Tiểu Thỏ Tinh Có Một Ý Tưởng Lớn Mật
Tác giả: Hạt Ảnh Thiên Thanh
Edit: Sặc Fructose
____________
Chương 4: Tình thương của cha như núi
Trời tối là lúc phải cho bú, Tiểu Thỏ Tinh đã hình thành thói quen mấy ngày nay, thời gian vừa đến là khôi phục lại hình người.
Tinh thần còn đang mê man, miệng đã rất trôi chảy gọi người tới: "Tiểu Hắc....!"
"Bú sữa?"
Tiểu Thỏ Tinh bị dọa giật cả mình, đôi mắt mê man lập tức trợn to: "Ngươi là..."
Trước mặt là một nam tử tướng mạo anh tuấn xa lạ, tóc đen mắt đen, trông có vẻ...
Trông có vẻ còn hấp dẫn hơn cà rốt.
Tiểu Thỏ Tinh vừa mới chịu kinh hách xong đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia lại bắt đầu mơ màng.
Nó đỏ mặt, không xác định mà nói: "Tiểu Hắc không ở đây......!Cho ngươi bú một chút cũng được mà nhỉ?"
Đối phương dừng một chút, nở một nụ cười khiến thỏ choáng váng: "Ngươi cũng không hỏi xem ta là ai, đã muốn cho ta bú sữa của ngươi?"
Tiểu Thỏ Tinh làm gì quan tâm hắn là ai, nó chỉ cảm thấy ngực mình bị nụ cười của đối phương khiến cho bộ ngực nhỏ của mình vừa đau vừa căng, khó chịu vô cùng.
"Bú xong sữa còn ra nữa".
"......"
Thôi rồi, hắn nhíu mày trông càng anh tuấn.
Tiểu Thỏ Tinh thúc giục: "Ngươi ăn xong rồi lại hung dữ với ta đi, căng quá".
Nhưng không chờ người kia bú xong một ngụm, Tiểu Thỏ Tinh vì quá kích thích mà biến về nguyên hình.
Tiểu Thỏ Tinh biến về nguyên hình là một con thỏ chỉ biết thuận theo bản năng, đầu óc toàn là cọ xát cọ xát, bắt lấy cánh tay của đối phương bắt đầu cử động.
Nam tử không hiểu từ đâu xuất hiện kia cũng thu lại thần thông, biến trở về thành một đứa bé đen thui.
Hóa ra mỹ nam tử này Tiểu Hắc biến ảo thành -- giờ phút này mà Tiểu Thỏ Tinh thanh tỉnh, chỉ e là sợ đến mức hai cái lỗ tai dựng thẳng lên!
Tiểu Thỏ Tinh cọ xát cả đêm, mệt mỏi ngủ mất.
Chờ đến sáng hôm sau, theo thói quen định biến về hình người chuẩn bị gọi Tiểu Hắc, lại cảm thấy trước ngực chợt lạnh rồi lại ấm lên.
Tiểu Thỏ Tinh cúi đầu mơ màng nhìn xuống, vạt áo bị đẩy ra, một bàn tay nhỏ đen thùi ấn ở ngực nó, bóp bóp một cách quái dị.
"Tiểu Hắc?"
"Oh"
Đây là lần đầu Tiểu Thỏ Tinh nghe thấy Tiểu Hắc phát ra âm thanh, có chút vui vẻ: "Đói bụng đúng không? Nha, mau bú đi..."
Nói xong ưỡn ưỡn ngực.
"......."
"Đừng bóp bậy, sữa chảy ra lãng phí"
Làm một con thỏ tiết kiệm, Tiểu Thỏ Tinh không thể nhìn nhất là lãng phí, bình thường giao mùa rụng vài cọng lông cũng phải lụm lại cất giữ sau này làm áo lông, huống chi trơ mắt nhìn sữa mình chảy tùm lum?
Tiểu Thỏ Tinh chờ đợi, đối phương vẫn ở đó vừa bóp vừa nhéo không chịu bú, không vui nói: "Tiểu Hắc!"
Tiểu Hắc thu tay về, cúi người xuống bú.
Bé vừa ăn vừa dùng đôi mắt yên lặng nhìn Tiểu Thỏ Tinh.
Đồng tử màu đen vì nhìn người quá gần mà có chút thu nhỏ lại, Tiểu Thỏ Tinh không hiểu sao lại thấy giật mình, hoảng hốt nhớ lại gì đó, nhíu nhíu mày, hỏi: "Hôm qua...!ngươi có gặp qua có ai đến đây không?"
Tiểu Hắc ngậm thứ gì đó, gật đầu.
"Thật sự đã có người đến..." Tiểu Thỏ Tinh cố gắng hồi tưởng: "Là ai nhỉ? -- Hình như hắn đã hỏi xin bú sữa của ta..."
Tiểu Hắc không lên tiếng, chỉ nghiến răng.
"A đau!"
Tiểu Thỏ Tinh tức giận: "Mấy ngày nay ngươi làm sao vậy? Không chịu ngoan ngoãn bú sữa, cắn ta véo ta, rất đau đó!"
Giọng tức giận nhỏ nhẹ chẳng khác gì làm nũng, Tiểu Hắc thả lỏng khớp hàm, lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
"Nha..."
Tiểu Thỏ Tinh đẩy bé ra, bởi vì dùng sức, đối phương nhất thời không kịp phòng bị nên bị đẩy ra.
Một đầu nhũ ướt nhẹp bại lộ trong không khí, run rẩy, giống như còn lưu luyến khoang miệng nóng ấm.
Tiểu Thỏ Tinh đỏ mặt đuổi bé ra ngoài: "Ngươi ra bên ngoài ăn cà rốt đi."
"Không muốn".
Tiểu Thỏ Tinh kinh ngạc, bỏ qua một chút không được tự nhiên trước đó, hỏi: "Ngươi có thể nói rồi?"
Tiểu Hắc gật gật đầu không nói nữa, vùi đầu muốn tiếp tục bú.
Nhưng Tiểu Thỏ Tinh một tay ấn bờ vai của bé, một tay kéo quần áo đàng hoàng lại: "Từ từ, ngươi lại nói thêm vài câu ta nghe xem".
"Bú sữa".
"......."
"Đói bụng rồi phải không, mau bú đi"
Đây là lời mình vừa nói qua -- Tiểu Thỏ Tinh không băn khoăn nữa, đành phải xuôi xuôi: "Có thể cho ngươi bú, nhưng không được cắn ta nữa!"
Tiểu Hắc gật đầu.
"Cũng không thể véo ta!"
Lại gật đầu.
"Cũng không thể liếm ta."
Tiểu Hắc đưa tay qua muốn cởi áo nó.
"Không đồng ý thì không được bú!"
Tiểu Hắc gật đầu mấy cái, cuối cùng cũng kéo được vạt áo mà Tiểu Thỏ Tinh đang giữ chặt ra.
Lộ ra bộ ngực ướt đẫm.
Bé không có lập tức hạ miệng, mà chỉ nhìn chằm chằm ngực.
Tiểu Thỏ Tinh đỏ mặt, lời nói ra có chút nhão nhão: "Cũng không cho nhìn..."
Tiểu Hắc ngoan ngoãn chuyển tầm mắt lên mặt nó, hỏi: "Nơi này chỉ cho ta bú thôi đúng không?"
Khó nghe được đứa nhỏ này nói một câu dài như thế, Tiểu Thỏ Tinh vô cùng vui vẻ mà đáp ứng: "Ừm"
"Thật sao?"
Tiểu Thỏ Tinh sờ sờ đầu bé, tình thương của cha nhất thời tràn đầy: "Tất nhiên rồi, sữa của ta chỉ cho con của ta ăn, đứa khác ta không cho đâu."
Tiểu Hắc hừ một tiếng, nhìn có vẻ như tức giận mà cúi đầu ngậm đầu nhũ vào miệng..