Chương 5
Tôi ngước mắt nhìn Cung Minh, anh ta đang cúi đầu uống Champagne.
Màu Champagne trong ly kia giống như con người của anh ta, tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết như hổ phách.
Trên khóe môi anh ta luôn thường trực nét cười đặc trưng - nét cười tràn ngập kỳ vọng, tràn ngập mỉa mai, trông như khuôn mặt của đám đông khán giả đang chờ đợi một buổi xiếc thú mở màn đầy sôi động vậy.
Ngũ quan anh tuấn mà lạnh lùng của anh ta đong đưa dưới ánh nến, trông như đại thiên sứ Lucifer cuối cùng phải trụy lạc vì ác ma. Vừa thuần khiết cao quý, vừa gian ác tàn bạo.
***
Nếu phải nói cuộc sống của tôi dạo gần đây, có trò gì còn liên miên không dứt hơn cả những con mưa xuân u ám lạnh lẽo triền miên không ngớt vào tháng Tư của Thượng Hải, thì đó chính là điện thoại của Cố Ly.
Đây là lần thứ bảy trong ngày hôm nay, tôi lặng lẽ cầm điện thoại của nó chuyển đến bàn thư ký, và tin rằng nhất định nó sẽ bị giọng nữ giống như của cô nhân viên lúc nào cũng kè kè bên Kitty kia xuất hiện trong hộp thư thoại của tôi làm cho kích động: “Xin chào, tôi là trợ lý của ông Cung Minh, vô cùng xin lỗi hiện tại tôi không tiện nghe điện thoại của bạn, xin để lại nội dung lời nhắn, tôi sẽ gọi lại cho bạn sớm nhất.”
Tôi có thể tưởng tượng được cái cảnh Cố Ly tay cầm điện thoại còn mắt đang trợn lên trắng dã, trên thực tế, nếu phải liệt kê một danh sách sự vật mà cả thế giới căm ghét, thì hộp thư thoại nhất định sẽ xếp ở Top 5. Tôi còn nhớ hồi đại học, có lần Đường Uyển Như đang nhiệt huyết sôi trào tự cài cho di động của mình một hộp thư thoại, nhưng khi Cố Ly nghe thấy trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói “Chào bạn, đúng vậy, tôi chính là Uyển Như, đúng vậy, hiện giờ tôi thực không tiện...” cứ eo éo không ngừng giống như ăn phải ớt cay xè, khi ấy nó đã ném thẳng điện thoại qua chỗ tôi, “Lâm Tiêu, cậu nghe thử xem cái giọng này, nó ợ một cái nghe cứ như nó vừa uống hết một bát lẩu vậy.”
***
“Lại là Cố Ly?” Kitty đang vác thứ gì đó trông như một bao đạn vậy - chiếc túi xách kiểu dáng dành cho nam hiệu LV cực lớn, khi lướt qua chỗ tôi, liền liếc mắt quét qua người tôi.
Tôi gật gật đầu về phía nó, sau đó bước xuống khỏi chiếc xe Benzs màu đen mới tinh của công ty Cung Minh, rồi rút trong túi ra một chiếc dây buộc tóc, tức tốc búi lại, chuẩn bị lao vào cuộc chiến lửa rực ngất trời. Sau khi tôi xắn tay áo buộc tóc xong xuôi, ngẩng đầu lên lập tức trông thấy Kitty như người mẫu vừa từ trên trang ba tạp chí Vogue [1] bước ra trước mặt tôi vậy, đuôi mắt tinh tế và cặp mi cong vút đã tôn ánh mắt của cô ấy trở nên quyến rũ như hổ phách màu đen tuyền. Có điều đây không phải điểm nhấn, điểm nhấn là vì mục đích để dễ bề hành động, cô ấy giống như tôi, cũng búi gọn đầu tóc lên, nhưng dây buộc tóc cô ấy dùng là một chiếc dây màu đen hiệu Chanel - đúng vậy, tôi nhớ như in chiếc dây buộc tóc màu đen giá 4.965 đồng này, tôi từng mang chiếc dây này đến cho người mẫu chụp ảnh. Trông cô ấy như Audrey Hepburn [2], còn tôi tự soi vào cửa sổ xe mà ngắm nghía thì thấy mình như một nữ công nhân xưởng dệt của Thượng Hải vậy, thở dài não nuột. Cô ta chẳng nói chẳng rằng lấy ra chiếc dây buộc tóc màu đen khác giống y chang từ chiếc túi Gucci to không tưởng kia, đưa cho tôi, sau đó không nói không rằng cô ấy duỗi thẳng mấy ngón tay thon dài trắng nõn mềm mại, rồi mấy đầu ngón tay di qua chuyển lại trên chiếc dây buộc tóc bằng vải thô trên đầu tôi. Vậy là, tôi ngay tức khắc lãnh ngộ được thông điệp quan trọng nhất, và rồi chiếc dây buộc tóc hiệu Chanel đã kiêu sa quấn trên mái tóc tôi: “Kitty, chị thật tốt quá. Em sao dám đòi hỏi thứ quà tặng sang trọng như vậy chứ, cho em mượn buộc một chút là được rồi, em đeo một chút sẽ trả lại cho chị, thật đấy.”
[1] Vogue là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được phát hành hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.
[2] Audrey Hepburn (1929 - 1993) diễn viên điện ảnh huyền thoại của những thập niên 1950, 1960. Bà được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ XX, là biểu tượng của thời trang và còn được biết tới với vai trò là người hoạt động nhân đạo, đại sứ thiện chí của UNICER.
“Không cần trả lại tôi, trả lại cho người thuộc bộ phận trang phục của công ty là được rồi, đó là hàng mẫu dùng chụp ảnh, cái trên đầu tôi cũng thế.” Bóng dáng yểu điệu của cô ấy giống như nàng thiên nga kiêu sa ngạo nghễ, tôi không thể không thừa nhận, tôi đã thua, nếu ai đó nói rằng người có khí chất thì dù có đeo vật xấu xí lên vẫn cao quý sang trọng như vậy, ngoài Kitty ra, toàn thế giới này cũng chỉ còn lại Cố Ly là có thể làm được.
Cuộc triển lãm nghệ thuật (đáng chết và táng tận lương tâm) của các trường ở Thượng Hải kéo dài lê thê này vẫn đang tiếp tục, tôi và Kitty giống như nữ liệt sĩ của thời tám năm kháng chiến - đương nhiên, là nữ liệt sĩ trang điểm mắt màu khói, đi giày cao gót và mặc nội y chỉnh hình bình thường, với nét mặt cứ mười lăm giây lại trợn mắt một lần, đi đi lại lại trong khuôn viên rộng thênh của trường.
Kitty chăm chú nhìn những chiếc xe con cao cấp màu đen nghiêm túc nối đuôi nhau trang trọng đậu kín trước cửa Học viện Mỹ thuật, chúng gần như biến sắc sau cặp kính râm hiệu Prada của cô ấy. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cô ấy lại trợn mắt lần nữa: “Tôi cảm giác như mình đang đi dự tang lễ của chủ ngân hàng nào đó ở phố Wall.”
Khoảnh khắc đó, tôi thầm bối rối quay đầu ngắm chiếc xe mới của Cung Minh.
***
Người bị điện thoại của Cố Ly oanh tạc, tất nhiên không chỉ mình tôi.
Sự thực là, trong số những người xuất hiện trong thang máy như “chiếc quan tài nhỏ đang trên đường xuống mười tám tầng địa ngục” hôm đó, ngoài Cung Minh ra, tất cả số còn lại đều bị tiếng điện thoại inh ỏi của Cố Ly quấy phiền - Cung Minh không bị điện thoại làm phiền, là bởi anh ta và Cố Ly làm chung một công ty, nó giẫm trên đôi giày cao gót “lạch cà lạch cạch” mà đong đưa bước vào trong phòng làm việc của anh ta. Đúng thế, thứ mà Cung Minh nhận được chính từ sự phiền nhiễu đang hiện hữu trước mắt.
Nhớ lại, sáng sớm hôm đó, sau khi trở về căn biệt thự chúng tôi ở, không ai bảo ai mọi người vội vã quýnh quáng thay quần áo, đánh răng rửa mặt, sau đó chạy biến khỏi tòa nhà trước khi Cố Ly thu vén xong mọi thứ, nói một cách chính xác, là chạy thoát khỏi phạm vi mà Cố Ly có thể chạm đến.
Chúng tôi chỉ muốn quét sạch cái đêm giống như trận tai nạn ấy ra khỏi ký ức, giống như tôi thường đem những tấm ảnh lập dị mà mình đặc biệt căm ghét trong cuốn nhật ký thời cấp ba ra xé tan tành hủy hoại đi vậy.
Nhưng Cố Ly thì không, tôi biết nó đang bị hình ảnh tôi và Giản Khê đứng bên nhau “nối lại tình xưa” kia làm cho kích động - cho dù nó đã quên việc này hoàn toàn là do một tay nó sắp đặt, nhưng có vẻ nó đã quên tối đó nó đưa Giản Khê đến trước mặt tôi trông như dắt con cừu non ngoan ngoãn, có điều lúc này nó đã tỉnh ngộ mà phát hiện ra thứ mà nó dắt về lại là con lạc đà Alpaca khoác da cừu; nó cũng bị Cố Nguyên và Nam Tương áo mũ xộc xệch bước vào thang máy làm cho kích động vô cùng, điều này tôi có thể hiểu được, vì nếu đổi lại bất kỳ người nào trông thấy bạn trai mình vừa sáng tinh mơ đã đầu bù tóc rối cùng với con yêu tinh đẳng cấp như Nam Tương này bước từ trong phòng ra, đều sẽ tức tốc từ trên nóc nhà bay xuống Phố Đông; đặc biệt hơn, nó còn bị Cung Minh và Neil đỏ mặt tía tai làm cho kích động.
Tất nhiên, cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, chính là khi nó nhìn thấy Vệ Hải đang nằm lõa lồ bên cạnh mình kia.
***
Với sự hiểu biết của tôi về nó, tôi tin rằng nó chắc chắn sẽ chẳng khác nào như mở phiên tòa phán quyết quy mô lớn, tập trung tất cả mọi người, rồi dùng bình trà hiệu Hermes đắt đỏ quý phái mà giá trị có thể mua được diện tích phòng toilet nhà tôi kia, bên trong chứa đầy thạch tín, máu mào hồng hạc [3], dichlorvos [4], hàm tiếu bán bộ điên [5]... nóng hổi thơm nồng, dốc hết vào miệng chúng tôi. Tôi có thể tưởng tượng được cảnh sau cùng nó nhất định phải làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện, mới có thể cho chúng tôi đi ngủ. Nếu không nó sẽ mang thần thái dồi dào không biết mệt mỏi mà tiếp tục quấy nhiễu hao tổn cả ngày đêm với bạn. Tôi hiểu quá rõ, nó là người chẳng cần ăn mà vẫn có thể sống chỉ nhờ tác dụng quang hợp. Mỗi sáng khi ánh nắng chiếu sáng lên mặt nó, thì mắt nó bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
[3] Trong máu của con hồng hạc có một loại xianua (cực độc). Ngày xưa mấy vị vua Trung Hoa hay ban ấy người có công + tội một thứ gọi là Tam Ban Triều điển (ba ân huệ của triều đình) trong đó một con dao, một dải lụa, và một ly rượu có máu trích từ máu con hồng hạc.
[4] Dichlorvos: Một loại thuốc trừ sâu cực độc.
[5] Hàm tiếu bán bộ điên thực chất là loại ma túy mới xuất hiện tại Đài Loan gần một năm nay. Thứ này tan nhanh trong nước, sau khi dùng, con người sẽ rơi vào trạng thái ảo giác nghiêm trọng và không kiểm soát được hành vi của mình.
Do vậy, sau khi nghe được lời nhắn của Cố Ly trong điện thoại, hai mắt tôi như tối sầm lại, loạng choạng lao vào hai công nhân trước mặt đang treo bức tranh sơn dầu cực lớn lên tường.
“Lâm Tiêu thân mến, tối nay về nhà đúng giờ , tớ đã hẹn mọi người tụ họp ở nhà tớ.” Giọng nó trong điện thoại ẻo lả như thể Đồng Khanh - người chủ trì đêm hội liên hoan chào mừng năm mới, sau cùng, còn thòng thêm một câu, “Tớ đích thân vào bếp.”
... Có thể vì huyết áp của tôi quá thấp, nên đã nghe thành “tớ đích thân hạ độc”.
... Nhưng nghĩ lại, thấy “tớ đích thân hạ độc” thì gần với sự thật hơn, có thể tôi hoàn toàn không nghe nhầm.
***
Còn Cố Ly vừa hoàn tất xong việc “hạ độc” di động của tôi, lại đem bộ vuốt ma quái với những chiếc móng gắn thạch anh cao cấp của nó, vươn về phía Nam Tương lúc này đang uống trà sáng trong sảnh của một căn biệt thự cũ kiểu Pháp trên đường Cự Lộc. Sảnh này là sảnh cà phê chúng tôi yêu thích nhất thời đại học ngoài cái quán nằm dưới thư viện kia.
Còn lúc này, Nam Tương và Vệ Hải đang cuộn mình trên ghế sofa nền vải trắng bóc nằm trong góc khuất của sảnh nhà xanh thẳm kia, trước mặt là hai tách cà phê Latte thơm nồng.
Nam Tương cắn răng, hai mắt nhắm nghiền, lập cập cầm lấy di động, sau đó nghe thấy âm sắc quyến rũ của Cố Ly vang lên trong điện thoại, cái câu “Tối nay cậu nhất định phải đến đấy, chị em tốt chúng mình lâu lắm rồi chưa chính thức họp hành gì” trong tai Nam Tương lại nghe ra như là: “Tối nay cậu nhất định phải đến, nếu không tớ sẽ đem thủy ngân giội từ đỉnh đầu cậu xuống đấy.”
Nam Tương ngắt điện thoại, cau mày ủ mặt nói với Vệ Hải: “Làm sao đây? Hay là nói với họ đi.”
Vệ Hải vuốt vuốt mái tóc kiểu tự do phóng khoáng mà anh ta vừa cắt, rồi nhìn chăm chú vào mặt Nam Tương, có chút không nỡ thấy nó buồn rầu như vậy, anh ta nói: “Anh nghe em.”
Nam Tương gật gật đầu, đột nhiên nhớ lại, “Tối qua Đường Uyển Như cũng đang...”
Vệ Hải “gào” lên một tiếng, hai tay kẹp chặt sau gáy tỏ vẻ đau đớn, sau đó đập đầu xuống chiếc bàn trước mặt đánh rầm một tiếng. Nam Tương day day huyệt thái dương, cũng chẳng biết nên làm thế nào, đang ủ rũ chán nản, đột nhiên Vệ Hải đang vùi đầu vào chiếc khăn trải bàn màu trắng bất thình lình bật dậy, hai tay ôm lấy gương mặt nó, sau đó đôi môi tức tốc kề sát lại. “Mặc kệ, chết thì chết.” Bộ ria của Vệ Hải cứ nhột nhạt chà lên gương mặt nó.
Ánh mặt trời long lanh của buổi sáng mùa xuân giống như một thứ mỡ bò, phết lên lớp ánh vàng lấp lánh trên thảm cỏ. Hơi thở tràn đầy sức sống của mùa xuân hòa quyện với mùi hương của lá cây ngô đồng Pháp trên suốt dọc con đường Cự Lộc, vấn vít nơi đầu mũi. Hương vị như mùi bơ ngọt béo ngầy ngậy ở cửa hiệu bánh mì. Trong bầu không khí màu lục sẫm, còn có cả mùi nam tính mạnh mẽ tỏa ra sau hơi thở của Vệ Hải. Nam Tương khẽ khàng mở to mắt trong nụ hôn sâu đến nghẹt thở dài dằng dặc, cách nơi mắt nó mấy centimet, là đôi mắt đang khép chặt và cặp mi dài trông như lông vũ mềm mại của Vệ Hải, đôi chân mày rậm rạp tựa như hai nét cọ nho nhỏ ẩn sau mái tóc trước trán.
Cái ôm như bị hòa tan. Nam Tương cảm nhận được lồng ngực rắn rỏi của Vệ Hải đang áp sát lên người mình, trái tim giống như một tinh cầu nóng bỏng đang đập không ngừng.
***
Sau khi ngắt cuộc gọi cho Nam Tương, Cố Ly tỏ rõ thần sắc vô cùng đắc ý. Nó cầm chiếc tách sứ màu trắng lên nhấp một ngụm nhỏ trà bá tước - Earl Grey. Cái thứ mỗi gói nhỏ 500g này nó vừa kiếm được từ “Hội chợ triển lãm hồng trà cao cấp châu Âu” được tổ chức trên nóc tòa cao ốc Hằng Long. Hôm mới mua về, ngay tức khắc nó dùng hai móng tay gắn đá cầm một góc của túi trà, giơ lên trước mặt Đường Uyển Như, rồi nói bằng giọng âm dương kỳ quái với thứ ngữ khí nghe xong chỉ muốn hắt cà phê lên mặt nói: “Cậu biết không hả, thứ này”, nói đến đây, nó dừng lại giây lát nhìn Đường Uyển Như suy tư một chốc, sau đó quay ngoắt người đi, giơ gói trà lên đong đưa trước mắt tôi, “còn đắt hơn cả cậu.” - Nó luôn tìm được cách thức đơn giản nhất, hiệu quả nhất, và ngắn gọn nhất, một câu thốt ra có thể triệt để sỉ nhục cả hai người, đây vốn là tư chất thiên bẩm của nó.
Cố Ly nhìn Đường Uyển Như mới ngủ dậy, đầu vừa trùm khăn mặt vừa đắp mặt nạ, nói: “Như Như, tối nay tớ tổ chức họp mặt ở nhà, bọn mình cũng mời Vệ Hải đến chứ?” Nói xong, mặt đầy vẻ đắc ý, nó trông sang gương mặt lập tức vụt sáng không nằm ngoài dự đoán của Đường Uyển Như “vậy cậu gọi điện thoại cho Vệ Hải đi, cậu đích thân mời sẽ có thành ý hơn đó.” Vậy là, Đường Uyển Như mang cả chiếc mặt nạ trông chẳng khác nào đám mây nấm màu hồng phấn, tung tăng xộc về phía phòng ngủ lấy di động. Ngay tức khắc trong phòng ngủ lại vọng ra âm thanh vừa hùng hồn mà kích động của Uyển Như: “Cố Ly, tớ yêu cậu.”
Cố Ly trong phòng khách, cuộn tròn trên ghế sofa trông như một con bạch xà, tao nhã mà nhỏ nhẹ gật đầu “Tớ cũng yêu cậu, Như Như.”
... Nếu đây là bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ, thì hiện tại, đạo diễn nhất định sẽ đặc tả ánh mắt của Cố Ly, trong ống kính nhất định sẽ hiện ra thứ ánh sáng gian ác mà bí ẩn được bật sáng lên sau một cái “ting” giòn giã.
***
Tất nhiên, nếu bạn cho rằng danh sách khách mời của “Hồng Môn Yến” được dày công sắp đặt này đến đây là hết, thế thì bạn đã đánh giá quá thấp bản lĩnh “chỉ sợ thiên hạ không loạn” của Cố Ly. Nó đã điền cái tên “Cung Minh” vào vị trí trống sau cùng trên danh mục khách mời, tất nhiên, chỗ trống thứ hai tính từ dưới lên, nó đã điền tên Cố Hoài em trai thân yêu của nó - Có lẽ ngay cả bản thân nó cũng chẳng biết, nó đang đem lửa thiêu chính mình, đang liếm máu trên mũi dao, nó đang niệm chú đoạt hồn Chúa tể Voldemort, nó đang đánh cầu lông với Đường Uyển Như... hoặc là, nó đã hạ quyết tâm phải tạo ra được một vụ nổ với sức công phá cực lớn khoét một lỗ hổng to cỡ kỷ nguyên khởi tạo ở khu Tĩnh An tấc đất tấc vàng của Thượng Hải này. Tôi chẳng chút nghi ngờ nếu nó làm tổng thống Mỹ, có lẽ chiến tranh thế giới lần thứ ba cũng sẽ chính thức khai màn. Xét từ một góc độ nào đó, nó giống Đường Uyển Như, mang một thứ tư chất thiên bẩm từ lúc chào đời, khiến cho tất cả mọi thứ rối tung rối mù đến mức không thể thu vén được mới dừng lại, tư chất đó đang sai khiến nó, khiến nó mỗi lần gặp chuyện đều như mắc chứng cuồng loạn, nhanh chóng khiến cục diện biến chuyển theo chiều hướng không thể cứu vãn nổi.
***
Thực tình tôi có thể hiểu được nguyên nhân nó mời Cung Minh, cảnh tượng khả nghi khi Cung Minh và Neil cùng nhau bước ra khỏi phòng buổi sáng đó chắc chắn đã chọc xuyên tim nó. Còn nhớ năm đó, sự kiện Cố Nguyên và Neil hôn nhau, đã như một quả lựu đạn phá hủy bữa tiệc sinh nhật của nó, còn vai chính lần này đã đổi thành Cung Minh, cũng đồng nghĩa với việc thuốc súng trong quả lựu đạn đã được thay bằng một quả bom hạt nhân nho nhỏ. “Dù hai người họ thật sự sống cùng nhau, thì cũng phải làm chuyện đó trước mặt tớ.” Đó là những lời mà hôm đó Cố Ly đã phát ra bên tai tôi trên đường trở về nhà - nhưng nó không hề ý thức được bản thân đã nói một câu cực kỳ hạ lưu (nhưng lại làm phấn chấn lòng người) đến vậy, duy chỉ có tôi với tư chất hơn người đã lĩnh ngộ được sự tinh túy đó, suốt dọc đường đỏ mặt tía tai, tâm thần bất định, đầu óc như bị nổ tung với những cột mây khổng lồ hình nấm màu hồng phấn vọt cao, khiến mấy lần suýt chút nữa bị taxi tông chết.