môt hồi ngâm trong nước rải chút muối, hắn sẽ ngoan ngoãn há mồm...”
Trai Tinh chưa từng bị ngâm nước muốn qua, nhưng cũng biết tư vị kia tất nhiên không dễ chịu, nhất thời yên lặng rơi nước mắt.
Phía trong vỏ trai khép chặt vừa đắng vừa chát, trừ thịt trai non mềm còn lại đều là nước mắt của hắn, Trai Tinh buồn bã, không khỏi nghĩ đến chuyện buông xuôi.
Cũng không biết Tôm Tích thế nào rồi, chỉ mong hắn bình an không có việc gì, có thể tìm được đến nơi này nhặt xác cho mình...
Trai Tinh vận pháp lực, lại bỗng thấy xác ngoài bị một bàn tay đè lại –
Bàn tay kia ấm áp, mang theo chất lỏng kì quái, chỉ cần vuốt nhẹ từ đỉnh vỏ xuống một chút, đã khiến thân thể hắn cứng lại, khó cử động.
Trai Tinh thử thêm lần nữa, bảy tám trăm năm pháp thuật tu luyện lại không thể thi triển, một chút cũng không nghe sai sử.
Hắn lo lắng không thôi, bàn tay bên ngoài còn đang nhúc nhích, ngón tay dính chất lỏng kì quái cạy cạy khe vỏ của hắn, hắn cố gắng khép kín vỏ nhưng vẫn bị mở ra dễ như trở bàn tay.
Gió nóng thổi vào một chút, thịt trai co rút vô ích, cuối cùng theo làn gió nóng đó miễn cưỡng nhô ra chân trai, thăm dò, vỏ cũng mở càng lúc càng to, thể hiện tư thái mời quân đến hái.
Giữa người hắn còn chứ một ngọn san hô nhỏ, đỏ thẫm tươi đẹp đặt trên thịt mềm của hắn, ngâm mình trong nước mắt của hắn, nhìn vừa đẹp vừa đáng thương.
Đối phương đưa tay trên ngọn san hô kia nhấn một cái, thịt trai co rút lại nuốt càng sâu một chút, ngay sau đó như bị ấn đến một cái chốt nào đó, Trai Tinh đã mở vỏ bị bắt biến thành hình người.
Trai Tinh quỳ rạp trên mặt đất, lòng biết hôm nay trốn không qua được kiếp này, nước mắt không khỏi càng rơi càng nhiều.
...
...
...
...!
(Ê đuýt tơ hữu tình chú thích: Mấy chấm phía trên là H đó -_-)
“Ưm......”
Cùng với một tiếng kêu rên, cuối cùng cũng kết thúc.
Trai Tinh khép nửa mắt, khẽ nhếch tay phải, lòng bàn tay miễn cưỡng ngưng tụ ra một mảnh vỏ trai, vừa nhanh vừa chuẩn mà đâm vào yết hầu của mình –
Nhưng hắn bị chịch lâu như vậy, động tác cũng không có nhanh như mình tưởng – người phía sau bắt lấy vai hắn ngăn lại, thậm chí cũng không dừng lại một chút.
Tiếng đánh vang dội như thế, Trai Tinh cuối cùng cũng mở miệng xin tha: “Ngươi, các ngươi tha cho ta đi...”
Nước mắt cùng mồ hôi nhễ nhại trên mặt, Trai Tinh thút thít, thấy người phía sau không còn động đậy, cố gắng xoắn người muốn bò ra, vẫn bị bóp eo ngăn lại.
Trai Tinh nhất thời tối sầm đôi mắt, phun ra một ngụm máu.
Người phía sau rốt cuộc cũng dừng lại, đưa tay bắt lấy đầu vai hắn, lật hắn lại ôm vào lòng, đồng thời một tay đặt lên ngực hắn vận yêu lực chữa trị nội tạng bị hao tổn của hắn.
Trai Tinh cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, mở đôi mắt ướt át mê man, mang theo vài phần khó hiểu nhìn người mới lúc nãy còn thi bạo hắn –
“San, San Hô Tinh?”
Hai yêu quái cũng mấy trăm năm chưa gặp, nhưng San Hô Tinh vốn tuấn mỹ phi phàm, đôi mắt còn có một nốt lệ chí màu đỏ, càng làm hắn tuấn lệ bức người.
Phàm là ai gặp qua cũng đều khó quên diện mạo hắn, Trai Tinh đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra.
San Hô Tinh lạnh mặt, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng kém, nói: “A, ngươi còn nhớ ta à.”
“Nếu ta tới trễ, ngươi định chuẩn bị chết ở đây mấy lần?”
Trai Tinh muốn bị tình thế chuyển bất thình lình này dọa sợ đến ngất đi rồi, hắn nhìn nhìn xuống...
“Thì ra vừa mới...!ta, là ngươi?”
“Đúng, bằng không ngươi hi vọng là ai – Tê Tê Tinh? Nhím Tinh?”
Trai Tinh lập tức lắc đầu, bắt lấy quần áo hắn: “Không không không...”
Hắn vừa mới phun máu, mặt trắng bệch còn thấm đẫm nước mắt, thật sự khiến người khác nhìn thấy thương.
San Hô Tinh dựa vào nỗi giận “thiếu chút nữa vợ đã chết”, thô bạo mà hiếp người một lần, bây giờ nhìn thấy hắn đáng thương như vậy, sắc mặt dịu lại, nói: “Tu thành người rồi sao không báo cho ta biết trước, còn đi vào núi sâu rừng thẳm, nếu không phải ta đến kịp lúc, lỡ như trễ một bước –"
Nói đến đây, hắn lại không nhịn được tức giận.
“Khoan đã!...” Trai Tinh theo bản năng đưa tay câu lấy cổ hắn, biện giải cho mình, “Ta vẫn luôn chờ ở đáy sông, a! Chờ ngươi đến đón –“
San Hô Tinh bế người lên đi vào trong hang động: “Chờ ta đón? Ngươi không nói cho ta biết ta làm sao đón?"
“Nói? Nói như thế nào...”
San Hô Tinh dừng một chút, duỗi ngón tay chỉ vào rốn hắn, ngọn san hô chôn ở bên trong: “Chẳng lẽ ngươi không biết đem đồ của ta chôn vào bên trong cơ thể, ta sẽ cảm ứng được?”
Dưới thân thật vất vả mới nghỉ ngơi, Trai Tinh thở vài hơi mới có thể nói chuyện lưu loát: “Không biết mà, ngươi đâu có nói với ta...!“
“Trưởng bối trong tộc không nói với ngươi sao, loại chuyện này còn cần ta nói cho ngươi?”
Nói đến điều này, thật ra Trai Tinh rất tủi thân: “Ngươi nhét một đống cát cho ta, chờ ta tu ra hình người rồi, Trai Tinh lớn tuổi đều đi mất, hiện tại trong sông tất cả đều là tiểu bối...”
San Hô Tinh tức giận: “Đó là đạo hạnh gần trăm năm của ta biến thành, trợ giúp ngươi bình an độ kiếp, cát gì mà cát!”
“Hả?”
Trai Tinh treo trên người hắn, lần đầu tiên biết được vì sao bản thân lúc trước độ kiếp lại bình an suông sẻ như vậy – chỉ là hắn so với yêu quái bình thường tu nhiều hơn 200 năm, đống cát đó còn không bằng đừng nhét!
San Hô Tinh hình như cũng ý thức được vấn đề này, nói: “Trước tiên không đề cập đến việc này, vậy sao ngươi ngậm ngọn san hô của ta vào?”
Trai Tinh ngoan ngoãn đáp: “Ta ra khỏi sông đi tìm Tôm Tích, nguyên bản đeo trên người, bị...!bị người ta bắt, ta biến về nguyên hình, cũng không biết nghĩ sao mà ngậm ngọn san hô vào miệng...”
Thật hay cho “cũng không biết nghĩ sao”...
San Hô Tinh giận không chịu được, nâng cánh tay ném người lên giường: “Bỏ đi, thật sự không nên nói nhiều lời với ngươi.”
...
...
...
Vào lúc Trai Tinh sướng đến muốn phi thăng đó, Tôm Tích Tinh mất tích kia, cũng ở trong nhà ấm trồng hoa mà Đằng Tinh tỉ mỉ tạo ra tiến hành play gì đó.
“A...!thật sự chịu hết nổi rồi.” Tôm Tích Tinh lúc nào cũng tràn đầy sức sống bây giờ không khác gì cá khô, vừa suy yếu vừa đáng thương, “Ta bảo đảm, thật sự bảo đảm, ta sẽ không bao giờ bảo ngươi đi làm yêu tinh khác nữa...!Trai Tinh cũng không được.”
_____ Toàn văn hoàn _____
Chú thích hình bản thể của bọn yêu quái phía trên:
Trai Sông:
Tôm Tích:
San Hô Đỏ
Dây leo (Đằng tinh):
.