CHƯƠNG 12
Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn
Thượng Hải năm 2008 có ba nơi ghê rợn nhất, âm hiểm nhất.
Chỗ đầu tiên là nhà hỏa táng Long Hoa. Hằng ngày có vô số xác chết được chuyển đến đấy, trong đó, một vài xác chết có đội ngũ hộ tống hùng hậu khóc than, một số khác chỉ được dăm ba người thân mặt mũi chán chường đưa tiễn, hơn nữa còn có thể nghe được một câu cuối cùng làm quà như: “Lão già mãi chưa chết cuối cùng cũng chết rồi.”
Địa điểm thứ hai, nghĩa trang Hoa Hạ. Vô số tro cốt được bỏ vào trong những bình tro đề giá khác nhau, sau đó lần lượt chôn ở những vị trí cũng có giá khác nhau. Có một số vị trí độc lập tách biệt, dựa núi kề sông, có thể nhìn khắp một dải phong cảnh Dư Sơn[14] diễm kiều, được đối đãi chẳng khác gì so với những người bỏ ra mấy chục triệu mua biệt thự trên Dư Sơn cả. Những người được mai táng ở đây hẳn phải vui sướng nở hoa trong lòng: lúc sinh thời không mua nổi biệt thự trên Dư Sơn, thì chí ít chết rồi cũng có thể thưởng thức ít non non nước nước hoa hoa cỏ cỏ nơi ấy.
Còn một số khác lại không có được cái may mắn ấy, miễn cưỡng chen chúc trên một mặt tường, chiếm cứ một cái hốc nhỏ trong vô vàn những cái hốc dày đặc như tổ ong. Lúc đám con cháu hiếu thảo đến thắp nhang sẽ phải tìm kiếm một hồi, tìm đến phát cáu buột miệng chửi văng, chút lòng hiếu thảo còn lại bị cơn giận dữ làm tiêu hao hết sạch. “Mẹ nó, có một tí tro cốt mà cất giữ như của báu quốc gia ý!” Thế rồi quăng luôn bó hoa cúc vừa mang đến, nghênh ngang ra về.
Còn chỗ thứ ba, chính là một khu căn hộ cao cấp ở quận Tĩnh An. Cái bóng âm u bao trùm nó ngày càng bành trướng tối tăm, cơ hồ sắp nuốt chửng hai khu nhà phía trước.
Mẹ Cố Ly mặt mũi sa sầm ngồi trong phòng khách, trên đầu lơ lửng một đám mây đen.
Tất cả các đèn trong phòng khách đều đang bật, nhìn sáng trưng tưng bừng, giống như một... ngôi mộ xa hoa vô đối.
Mắt bà nhìn chăm chăm vào bức tranh sơn dầu thời Trung cổ của Pháp treo trên tường phòng khách, vẻ mặt như nhìn thấy một bóng ma trong bức vẽ, lại vừa giống như nhìn thấy một quý phu nhân khác mua tranh mất cái túi Hermès Birkin số lượng giới hạn.
Ba ngày trước, Cố Diên Thịnh mua nó về từ buổi đấu giá, lúc ấy, Cố Diên Thịnh vượng khí ngời ngời ngồi giữa các quý ông vận u phục cao cấp, và bên cạnh đeo đầy đồ trang sức long lanh, là Cố Ly, cô tiểu thư cao quý - mặc dù Cố Ly luôn cúi đầu dùng cái máy OQO để chat với Lâm Tiêu trên MSN: “Tối nay cậu mà đến muộn thì tớ sẽ bẻ gãy từng đốt xương sống của cậu ra”, “sau đó nhét vào trong ba lô của Đường Uyển Như”, “ở chung chỗ với cái nịt ngực ướt sũng mồ hôi nó vừa thay ra.”
Vậy mà ba ngày sau, Cố Diên Thịnh bị một thanh sắt to bằng cổ tay đâm xuyên óc, bây giờ đang nằm thẳng đuột trong phòng bảo quản thi hài lạnh băng.
Cố Ly giở xoèn xoẹt tập tài liệu luật sư vừa đưa cho, thỉnh thoảng lại với tay nhấp một ngụm cà phê. Mặt nó không trang điểm, nhưng nhìn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi có sắc phớt hồng đặc trưng của thiếu nữ, như một đóa hoa hồng tươi tắn bừng nở trong đêm.
Từ năm mười chín tuổi nó đã bắt đầu sử dụng các thứ mỹ phẩm cao cấp nhất, đồng thời mỗi ngày đều uống một ống nhỏ Fancl Collagen - giá tiền tương đương hai bữa cơm của người khác. Cho nên khuôn mặt nó trông rất giống những người mẫu trang điểm long lanh trên các tạp chí. Khi chúng tôi châm chọc rằng, nó bắt đầu dùng mỹ phẩm đẳng cấp nhất ngay từ sớm như thế, vậy sau này năm bốn mươi tuổi biết dùng loại nào, nó rất thản nhiên nói, nó rất tin tưởng vào khoa học kỹ thuật, nếu Michael Phelps đã có thể liên tục tám lần vô địch tại bể bơi làm tức chết các tuyển thủ của các quốc gia khác, Usain Bolt cũng có thể phá vỡ kỷ lục thế giới trên đường chạy một trăm mét ở sân vận động Tổ chim, vậy thì tới lúc bốn mươi tuổi, chắc chắn sẽ có những thứ tiến bộ vượt xa hiện tại để nó dùng. Lúc nó đưa khuôn mặt không có lấy một vết nhăn nhỏ nào nhìn chằm chằm vào tôi và Nam Tương, chúng tôi hoàn toàn bị chinh phục. Nó chính là một con chuột bạch có được những thành công mang tính đột phá trong phòng thí nghiệm.
Còn lúc này, vẻ mặt nó lạnh lùng bình tĩnh mà vẫn toát lên một vẻ hừng hực, như bất cứ buổi tối ngồi lật xem tạp chí tài chính nào khác.
Mẹ Cố Ly khoác áo choàng tắm, chậm rãi đứng lên khỏi sofa, lẩy bẩy tiến lại gần, sau đó đưa tay túm tóc Cố Ly, giọng rít lên the thé như thể một con lợn bị dao đâm vào cuống họng: “Mày vẫn còn lòng dạ ngồi đây nghiên cứu di chúc hả! Mày hại chết bố mày, cái đồ con nhà đĩ này!”
Đầu Cố Ly bị giật ngửa lên, cặp mắt trợn ngược như người chết, mặt nó khi ấy xấu xí chưa từng thấy. Nó nhìn bà mẹ phát điên trước mặt, ánh mắt đầy sự thản nhiên và căm hận: “Vâng, con nhà đĩ, mẹ nuôi tôi lớn bằng từng này không dễ nhỉ.”
Mẹ Cố Ly sững sờ, sau đó cười to sung sướng: “Mày hãy đọc chúc thư bố mày ày đi đã! Nhưng mày nói đúng đấy, mẹ mày đúng là một con đĩ chính cống! Tao ước nó cũng bị một thanh thép đâm cho nát óc!”
Trận chiến giữa mẹ con Cố Ly cuối cùng đã nổ một tiếng súng đầu tiên.
Hoặc nói, quả bom Cố Diên Thịnh chôn xuống đất hai mươi năm về trước vẫn tích tắc chạy đồng hồ đếm ngược cuối cùng nổ ầm một tiếng, phá tung vỏ bọc.
Máu thịt văng tứ tung chỉ mới là sự khởi đầu.
Hồn bay phách tán mới thực sự là màn hay nhất trong vở kịch.
Đương nhiên, chúng tôi đều biết, chúng tôi yêu cuồng nhiệt những vở drama kích thích, đầy tình tiết cao trào trong cuộc sống ấy.
Liên tục mười cơn mưa lớn trút xuống.
Buối sáng mỗi ngày đều có chớp giật sấm rền.
Những lằn sét và tiếng sấm cực lớn, như những ngón tay mọc móng dài ngoằng nhọn hoắt chọc vào màng nhĩ từng người. Mỗi tiếng sấm nổ đều như một cái bạt tai nặng nề từ bóng tối đột ngột ập tói.
Ga tàu điện ngầm Đồ Gia Hội ngập đầy nước, các ban ngành chính quyền phái một lực lượng đông đảo tới làm công tác thoát nước. Tất cả những công trình ngầm của Thượng Hải đều bị mưa lớn hoành hành. Trên làn nước đục ngầu cuộn chảy khắp nơi bập bềnh đủ loại tờ rơi quảng cáo, “Năm phút cho bạn trẻ ra mười tuổi, chỉ cần một trăm chín mươi chín tệ”, hoặc “Một trăm nghìn tệ để bạn chinh phục Thượng Hải, trở thành công dân Thượng Hải”, vân vân và vân vân. Bọn chúng dùng những lời lẽ giả dối ngọt ngào nâng đỡ hết đám người thất bại này đến đám người thất bại khác phiêu bạt ở Thượng Hải, cho họ thêm dũng khí tiếp tục sinh sống tại cái thành phố độc ác song lại xinh đẹp này.
Lúc không có mưa to, nhiệt độ cao tiếp tục bao phủ Thượng Hải. Những cái máy điều hòa chạy điên cuồng lắp dày đặc cả thành phố, không khí lạnh, mạng Internet, nguồn vốn lớn, các khu đô thị nhấp nhô, một vòng xoay thôn tính mới giữa các nhà máy bùng nổ, diễn ra không ngừng nghỉ ở thành phố này.
Sau trận mưa lớn thứ mười ba, mùa hè cuối cùng cũng qua đi.
Khoảnh đất xanh xa xỉ cuối cùng ở trung tâm Lục Gia Chủy bị quây lại, trên mặt cỏ lập tức bị đào một cái hố lớn, xung quanh dựng rào vây công trường cao hai mét, trên đề bốn chữ to “Trung tâm Thượng Hải”. Nó tuyên cáo sự kết thúc của một thời đại, không phải là thời đại của Đông Phương Minh Châu xa xưa, càng không phải thời đại của Kim Mậu Plaza, nó khiến thời đại của Trung tâm Tài chính Hoàn Cầu vừa ra mắt tranh hùng ở Thượng Hải hoàn toàn biến thành lịch sử.
Shanghai Center sắp trở thành cao độ mới của châu Á trong tương lai. Những hướng dẫn viên du lịch tay vẫy lá cờ nhỏ, chỉ lên nền đất miêu tả sinh động về một “thành phố thẳng đứng” trong tương lai cho các du khách tham quan từ mọi miền. Các du khách nheo mắt, cố tưởng tượng ra trên không trung một tòa nhà chọc trời tráng lệ mà kỳ dị, miệng không ngừng xuýt xoa.
Và khi tháng Chín đã qua đi, gác ngắm trời trên tầng cao nhất của Trung tâm Tài chính Hoàn Cầu với vũ khí tối thượng là super high view được ca ngợi “trên đầu dưới chân đều là trời xanh lơ lửng” đã chinh phục được hầu hết những người ở đỉnh kim tự tháp có ý thích biến thái về độ cao. Họ nhìn ngắm Đông Phương Minh Châu và Kim Mậu Plaza dưới chân, thỏa mãn uống ly cà phê giá một trăm bảy mươi hai tệ.
Giống như Cố Ly lúc này đây, nó ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đơn độc, nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, hai người mặc đồ đen tiến lại gần, nó lịch sự đứng dậy, trên người là một bộ đầm màu đen của Giorgio Armani, mỉm cười đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Cố Ly.”
Cô gái phía đối phương cũng mặc đầm liền thân đen giơ tay ra, bắt tay vô cùng duyên dáng: “Rất vui được gặp cô, tôi là Kitty. Đây là ông chủ của tôi, Cung Minh.”
Neil đứng trong thang máy ấn chặt nút đóng cửa liền hai phút, ãi đến khi phát ra những tiếng tút tút cảnh cáo, hắn mới buông tay. Vậy là cửa thang máy “kính coong” một tiếng mở ra. Gian phòng khách sang trọng nhà hắn xuất hiện trước mắt.
Hắn hít hai hơi thở sâu, nghiến răng cúi đầu bước khỏi thang máy, luồn thật nhanh qua phòng khách để đi về phòng mình. Thế nhưng, ngoài dự đoán của hắn, trong nhà không có ai, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần vừa bước vào nhà sẽ bị bố James ném thẳng vào mặt một cái bình hoa cổ, nhưng giờ đây, bốn bề yên ắng, thế là hắn dừng bước. Lúc ngẩng đầu lên, mới phát hiện hóa ra không phải trong nhà không có ai.
Mia ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng khách, tay cầm tách cà phê, vừa uống vừa tủm tỉm cười nhìn hắn.
Neil cau mày, không nói gì, lại tiếp tục đi về phía phòng mình.
Mới đi hai bước, Mia đã gọi giật lại: “Hành lý của cậu ở kia, đóng gói xong rồi. Trước đây chẳng phải cậu luôn nói muốn chuyển ra bên ngoài sao, James cảm thấy cậu cũng không nhỏ nữa, nói thực, trẻ con ở Mỹ nếu lớn bằng tuổi cậu mà vẫn còn ở chung với bố mẹ, thì sẽ là một chuyện hết sức đáng xấu hổ đấy. Huống hồ, chuyện xảy ra hôm qua... tôi nghĩ bây giờ chính là một thời điểm cực kỳ hợp lý và cần thiết.”
Neil quay đầu, đã thấy hai vali to đùng để trước cửa.
Hắn sững người, sau đó mỉm cười, nói với Mia: “I think you have got everything that you want.”
Mia đáp lại bằng một nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Not yet.”
Hai người họ mỉm cười ấm áp với nhau, tựa như một cặp mẹ con thân thiết.
“You want some coffee?” Mia cầm bình cà phê, rót cho Neil một cốc.
“Oh, please save the poison for yourself, pretty witch!” Neil xách vali đi ra ngoài, “Say hello to your mirror for me!”
“Sure, my Snow White!” Mia cười khanh khách, “You’re so queenly, aren’t you?”
Neil va mạnh vào cửa, hắn bước hai bước rồi xoay người lại, đạp chân đánh rầm vào cánh cửa gỗ chạm trổ kiểu cổ một trăm chín mươi nghìn tệ.
Cố Nguyên thấy Neil đùng đùng tức giận xách vali to tướng từ trong tòa nhà Rich-Gate đi ra, anh chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, đang định mở miệng thì bị Neil nói một câu chặn họng luôn: “Oh, shut up.”
Neil ngồi vào trong xe, bẻ khớp ngón tay răng rắc.
“Bây giờ định đi đâu?” Cố Nguyên cười tít mắt nhìn thằng con lai đang tức tối như sắp nổ tung.
“Chúa biết được, có thể tôi nên đi Campuchia hoặc Iraq, đi giật chốt mìn cho nổ tung ra.” Neil liếc mắt nhìn Cố Nguyên đang tủm tỉm cười trước nỗi đau của người khác.
Sau khi ngồi xuống, Kitty mỉm cười tự nhiên, sau đó trỏ tay vào ba bộ trang phục thuần một màu đen của ba người, nói đùa: “Hy vọng cuộc gặp mặt của chúng ta không giống như một tang lễ.”
“Bố cô ấy mới qua đời, cô bớt nói những câu đùa vô vị đó đi.” Cung Minh lạnh lùng cất tiếng, sau đó ngồi xuống, tìm một tư thế thoải mái.
“Tôi xin lỗi.” Kitty lập tức cúi đầu nói nhỏ, song hiển nhiên không phải nói với Cố Ly, mà là với Cung Minh.
Cố Ly nhìn Cung Minh, cho đến khi đối phương ngước mắt nhìn lại, nó mới mỉm cười một chút, sau đó nói: “Tôi muốn nói một cách đơn giản, tất cả chỉ là: Tôi không đồng ý để công ty của bố tôi - bây giờ là của tôi - bị M.E mua lại với cách thức đó, và cái giá quá đáng như vậy.”
“Tôi rất hiểu tâm trạng của cô,” Cung Minh vừa chỉ vào loại cà phê mình muốn uống trong menu cho Kitty, vừa nói với Cố Ly, “tôi chỉ muốn sửa lại một điểm duy nhất là, tập đoàn mua lại công ty Thịnh Cổ, cũng chính là công ty của bố cô, và bây giờ là của cô, không phải là M.E, mà là tập đoàn Constanly. Hôm nay tôi không lấy tư cách tổng biên tập của M.E, mà chỉ là đại diện của Constanly thôi.”
Cung Minh chọn cà phê xong, bắt đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Ly một cách thích thú, dường như vô cùng hài lòng với kết quả hiện tại. Anh ta đủng đỉnh đưa cuốn menu trả cho nhân viên phục vụ, rồi thong thả cất giọng với tốc độ và âm lượng êm ái nhất: “Tôi nghĩ, một sinh viên tài chính xuất sắc nhất như cô Cố Ly hẳn phải biết rất rõ về Constanly, tập đoàn Mỹ bất ngờ tiến vào Trung Quốc ba năm trước, tập đoàn này có một biệt danh, tôi tin là nó đã xuất hiện ở phần ví dụ phân tích trong giáo trình của các cô, gọi là ‘Cá sấu thôn tính’, chương 12 giáo trình Thị trường tư bản năm thứ ba.”
Anh ta uống một ngụm cà phê vừa được người phục vụ mang đến, sau đó lạnh lùng nói: “More sugar, please.”
Dứt lời, anh ta quay đầu lại, mặt hướng về Cố Ly: “Tôi nói tôi rất hiểu tâm trạng của cô, hẳn cô cũng biết rõ, là vì tạp chí M.E mới thuộc về Constanly hai năm trước, trước đó cũng trải qua mười bốn tháng ròng kháng cự, cuối cùng vẫn không thể thay đổi được số phận bị thôn tính. Bất kỳ kháng cự nào cũng đều vô ích trước chính sách nguồn vốn và hệ thống áp đảo, không hề lay động; trừ phi trong tay cô nắm hơn 51% cổ phần của công ty Thịnh Cổ - đương nhiên, cô và tôi đều biết, cô không có ngần đó, đây cũng là nguyên nhân chúng ta ngồi đây ngày hôm nay.”
“Good luck, dear Lily.” Khuôn mặt như trang giấy của Cung Minh lần đầu tiên biểu lộ chút sắc thái, một nét cười tuyệt mỹ mà đầy tà khí. Chỉ có điều phía dưới khuôn mặt ấy có một dòng chú thích chữ nhỏ: tà ác và sung sướng trước nỗi họa của người khác, quyết chí đạt được và đã có tính toán đâu ra đấy.
Biểu hiện ấy giống hệt con mèo dùng móng vuốt tuyệt đẹp của nó không ngừng vờn giỡn con chuột đang giãy giụa, thái độ lạnh lùng và kẻ cả hết sức áp đảo.
Cố Ly nhìn Cung Minh, lần đầu tiên cảm thấy dù là chính bản thân nó, kẻ làm mưa làm gió ở trường, hay Kitty, nữ siêu nhân mà nó luôn nghe Lâm Tiêu kể chuyện, ở trước mặt Cung Minh đều giống như chú mèo con vừa mới ngủ dậy, xòe ra móng vuốt bé tẹo sắc nhọn của mình trước con sư tử đang lim dim mắt, nằm bất động. Bên ngoài cửa sổ tường kính cạnh nó là đường chân trời xa xôi và đám mây trắng bông xốp vừa lướt ngang qua đầu.
Sau khi kiên quyết trả tiền cà phê, Cố Ly bình tĩnh ra về - chí ít là vẻ bề ngoài rất bình tĩnh, mặt không biến sắc, thậm chí còn bày tỏ sự yêu thích đối với tạp chí M.E, mặc cho trước kia nó luôn giễu cợt chê bai tờ tạp chí văn nghệ quá đà này. Tốt xấu gì thì nó cũng được coi là Bạch xà tinh Bạch Tố Trinh chứ đâu phải đùa.
“I like your Prada.” Trước khi đi, Cố Ly mỉm cười, biểu thị sự khen ngợi rất có mục đích đối với bộ u phục màu đen không hề nhìn ra logo trên người Cung Minh.
“I like your Armani, too.” Cung Minh lịch sự đáp lễ.
Cung Minh ngồi trên ghế, tiếp tục nhàn nhã uống cà phê. Kitty rút cuốn sổ ghi chép trong túi ra, lật giở, check lại lịch trình công việc còn lại trong ngày.
Cung Minh dõi mắt nhìn sông Hoàng Phố như một dải dây bạc lấp lánh, cười khẽ - không rõ là đang cười hay đang giễu cợt - anh ta nói: “Không biết Cung Huân có biết không, trong cái tập đoàn ông ta thích này, thứ giá trị nhất không phải cánh rừng và dây chuyền sản xuất giấy in, mà thực ra chính là cô gái mặc đồ hiệu Armani vừa ngồi trước mặt tôi. Cô ta chính là một working machine hoàn hảo.”
Khi mùa hạ qua đi, cuối cùng chúng tôi đã kết thúc được toàn bộ chương trình học ở trường, thời gian đột ngột trở nên dư dả.
Đối với Cố Ly, nó chỉ mất gần ba năm để hoàn thành hết các học phần của cả hai bằng, đương nhiên, cũng dành được vô số lời khen ngợi của hầu hết các giáo viên trong trường. Lúc nó quay về trường lần cuối cùng để giải quyết nốt việc thực tập và tốt nghiệp, thầy cô giáo đều vây quanh nó, ngợi ca hết lời, như thể đang bình phẩm một món đồ quý đắc ý nhất của mình trong phiên đấu giá. Còn Cố Ly đứng giữa đám tiến sĩ thạc sĩ kinh tế học, e thẹn mỉm cười hàm tiếu, tựa như một chú gà tây cổ dài vừa giành chiến thắng sau cuộc thi gà đẹp, khiến người ta chỉ muốn ném một chiếc giày vào mặt nó.
Còn tôi thì chỉ cần hoàn thành một học vị, nên cũng chỉ mất đúng ba năm là xong hết chương trình. Một năm còn lại là thời kỳ bận rộn vô cùng đối với tất cả sinh viên năm thứ tư. Song tôi thì đã không cần phải gửi lý lịch cá nhân với tốc độ một email một phút nữa - sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi lại lập tức biến thành một nữ trợ lý vừa nghe thấy chuông điện thoại là nhảy dựng hét lên, nhảy mái vượt tường, vừa mặc bộ đồ dự tiệc công ty ượn để tham gia tiệc cocktail cảm ơn long trọng trong một tòa nhà cao cấp xong, lại lập tức đầu tóc xõa xượi xông vào một ngõ hẻm chả biết tên, quỳ gối bên bếp lò nghi ngút khói đợi mua một món ăn vặt đặc sản Thượng Hải mà Cung Minh đột nhiên đọc thấy trên tạp chí.
Tôi luôn nghĩ rằng, nếu Thái Y Lâm là đặc vụ G[15] thì tôi chính là đặc vụ L. Theo cách gọi trong game Online, cô ấy sẽ là đặc vụ Gà, còn tôi là đặc vụ Lươn (tôi đã kiềm chế không tự gọi mình là đặc vụ Long, mặc dù rất muốn, nhưng khi nhìn Kitty, tôi đành thôi vậy, cô ấy có thể coi là đặc vụ King rồi. Huống hồ, đặc vụ K và đặc vụ L nghe rất khiến người ta liên tưởng chúng tôi là một đội: đội đặc vụ Khủng Long).
Còn Cố Ly, nó hoàn toàn chẳng cần thực tập. Cha nó đột ngột để lại cả một tập đoàn Thịnh Cổ bao gồm bốn công ty con, cặp mắt của một trăm bảy mươi hai nhân viên đều tập trung chằm chằm vào nó. “Mỗi lần tớ nghĩ đến một trăm bảy mươi hai đôi mắt kỳ quái ấy, nhịp tim liền bỗng tăng thẳng lên một trăm hai, đúng là phải cám ơn cái gia đình lớn bọn họ.” Cố Ly vừa bấm điện thoại tanh tách gửi tin nhắn, vừa nói với tôi.
Di chúc của cha Cố Ly khiến mẹ nó làm ầm ĩ ở văn phòng luật sư suốt hai tuần lễ. Nguyên nhân là bởi ông đã để lại hầu hết mọi tài sản cho Cố Ly, chỉ cho vợ căn hộ cao cấp của họ ở quận Tĩnh An. Trong 50% cổ phiếu mang tên Cố Diên Thịnh, có 25% trực tiếp chuyển cho Cố Ly, chỉ có 5% để lại cho vợ Lâm Y Lan - 20% còn lại không cánh mà bay.
Dù bà Lâm Y Lan có giậm chân nhảy dựng ở trong văn phòng luật sư hay ngồi bất động ngoài cổng, hoặc Cố Ly vận dụng mọi mối quen biết ngầm điều tra, cũng đều không có cách nào xác định ra người kế thừa 20% cổ phần còn lại là ai.
Nhưng đó không phải là bí mật lớn nhất và thú vị nhất trong di chúc.
Xưa có câu “Con nhà công không giống lông thì giống cánh”, cuộc đời của Cố Diên Thịnh hiển nhiên rực rỡ hơn Cố Ly nhiều, ở đoạn cuối di chúc, Cố Diên Thịnh nhẹ nhàng nói với Cố Ly, mẹ đẻ của nó không phải là bà Lâm Y Lan.
Lúc Cố Ly kể mọi chuyện cho tôi nghe, tôi và nó đang tìm nhà ở công ty môi giới nhà đất.
Nó đeo cặp kính hiệu Prada rất to, nhìn như một kẻ mù sành điệu.
“Tớ cảm thấy đời mình đã biến thành một bộ phim sến Hàn Quốc lâm ly nước mắt - cậu biết chứ, chính là cái bộ phim ngớ ngẩn đã từng trôi nổi chán trên mạng mấy năm trời trước khi kênh truyền hình Hồ Nam phát đi phát lại ấy. OK, đầu tiên là bạn trai tớ vì gia đình muốn có một cuộc hôn nhân mang lại lợi ích kinh tế nên đã chia tay với tớ, sau đó tớ lên giường với bạn trai người bạn thân nhất của tớ, tiếp đấy em tớ đột nhiên bảo rằng nó bị gay, thế rồi trong bữa tiệc sinh nhật của tớ, người bạn thân nhất ấy đổ rượu vang làm hỏng bộ váy dạ tiệc của tớ, chẳng những vậy, cảm ơn trời đất, ngày sinh nhật của tớ biến thành ngày giỗ của bố tớ, sau đó bố tớ để lại cho tớ một cái công ty đang sắp bị tập đoàn Constanly thôn tính, và ngoài ra, mẹ tớ còn không phải mẹ đẻ của tớ... nhà văn diễm tình nào có thể viết một cuốn tiểu thuyết như vậy đây?” Cố Ly quay đầu nhìn tôi, với khuôn mặt nhỏ đã bị cặp kính đen che mất hai phần ba.
“Quỳnh Dao.” Tôi uống cốc cà phê Latte đá, nghiêm túc trả lời nó.
“Cậu có thể tìm một nhà văn mới hơn mà, hai chữ ‘Quỳnh Dao’ nghe cứ như là tên một loài khủng long hóa thạch trong chương trình Discovery ấy. Mà cậu làm tớ thấy mình giống con Tiểu Nga Tử đội trên đầu cái mũ hoa mẫu đơn to tướng nhảy nhót lung tung rồi đấy.” Đằng sau cặp kính đen, mắt Cố Ly trợn lên, dù cách một lớp kính tôi vẫn nhìn rõ được.
“Thế thì chỉ còn lại Quách Kính Minh thôi,” mà Triệu Vy đóng Tiểu Yến Tử chứ không phải vịt con Tiểu Nga Tử đâu, cảm ơn nhé.”
Cố Ly ngẫm nghĩ, nói: “Vậy thì Quỳnh Dao đi. Nhân vật chính của Quách Kính Minh có người nào không chết đâu, tâm lý hắn ta chắc chắn cực kỳ biến thái, u ám, tuổi thơ của hắn ta nhất định đầy bóng tối và trắc trở.”
“Các nhà văn bị cậu chê bai đủ để xếp hàng từ Lục Gia Chủy kéo dài đến tận bãi biển Phụng Hiến[16] rồi đấy. Cho tớ xin đi, trong lòng cậu không có nổi một nhà văn chỉ hơi hơi ưng mắt thôi ư?” Là người học khoa Văn, tôi nghe mà phát cáu lên.
“Jude Law.” Nó ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời.
“He’s not a writer at all!” Tôi phẫn nộ muốn hất thẳng cốc Latte vào cái jupe Chanel hình hoa sơn trà của nó.
Tôi đã quyết tâm, lần sau, khi nó bàn về các nhà kinh tế học, tôi nhất định sẽ bảo nó nhà kinh tế học tôi sùng bái nhất là Dương Nhị Xa Na Mẫu[17]!
Chỉ có điều nó không để ý đến tôi nữa, quay người tập trung vào chiến dịch tìm nhà rầm rộ. Tôi rất lấy làm tội nghiệp cho tay giám đốc công ty môi giới đón tiếp chúng tôi, bởi vì mỗi lần ông ta định nói cho Cố Ly biết về tình hình bất động sản của Thượng Hải thời gian gần đây thì nó đã như thể phát thanh viên trong mục “Đệ nhất bất động sản”, tin tức mới nào hay thông tin gì gì, nó cũng đều có thể thao thao bất tuyệt, vẻ mặt của vị giám đốc công ty môi giới tựa như vừa nuốt phải một cái đồng hồ đeo tay, đang mắc nghẹn trong cổ họng.
Có Cố Ly rồi thì tôi chẳng còn việc gì nữa, vậy nên tôi vui sướng ngồi xuống ghế lật xem tạp chí - cái tờ Đương nguyệt thời kinh, nói thực lòng, đi đâu nó cũng mang theo cái thứ này. Có một lần chúng tôi đã ra khỏi cửa lên xe mười phút rồi, nó vẫn nghiêm túc bảo lái xe quay lại, chỉ để lấy tờ Đương nguyệt thời kinh quên chưa cho vào túi xách. “Tớ thà không mặc quần lót ra khỏi nhà, còn hơn để quên nó.” Cố Ly nói với chúng tôi vô cùng nghiêm túc.
Tôi đang đọc một dòng định nghĩa về “nghệ thuật tài chính”, ở đó nói, “tài chính” chính là một môn nghệ thuật, trong đó, một khoản tiền rất lớn, chuyển qua chuyển lại từ tay người này đến tay người khác, cuối cùng biến mất. Đang thầm ngẫm nghĩ các nhà kinh tế học cũng khá có bút pháp đây, thì điện thoại reo, tôi nghe máy, giọng gã con lai Neil vang vang trong điện thoại.
Thú thực, từ sau khi biết được hắn thích nam giới, sức cuốn hút của hắn đối với tôi phút chốc tan biến - thế nhưng, những tưởng tượng về hắn lại dâng lên đến mức độ có thể kiềm chế. Đến nỗi, mỗi lần nghe điện thoại của hắn, tôi đều dùng một giọng nói như tiếng mèo hoang mùa xuân hỏi với vẻ mờ ám: “Cậu đang làm gì? Bên cạnh có chàng nào đẹp trai không?”