Tiểu thời đại 2.0

“Cuối cùng, xin cho phép tôi nói một chút chuyện riêng,” Cố Ly trên sân khấu đổ ánh mắt về phía dưới, “Đêm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người một người, là người đặc biệt nhất trong đời tôi, hôm nay là ngày đặc biệt nhất, tôi muốn mọi người hãy làm quen với cậu ấy. Với tôi mà nói, cậu ấy giống như món quà mà Thượng đế ban tặng, tôi chưa bao giờ dám mơ trong đời này mình có thể có được một người như vậy, hơn nữa, lại còn đặc biệt nhất, cậu ấy cùng họ với tôi, xin phép cho tôi giới thiệu với các bạn Cố...”
“u lên đi, chờ gì nữa, lãng mạn quá.” Giản Khê thúc giục Cố Nguyên.
Cố Nguyên gãi gãi đầu, xoa xoa khuôn mặt đỏ phừng phừng của mình, mỉm cười có chút gượng gạo rồi đứng lên, đút tay túi quần, mò lấy cái hộp đựng chiếc nhẫn hiệu Cartier màu hồng, chuẩn bị bước lên sân khấu. Vừa tiến được một bước, bỗng nghe thấy Cố Ly nói: “…cậu ấy là em trai tôi, Cố Hoài.”
Cố Nguyên vừa định dời bước, bất giác khựng lại trong câu nói của Cố Ly. Anh ấy trông về phía Cố Hoài đang đứng bên cạnh Cố Ly trên sân khấu, hai người họ như cặp người máy được sản xuất theo cùng một dây chuyền vậy, hoàn mỹ, tinh tế, lạnh lùng, cao ngạo, quý phái.
Họ đứng cùng nhau dưới ánh đèn sân khấu, hình ảnh đó cơ hồ như rạng ngời nhất.
Tay Cố Nguyên đặt trong túi áo, ra sức siết chặt chiếc hộp đựng nhẫn màu hồng kia, bóng anh bất động dưới ánh đèn, giống như một lỗ hổng tối đen âm u vậy. Anh lùi lại, ngồi phịch lên ghế sofa, vớ lấy ly rượu lớn đặt trước mặt ngửa đầu uống cạn.
Tôi và Giản Khê nhìn anh, chẳng ai dám nói gì.
Chưa đến mười phút sau, Cố Nguyên đã say mèm. Anh ta nằm vật ra ghế sofa, ánh đèn thi thoảng chiếu lên khuôn mặt, khóe miệng anh ấy trễ xuống. Tôi thầm thở dài một tiếng.
Tôi đi về phía Cố Ly, chẳng dám nói với nó chuyện Cố Nguyên định cầu hôn, tôi chỉ nói cho nó biết Cố Nguyên đã say bí tỉ rồi. Nó ngoảnh đầu lại nhìn Cố Nguyên đang nằm ở phía xa xa bên cạnh Giản Khê, rồi nói với tôi: “Chuyện của mình ở đây còn chưa xong, hay là cậu đưa anh ấy lên phòng đã đặt nhé.” Tôi gật gật đầu, Cố Ly móc lấy thẻ phòng trong túi đưa cho tôi.
***
Khi chúng tôi đưa Cố Nguyên đặt lên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng kia, anh ta đã ngủ say như chết rồi. Chúng tôi tắt đèn, đắp chăn giúp anh ta. Trong bóng tối, Giản Khê nắm chặt tay tôi, chúng tôi cùng bước ra khỏi phòng.
Trở lại đại sảnh, chúng tôi đem thẻ phòng trả lại cho Cố Ly, nó gật gật đầu, tiện tay thả thẻ phòng vào túi xách, sau đó quay sang tôi nói một tiếng “Cám ơn”.

Tôi nói phải đi trước, Cố Ly quay đầu lại nhìn Cung Minh và Kitty ở phía đằng xa, sau lại trông về phía Cố Hoài đang tán chuyện với một số người trong ngành xuất bản, rồi nói với tôi: “Cậu đi trước nhé. Mai dậy liên lạc với cậu.”
Khi Giản Khê dắt tay tôi đi đến đại sảnh, anh đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn tôi, lại quay người đưa tôi đi đến trước bàn lễ tân. Anh nói với cô gái lễ tân: “Có phòng tình nhân không? Đặt giúp tôi một phòng.”
Tiếp tân ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt của cô ta, khuôn mặt tôi chợt ửng đỏ. Giản Khê siết chặt tay tôi đang bị khuất phía dưới quầy tiếp tân, sau đó quay qua khẽ cúi đầu mỉm cười với tôi, nụ cười quyến rũ như xưa.
Còn lúc này, Nam Tương đã uống đến say mèm, nhưng vẫn nhìn sang Đường Uyển Như đã nằm ngủ bên cạnh, lại trông về phía Cố Ly đang trừng đôi mắt lấp lánh trò chuyện cùng người khác, nó âm thầm tiến đến bên cạnh Cố Ly, mở túi của Cố Ly, rồi cầm chiếc thẻ phòng kia. Nó muốn đi tìm Vệ Hải. Nó sợ Vệ Hải uống say rồi sẽ thấy trong người khó chịu mà nôn thốc nôn tháo, không ai chăm sóc anh ấy.
Nó chiếu theo số phòng ghi trên thẻ mà đến cửa phòng, rồi đem thẻ phòng cắm vào. Trong bóng tối bộ dạng ngật ngưởng của nó chui qua cửa, ngập tràn căn phòng là mùi hoa hồng ngào ngạt. “Vệ Hải.” Nó kêu lên mấy tiếng, người trên giường không hề phản ứng, chắc đã ngủ say rồi. Nó đưa tay lên, muốn bật đèn phòng, nhưng đột nhiên nó phát hiện mình chẳng đủ dũng khí. Trong màn đêm nhuốm hương hoa hồng này làm tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
***
Sau khi Cố Ly đã sắp xếp ổn thỏa cho những vị khách xác định trước cũng như những nhân vật tầm cỡ mà nó muốn làm quen, nó cũng đã uống khá nhiều. Nhưng nó có một ưu điểm chính là: luôn có thể khiến bản thân đã say bí tỉ trông có vẻ hoàn toàn không hề say. Bên ngoài linh hồn đã mơ hồ của nó, luôn được bao bọc một tấm thân tỉnh táo và sắc sảo, biểu hiện ấy của nó như một con yêu tinh đã tu luyện hàng ngàn năm cuối cùng đã sắp đạt đến cảnh giới thần tiên, tỏa ra một tòa hào quang rực rỡ.
Nó điềm tĩnh đến bên Cố Hoài, móc thẻ phòng trong túi xách ra, dúi cho Cố Hoài, nói: “Đưa chị đến phòng này, chị uống say rồi.”
Đương khi Cố Hoài dìu nó đến phòng, nó quay đầu lại, nhìn về phía trụ chữa cháy màu hồng ở trong hành lang rồi nói tạm biệt với giọng điệu vừa tao nhã lại vừa điên rồ. (...)
Cố Hoài nhìn Cố Ly, lúc này giống như một bệnh nhân tâm thần đang cố làm ra vẻ bình tĩnh, nó thậm thà thậm thụt đẩy cửa phòng, sau đó đường hoàng bước vào đóng cửa lại. Cố Hoài thở dài một tiếng, rồi cười gượng vẻ đặng chẳng đừng, quay người chầm chậm trở vào thang máy.
***
Trong bóng tối, Cố Ly chẳng thèm bật đèn, nó men theo ánh sao chiếu xuyên qua cửa sổ tiến vào, nhìn thấy cái bóng đang nằm trên giường. Nước mắt của nó đang ầng ậng trong khóe mắt. Nó đã uống say, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo.

Nó tiến tới, nhẹ nhàng ôm anh ta từ phía sau. Đắm mình trong mùi hương thơm của cơ thể ấy, ngủ thiếp đi.
***
Tiệc rượu cũng sắp tàn, chỉ còn lại Cung Minh đang ngồi bên quầy bar, và cả Neil lúc này đang ngồi bên anh ta.
Cung Minh ngoái đầu nhìn anh chàng con lai như người Anh Điêng bên cạnh mình, khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Cậu là em trai từ nước ngoài trở về của Cố Ly hả? Lần trước hình như đã từng đến nhà chúng tôi chỗ trang viên Thế Mậu Dư Sơn.”
Neil để lộ ra nụ cười điển hình của vẻ hoang dã, mang đầy sức sát thương kiểu người Anh Điêng: “Đúng rồi, tôi nhớ anh tên là Cung Minh đúng không? Chị tôi và Lâm Tiêu thường nhắc đến anh.”
Cung Minh gật gật đầu, rồi không nói gì nữa, quay đầu lại tiếp tục uống ly rượu đặt trước mặt kia. Một lát sau, anh ta quay sang, nói với Neil: “Cậu biết không, kỳ thực tôi cũng có một thằng em.”
Neil cười nham nhở, nói: “Đẹp trai như tôi chứ?”
Cung Minh bật cười, trên mặt toát lên sắc màu hồng phấn, trông chẳng có chút lạnh lùng mà vẫn là vẻ thản nhiên như anh ta thường ngày, dưới ánh đèn êm dịu, dáng vẻ ngà ngà say của anh ta, trông chẳng khác nào một nam sinh. Anh ta nói: “Em trai tôi đẹp trai hơn cậu.”
Neil nhíu nhíu chân mày, dán mắt vào cặp mắt của Cung Minh, nói cách nghiêm túc: “Không thể nào, anh uống say rồi.”
Cung Minh: “…”
Neil vẫn nhìn Cung Minh với nét mặt nghiêm trang, thế rồi Cung Minh cũng nhịn không nổi mà phá lên cười ha hả: “Cậu muốn nghe kể chuyện không?”

Neil khẽ chau mày, nói: “Được, nhưng anh đừng kể phức tạp quá, hơn nữa đừng xuất hiện thành ngữ gì gì đó, khả năng văn học của tôi không tốt lắm đâu.”
***
Trong không gian chật hẹp của thang máy, ánh đèn khiến không khí càng thêm nóng bỏng. Neil tựa người vào một Tổng biên tập thường ngày hô phong hoán vũ, còn lúc này đang chân nam đá chân chiêu cùng gương mặt đỏ lựng, từ từ lên lầu.
Sau khi thang máy mở cửa, Neil chiếu theo số ghi trên thẻ phòng mà Cung Minh đưa cho, để tìm đến căn phòng. Sau khi quẹt thẻ phòng để mở cửa, “tách” một tiếng đèn xanh bật sáng, cửa chính mở ra.
Neil nói với Cung Minh: “Tôi đi trước đây.”
Cung Minh kéo vai Neil trở lại, nói thốc vào mặt: “Câu chuyện tôi còn chưa kể xong mà. Hôm nay cậu phải ở đây, đây là phòng đôi.”
Neil nheo mắt nhìn Cung Minh “không biết sống chết” trước mắt, trên gương mặt sắc sảo như trang báo này là một đôi mắt hẹp dài không thể tập trung vào tiêu cự, cặp lông mi dày rợp chớp chớp liên hồi, khiến mắt anh ta trông quyến rũ vô cùng, đôi gò má ửng đỏ, đang tỏa ra sức nóng mang đầy hương vị.
Neil áp sát vào tai Cung Minh, rồi khẽ khàng nói với anh ta một câu.
Gương mặt mơ hồ của Cung Minh hình như thoáng tỉnh lại đôi chút, anh ta sững người, sau đó lại phá lên cười ha hả: “Tôi sợ cậu thật đấy, nhóc ạ.” Cung Minh cúi đầu cười híp mắt, sau đó ngẩng lên với cái miệng toe toét, “Vào đi.”
Cung Minh chân nam đá chân chiêu kéo Neil vào phòng, rồi xoay người đóng sập cửa.
***
[Buổi sáng 10:15]
“Chuyến lữ hành địa ngục” đã đến điểm cuối khi thang máy vang lên một tiếng “ting”, cửa thang máy mở ra, mấy người bên trong đều không hẹn mà gặp, bối rối húng hắng mấy tiếng. Tất cả họ ai nấy đều đang mang bí mật xấu bước ra đại sảnh.

Một nhóm người đứng bên quốc lộ, ánh mặt trời rọi thẳng trên đỉnh đầu, mọi người đều nhộn nhạo móc kính râm mũ nón trong túi ra chụp lên, giống như một đám yêu ma bị ánh nắng mặt trời chiếu cho đau đớn đến quằn quại. Trong đó Cố Ly nổi bật nhất, tôi thậm chí cảm thấy đỉnh đầu của nó lúc này đang rịn lên những sợi khói trắng. Khiếp thật.
Ngay sau đó đám yêu ma này chui hết vào trong mấy chiếc xe con màu đen cao cấp, có chiếc di chuyển về cổng chính của hãng taxi, có chiếc lại xoay về hướng cửa hàng Starbucks phía góc đường... chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, bọn họ cơ hồ không nói cũng hiểu nhau, đang cố chạy trốn khỏi cục diện khiến người ta thấy bối rối khác thường này.
Có điều, trốn khỏi hòa thượng chứ không trốn được chùa, khi chúng tôi tập trung tại ngôi biệt thự Tĩnh An kia, tôi không sao tường tượng được, mình sẽ phải đối mặt với tình huống nào nữa.
Tôi không thể không tụng kinh niệm Phật trong taxi, thậm chí còn lóe lên ý nghĩ phải ăn chay tích đức. (...)
Tục ngữ nói người đi nhà trống, khách đi trà lạnh.
Nhưng, sau khi chúng tôi rời khỏi khách sạn ấy, nhà cũng chẳng trống, mà trà cũng chẳng lạnh.
Trong căn phòng tổng thống của khách sạn, Cung Huân ngồi phía sau bàn sách. Cặp thanh niên đang đứng trước mặt ông ấy, một cô gái xinh đẹp, một chàng trai tuấn tú.
Cung Huân đặt hai chồng văn bản trước mặt.
Cô gái mặc áo khoác màu đen, nói với Cung Huân: “Thưa ông Cung, đây là những bức ảnh chụp lén được về mấy người đó trong tháng này, gồm cả những nơi họ thường xuyên ra vào hằng ngày, thời gian làm việc, nghỉ ngơi của họ, những người họ tiếp xúc, đều có chụp lại.” Chàng trai tuấn tú trẻ tuổi, nói với Cung Huân: “Thưa ông Cung, đây là tình hình tài chính cá nhân của Cố Ly cũng như bảng báo cáo tài chính và các khoản thu chi của công ty kể từ khi cô ấy quản lý “M.E” đến nay, còn cả văn kiện nội bộ mà cô ấy đã điều phối kiểm tra. Có mấy văn kiện cô ấy cũng cố ý điều động kiểm tra, nhưng với quyền hạn của cô ấy không thể kiểm tra được, tôi cũng đã ghi tên của mấy văn kiện này ở mặt trong.”
Cung Huân gật gật đầu, rồi khoát khoát tay.
Hai người cung kính lùi ra.
***
Hai người họ ra khỏi đại sảnh, ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên gương mặt thanh tú của họ. Lớp trang điểm màu khói thuốc của Kitty vẫn chỉn chu như thế, còn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lam Quyết, dưới ánh mặt trời lại tỏa ra sức hấp dẫn mơ hồ. Hai người họ khoát tay chào nhau, rồi đeo kính râm lên, trong tích tắc đã biến mất giữa dòng người cuồn cuộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui