Tiệc rượu đêm đó, được tổ chức trong khách sạn năm sao nằm đối diện trường học.
Tôi lại lần nữa mặc vào bộ lễ phục ngắn cũn mà tôi cực kỳ không quen, lại còn đi trên đôi giày cao gót trông lênh khênh như bước đi trên cà kheo, cẩn trọng từng bước đi tới đi lui. Tất nhiên, lễ phục và giày đều là đồ mượn của công ty, cái nhãn gắn ở sau gáy không được gỡ ra, cho nên suốt buổi tối tôi luôn cảm thấy nhột nhột sau gáy.
Tất nhiên, càng thấy gò bó hơn so với tôi, chính là Đường Uyển Như. Ngay khi nó nghe tin mấy người mẫu nam đẹp trai đang nổi như cồn trên tạp chí cũng xuất hiện trong tiệc rượu đêm nay, thì nó giống như con lười đang treo mình trên người Cố Ly vậy, mãi đến khi Cố Ly trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi móc từ trong túi ra một xấp thiệp mời đưa cho nó mới chịu buông tha. Bình thường trong trường hợp này, nó sẽ bất ngờ tìm mấy bộ lễ phục kiểu quần lửng lơ áo đợi chờ ra chưng diện. Tất nhiên, vì không muốn tái diễn bi kịch của lần trước, Cố Ly trước khi xuất phát, vừa ngắm nghía tô son trước gương, vừa cảnh cáo nó: “Như Như, tớ cảnh cáo cậu trước, nếu cậu còn dám trước mặt bàn dân thiên hạ, móc cái bra từ trong ngực của cậu ra quăng lên bàn trà, tớ nhất định sẽ nhét nó vào thực quản của cậu ngay tại trận đấy.”
“Ôi chao, tớ sợ chết đi mất, còn may là ‘thực quản’, tớ đã tưởng cậu phải nói đường gì gì kia.” Đường Uyển Như ôm ngực, thở phào một tiếng.
Đường son môi Cố Ly đang tô bỗng chệch lên, quệt cả lên mặt, câu này của Đường Uyển Như quả thật là có sức sát thương kinh khủng, người nghe có chỉ số thông minh càng cao sẽ tổn thương càng nặng nề.
***
Đêm đó, Cố Ly mặc chiếc váy lưới màu đen thoải mái giống như màn sương khói lan tỏa, xuất hiện tại tiệc rượu. Tất nhiên, bộ trang phục đó không phải nó mượn của công ty, bởi trong tủ quần áo của nó có vô số những chiếc váy đẹp như thế để có thể đổi tới đổi lui. Hai tay nó đeo găng dài đến khuỷu, trên tóc cài một chiếc trâm bằng kim cương gắn lông vũ màu đen, trên cổ đeo sợi dây chuyền thạch anh lấp lánh, trông cực kỳ quý phái. Đương nhiên, phía sau tất cả vẻ đẹp đó, là sự đối sánh đầy vẻ phô trương - trước khi ra khỏi cửa, nó vừa hít sâu một hơi, vừa tru tréo ầm ĩ bảo chúng tôi giúp kéo cái phéc-mơ-tuya phía sau lưng, cái dáng vẻ nó bó mình trong chiếc yếm chật đến mức chẳng còn khe hở nào để thử, khiến Đường Uyển Như cảm thấy “ngay cả tớ nhìn thôi cũng đã thấy thở không nổi”. Tất nhiên còn cả tôi và Nam Tương cũng giúp chỉnh đi chỉnh lại cái bra của nó, chỉ để làm tôn bầu ngực của nó lên thêm vài phần sao cho hoàn mỹ, sau đó lại quấn thêm mấy vòng băng vải, để đạt đến hiệu quả thị giác “sống động như thật” mà nó cố sống cố chết đòi hỏi. Nó cứ đeo dép lê đi qua đi lại trong nhà, mãi đến phút sau cùng, mới dám xỏ chân vào đôi giày cao ngất ngưởng kia, nhìn vẻ mặt đau khổ khi nó đứng lên, thật khiến người ta nghi ngờ trong đôi giày đó có phải rắc đầy mảnh vỡ thủy tinh hay không?
Nhưng sự đau đớn này, đã đổi được sự duyên dáng của Cố Ly. Nó bước trên thảm đỏ, giống như con thiên nga vừa thon thả lại kiêu sa. Tư thế bước đi của nó tao nhã mà nổi bật vô cùng, khiến người ta cảm thấy bộ dạng cô gái nhăn mặt nhíu mày đi trên đôi giày cao gót trước khi ra khỏi nhà kia không còn là nó nữa, nó như đang đi trên giày đế bằng, bồng bềnh như cơn gió tiến vào giữa lưng chừng khoảng không. (...) Ánh đèn flash hai bên lối đi chớp lóe liên hồi về phía nó, nó đang đắc ý, nó đang thăng hoa, nó đã đạt đến cảnh giới và tầm ới của nhân loại rồi. Tôi thộn cả người, Đường Uyển Như trông còn ngây dại hơn cả tôi, nó túm lấy tôi hỏi: “Cậu xác định lại xem cô gái tiến vào kia, chính là cô gái đã nhăn mặt nhíu mày mà chúng ta giúp bó ngực ở nhà trước lúc đến đây chứ?”
Sau đó cô gái phiêu bồng tựa mộng ảo này bay nhẹ như làn gió đến bên tôi. Nó thuận tay kéo theo một chàng trai, đẩy đến trước mặt tôi: “Này Lâm Tiêu, nói chuyện với anh ấy đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Giản Khê. Trong khi đầu như nổ tung, tôi vẫn cố mỉm cười với Cố Ly, rồi thầm nói: “Khốn kiếp cậu.”
***
Nếu trước đó nửa giờ mà nhắc đến Giản Khê trước mặt tôi, thì những điều tôi có thể nghĩ đến, ngoài một tình yêu đau thương, bi ai, thất bại và phản bội ra, chẳng còn gì khác. Nhưng nửa giờ sau, chàng trai mà tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời tôi nữa, lại đang ngồi bên tôi, đang nắm tay tôi, nhìn vào mắt tôi, nói với tôi tất cả quá khứ của anh ấy, nói về những tháng ngày xa cách, về những câu chuyện hoang đường giống như phim truyền hình dài tập hồi đó. Anh ấy đang nhìn tôi với đôi mắt thẳm sâu đen láy, dưới ánh mắt nóng bỏng đó, những tảng băng sắc lẹm mà lạnh buốt da đang dần dần tan chảy trong tôi. Mọi cảm giác đều đang trở lại sau khi băng tan, tất nhiên cả những đau khổ và oán hận. Giọng nói trầm đục mà đầy sức hút của anh ấy, giống như một nắm cát đã được rang đến nóng bỏng.
“Lâm Tiêu em biết không, mấy tháng qua, anh vẫn luôn nhường nhịn cô ấy, chiều chuộng cô ấy. Cô ấy bảo anh làm gì, anh làm nấy. Anh muốn để cô ấy nhanh nhanh chán anh. Đợi khi cô ấy chán ngấy anh rồi, anh có thể trở về bên em. Anh luôn tự nói với mình như vậy, thật đấy.
Sau đó cô ấy bắt đầu giày vò anh, muốn tranh cãi với anh, nghĩ mọi cách để đay nghiến anh, có khi cô ấy uống say bên ngoài đến nửa đêm, giữa đêm đông rét mướt gọi anh phải ra ngoài tìm, trên phố thênh thang, trời đổ tuyết dày, cô ấy cởi áo khoác ra đứng từ trên cầu vượt quăng xuống, anh đã cởi áo mặc cho cô ấy, mùa đông Bắc Kinh lạnh giá vô cùng. Có khi nửa đêm cô ấy cố tình nói muốn ăn gì đó, bảo anh đi mua, anh cũng chẳng dám trái lời, lầm lũi cúi đầu ra khỏi cửa, rất nhiều hàng quán đã đóng cửa, anh phải đi cả dãy phố tìm hết quán này đến quán khác. Anh đồng ý làm bất cứ thứ gì, nhưng anh tuyệt đối không chạm vào người cô ấy, cũng không hôn, hằng đêm anh đều ngủ một mình trên ghế sofa, hoặc trên sàn nhà.
Trước khi đi Bắc Kinh, anh và cô ấy từng có một cuộc cãi vã, một lần duy nhất, là khi anh đang ngủ, cô ấy đến bên anh, hôn anh, sau đó chụp ảnh, rồi gửi cho em. Có một hôm cô ấy cho anh xem ảnh chụp trong di động, vô tình anh đã thấy tấm ảnh đó, khi anh hỏi cô ấy chuyện này là thế nào, vì anh biết chắc anh không hôn, cô ấy bèn nói cho anh biết, rằng đã cố ý gửi cho em. Lần đó anh và cô ấy đã cãi nhau vô cùng kịch liệt.
Em biết không, anh ở Bắc Kinh nhưng lúc nào cũng muốn quay về. Đã rất nhiều lần, anh suýt đạp cửa ra đi, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng cô ấy than khóc trong phòng, anh lại yếu lòng. Nhiều khi anh nhớ em, nhớ em vô cùng đến mức không sao chịu được. Anh luôn tự nói với mình, đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, anh sẽ lập tức ngồi máy bay trở về, cho dù là nửa đêm anh cũng tức tốc bay về, sau đó sống cùng em. Dù em đá anh thế nào, đuổi anh ra sao, anh cùng không đi. Anh không bao giờ đi.
Anh luôn tự an ủi, thậm chí nói đùa với mình rằng, chuyện này giống như vợ chồng son vay tiền mua nhà, chồng có trách nhiệm trả nợ. Mọi chuyện ban đầu đều do chúng ta gây ra, vậy nên anh phải chịu trách nhiệm trả. Anh xem mình là nô lệ, bầu bạn với cô ấy, cô ấy muốn làm gì anh làm cái đó.
Khi ở Bắc Kinh, anh viết cho em rất nhiều thư, rất rất nhiều thư, nhưng chẳng dám gửi cho em, anh sợ em không muốn đọc, nên viết xong rồi lại đốt đi. Anh còn nhớ lần cãi nhau hồi cấp ba anh có viết thư cho em nhưng em chẳng thèm đọc mà lập tức đốt đi. Sau đó anh còn phải nựng em ra mặt. Nhưng anh vui, anh tình nguyện. Khi ở Bắc Kinh anh đã nghĩ, nếu có thể trở về Thượng Hải nựng em thì tốt biết bao, anh sẽ ôm chặt lấy em, dù em có chân đạp tay cấu anh cũng không buông em đi, phải làm em phát cáu trong lồng ngực anh mới thôi, nhưng cuối cùng em sẽ luôn ngoan ngoãn. Nghĩ đến những lần như vậy anh đều khóc, hì hì, thật đấy, em đừng cười. Sau này cô ấy trông thấy mấy lá thư đó, đã nổi trận lôi đình, đem chúng quăng ra ngoài cửa sổ. Tối đến sau khi cô ấy đã ngủ, anh xuống lầu tìm lại, có một số tìm lại được, còn một số thì không, có thể đã rớt xuống sông bị nước cuốn đi mất rồi.
Và cuối cùng cô ấy cũng không chịu nổi nữa. Vì cô ấy biết anh không yêu cô ấy. Cuối cùng cô ấy hỏi anh, phải chăng đời này, anh không thể yêu cô ấy, phải chăng chỉ khi Lâm Tiêu chết rồi, anh mới ở cùng cô ấy. Anh đáp lại cô ấy, đúng thế, đời này anh không thể yêu cô ấy, hơn nữa, dù Lâm Tiêu có chết đi, anh cũng không ở cùng cô ấy.”
***
Giản Khê ngẩng đầu, nắm lấy tay tôi đưa lên mặt anh, lâu rồi không gặp, anh đã trở nên già dặn hơn, trên cằm ram ráp những râu. Nét mặt anh như gió khuya đêm lạnh khắc tạc càng trở nên sâu thẳm, dưới chân mày rậm rạp, là đôi mắt long lanh mọng nước. Không còn là chàng thiếu niên rạng rỡ dưới ánh mặt trời như trước kia nữa, đôi mắt kia trước đây thuần khiết quyến rũ như mặt hồ trên núi Thiên Sơn, giờ đây đang bồng bềnh lớp gió bụi mỏng manh, ánh mắt anh khiến người ta trông thấy mà lồng ngực như bị thít chặt.
Yết hầu của anh chuyển động, nói với tôi bằng chất giọng khàn đục: “Anh chỉ yêu em, anh khốn kiếp đời này chỉ yêu em.” Hốc mắt anh ửng đỏ, dưới ánh đèn, đầy ắp sự đau khổ. Anh dang tay ôm lấy tôi, dùng lực mạnh, siết tôi đau nhói, giống như muốn ép chặt tôi vào lồng ngực của mình vậy.
Con tim tôi, giống như bị giội một ly nước cốt chanh nóng bỏng mà chua chát vô cùng. Tôi nhìn Giản Khê trước mặt, mái tóc lộn xộn mềm mại phủ trước trán, anh ấy đang mở to đôi mắt rạng ngời kia nhìn vào tôi, nét mặt ánh lên nỗi xót xa, giống như chú chó khổng lồ đã bị thu phục ngồi quẫy đuôi trước mặt ngước đầu lặng lẽ nhìn bạn vậy.
Khóe mắt tôi trào ra một giọt lệ tròn trĩnh, chưa bao giờ tôi thấy mình tuôn rơi giọt lệ lớn đến vậy.
***
Giản Khê ngồi sâu trong ghế sofa, kéo tôi ngồi vào lòng, rồi ôm từ phía sau. Anh tựa đầu lên vai, khuôn mặt chà nhẹ lên cổ tôi, dấy lên cảm giác nhột nhột khi da thịt chạm vào râu anh.
Bầu không khí xung quanh đều mang mùi hương của anh. Mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi nước hoa cơ hồ đều tan biến hết. Chỉ còn lại thứ mùi thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể anh, thứ mùi mà bao năm nay rất đỗi quen thuộc với tôi. Thứ mùi giống như nắng mới vừa ấm áp lại ôn hòa, giống như Giản Khê đang phát sáng dưới ánh mặt trời vậy.
Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi chợt lóe hiện nét mặt của Sùng Quang. Trong ảo giác mơ hồ, tôi thậm chí còn trông thấy ở một góc khuất nào đó của đại sảnh tiệc rượu, hình bóng của Sùng Quang chợt lướt qua, sống lưng tôi bất giác như căng cứng.
“Lâu rồi không được anh ôm, chắc không còn quen nữa nhỉ?” Giản Khê dịu dàng nói bên tai. Anh ấy chắc cũng cảm thấy sự căng cứng đang chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, gật gật đầu, trong đầu lúc này hoàn toàn bị khuôn mặt bi thương của Sùng Quang lấn át. Giống như hình ảnh mà tôi đã mơ thấy mấy tháng trước, vào đúng cái đêm mà tôi và Giản Khê chia tay. Anh ấy đứng dưới cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt anh tuấn, mưa khiến mái tóc và bờ vai anh ướt sũng, nước mưa chảy thành dòng trên gương mặt. Cuối cùng anh vẫy tay về phía tôi trong thinh lặng, trông giống như một người tuyệt vọng vứt bỏ tất cả, sau đó bi ai quay người mất hút giữa màn mưa đêm đen đặc. Để lại cho tôi ánh mắt bi thương như bị mưa to làm cho sũng ướt, đôi mắt đen láy ngấn lệ.
***
Khác hẳn không khí bi thương và yên tĩnh bên này của tôi và Giản Khê, Đường Uyển Như, Nam Tương và Vệ Hải ở bên kia, là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Nhưng đằng sau vẻ ồn ào náo nhiệt ấy, cả ba người họ đều đang mưu tính những chuyện mờ ám của riêng mình. Như Như thuần khiết cả đêm dán mắt vào Vệ Hải anh tuấn mà tráng kiện, ánh nhìn gần như không hề di chuyển sang hướng khác, tất nhiên, miệng cũng chẳng được nghỉ ngơi, hết ly này đến ly khác với đủ loại cocktail. Sau khi cảm thấy đã thích Mojito, nó bèn uống liền một mạch ba ly, chỉ là chưa có ý kiến về mấy chiếc lá bạc hà trong ly, nó đều dùng miệng thổi bay mấy lá bạc hà đang nổi trên miệng ly, sau đó mới uống - động tác chẳng khác nào mấy ông già uống trà trong tách có nắp đậy. Còn Vệ Hải, đang nhìn ngắm Nam Tương lộng lẫy quyến rũ bên cạnh, cực kỳ phấn khích, nên cũng chẳng để ý đến điều gì khác, chăm chăm uống cho thỏa thuê. Nam Tương lại cứ như đi trên băng mỏng, cẩn thận đề phòng không để lộ sơ hở của mình và Vệ Hải. Nó day day huyệt thái dương, bồn chồn lo lắng, nó vẫn chưa tài nào nghĩ ra được, phải nói với Như Như thế nào về mối quan hệ của mình với Vệ Hải. Còn nam sinh đại học đang ở bên cạnh nó lúc này, hoàn toàn không có một chút tinh ý nào, nhất là sau khi đã uống say, mấy lần nắm tay nó, rồi dùng ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt nó. Nếu như dây thần kinh của Đường Uyển Như nhạy cảm bằng một phần mười của Cố Ly thôi, thì túp lều này đêm nay đã sập rồi.
Tiệc rượu còn chưa quá nửa chừng, Vệ Hải đã nằm soài ra ghế sofa, giống như một con chó săn lông vàng đang say ngủ vậy. Đầu Nam Tương đau nhói, đợi chút nữa còn phải tha cái thứ to lớn kềnh càng kia về nhà, thật phiền phức. Còn Đường Uyển Như bên cạnh, sau khi qua ba lượt rượu, bắt đầu tập Yoga như ở giữa chốn không người, nét mặt an nhiên tự tại, ánh mắt đờ đẫn tán loạn, không thể tập trung. Khi nó vặn chân lên đầu, Nam Tương vẫn còn chưa xác minh được liệu có phải vừa rồi mình đã nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc hay không, nổi cả da gà.
***
Khi Cố Ly bước đến, đã trông thấy Vệ Hải say bí tỉ, và Đường Uyển Như đang thẫn thờ ngồi đó như một pho tượng. Nó và Nam Tương bốn mắt nhìn nhau, Nam Tương cũng đã uống khá nhiều, ánh mắt lờ đờ, không biết là tỉnh hay ngủ nữa. Cố Ly chau mày gọi điện thoại, một lát sau, Kitty bước đến, Cố Ly hỏi Kitty: “Phòng mà công ty đặt cho khách có còn thừa nhiều không? Tôi có bạn ở đây, chắc là không đi nổi nữa, để anh ấy ở lại đây nhé.” Kitty lôi trong túi xách ra một cuốn sổ, lật qua lật lại, sau đó móc ra một phong thư nhỏ có chứa thẻ phòng đưa cho Cố Ly: “Trên đó có ghi số phòng, cô bảo nhân viên phục vụ dìu anh ta lên đi.”
Cố Ly quay đầu gọi nhân viên phục vụ, rồi trao thẻ phòng cho anh ta, sau đó chỉ vào thân hình đồ sộ đang nằm vật trên ghế sofa kia, nói: “Anh dìu anh này lên phòng nghỉ ngơi nhé.”
Mấy phút sau, nhân viên phục vụ kia quay lại, đem thẻ phòng giao lại cho Cố Ly, nói đã đưa anh chàng kia lên đến nơi. Cố Ly thuận tay rút tờ phiếu một trăm đồng boa cho phục vụ, rồi tiện tay cầm cái thẻ phòng ném vào túi mình. Nam Tương vừa muốn nói gì với nó, nó đã quay người tiến về phía sân khấu đi mất. Vì nó đại diện phát ngôn cho phía chủ tiệc hôm nay.
Ngay sau khi tiếng nhạc ồn ào vừa tạm lắng, Cố Ly đã như một con thiên nga đen, đứng tao nhã dưới ánh đèn pha sân khấu. Với tư cách là đại diện phía chủ tiệc lần này, nó nâng cao ly champagne cùng nét mặt tươi cười tinh tế mà giả tạo kia, để cảm ơn khách mời đã đến dự.
Tôi, Giản Khê và Cố Nguyên ngồi dưới sân khấu, nhìn Cố Ly như tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, đều cảm thấy hôm nay nó đẹp làm sao.
Giản Khê lấy tay thúc thúc Cố Nguyên, nói với anh ta: “Này, chẳng phải cậu chuẩn bị cầu hôn sao? Chính là lúc này đấy.”
Tôi phun nguyên ngụm rượu ra ngoài: “Anh nói gì? Cố Nguyên chuẩn bị cầu hôn?”
Giản Khê cười híp mắt với tôi: “Đúng đấy, tên tiểu tử này đã mua nhẫn rồi, hôm nay có đưa cho anh xem rồi hỏi là có đẹp không, nói là chuẩn bị để cầu hôn Cố Ly, sắp đính hôn đấy.”
Rõ ràng Cố Nguyên hơi chếnh choáng, đôi mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn Cố Ly trên sân khấu, rồi nói vẻ không cam lòng: “Hôm nay sinh nhật tớ, cô ấy quên rồi. Cầu cái mốc xì.”
“Cô ấy nhớ đấy,” tôi chột dạ uống một ngụm rượu, “Em nói với anh nhưng anh không được nói là em bảo đấy nhé, nó đã đặt một phòng tình nhân trên lầu rồi, trong phòng còn trang trí đủ thứ như hoa hồng và nến, em và Nam Tương đã bận bịu cả nửa ngày trời đấy. Cô ấy muốn tạo bất ngờ cho anh.”
Ánh mắt Cố Nguyên chợt lóe sáng. Tôi phát hiện anh ta cũng như Giản Khê, đều như một cậu nhóc, đặc biệt ưa nịnh. Nếu nói như Nam Tương, tôi và Cố Ly nếu quả thật ăn thịt xong hai người họ rồi, quăng xương đi sẽ có thể vui cả đời. Trước đây tôi từng nói như vậy với Giản Khê, anh ấy xếch mắt nhìn tôi, dè bỉu nói: “Đắc ý gì chứ, đó là vì anh yêu em. Nếu anh không yêu em, thì dù em có bê gạch vàng quỳ trước mặt, bóp chân giúp anh cũng chẳng có cửa đâu, biết hài lòng đi cô gái.”
***