Tiểu thời đại 2.0

Tôi hẹn gặp Nam Tương ở sảnh cà phê trong một con hẻm kiểu xưa trên phố Nam Kinh Tây.
Quán cà phê này do một nhà thiết kế nước ngoài mở ra, rất ít khách, chẳng có bảng hiệu bắt mắt, cũng không ồn ào náo nhiệt, do vậy lúc nào cũng vô cùng yên tĩnh, vả lại lúc này cũng sắp đến giờ cơm tối, vì thế trong quán cũng chẳng còn ai. Những vị khách uống trà chiều đã tan hết, còn người có hẹn vào buổi tối lại chưa đến giờ. Cho nên, trong quán vắng tanh vắng ngắt chỉ còn lại ba chúng tôi.
Khi tôi và Giản Khê đến nơi, Nam Tương vẫn chưa đến.
Giản Khê giở menu đồ uống khẽ chau mày tỉ mẩn, anh chọn cho tôi một tách cà phê Latte, sau đó tự gọi ình một ly nước Evian. Anh quá hiểu tôi, biết tôi chỉ uống cà phê Latte. Tôi nhìn anh dùng thứ giọng tiếng Anh nhỏ nhẹ gọi đồ uống với nhân viên phục vụ người nước ngoài có mái tóc vàng kia, tôi rất thích cái dáng vẻ nghiêm túc lúc này của anh.
Trước đây, khi chúng tôi còn sống cùng nhau, mỗi lần thấy anh chăm chú đọc sách trong thư viện, hay đọc tiểu thuyết trên giường trong ký túc xá của tôi, hay khi cùng tôi ôn tập trong khu tự học, tôi đều như mê dại đi trước gương mặt cực kỳ quyến rũ khi đang tập trung kia của anh. Thật đấy, mỗi khi anh nghiêm túc, sự trầm mặc và tĩnh lặng trên nét mặt đều bao bọc anh trong một thứ mùi vị đầy mê hoặc, nó giống như một rừng cây lá rộng nguyên sinh xanh thẳm nằm ẩn khuất dưới màn sương mù ướt sượt, tạo nên thứ cảm giác tĩnh mịch thần bí.
Rất nhiều nụ hôn của chúng tôi cũng bắt đầu trong những lúc như vậy.
Anh đặt menu xuống, nhìn sang ánh mắt tôi đang trông về phía anh, mỉm cười, vươn tay ra đặt lên sau gáy tôi, kéo về phía anh. Tôi khép mắt lại nhẹ nhàng chờ đợi, anh khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Tôi bối rối mở mắt.
Đúng lúc đó, Nam Tương đẩy cửa bước vào.
***
Nó mặc chiếc váy ren liền màu lục sẫm trông rất mới lạ, mấy nếp xếp tinh tế trên eo khiến eo của nó càng thêm uyển chuyển. Mái tóc uốn xoăn một cách mềm mại, được ánh nắng hong cho xõa tung và thơm tho.
Nó lúc nào cũng quyến rũ như thế, khác với Cố Ly luôn phải nghiêm khắc với bản thân, nó bẩm sinh đã thế, chẳng cần nỗ lực đã xinh xắn như vậy.
Nó ngồi xuống đối diện với tôi, ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại nhìn sang Giản Khê bên cạnh tôi, chỉ cười, không nói. Tôi đặc biệt thích điểm này của Nam Tương, dù trong lòng nó có bất cứ nghi vấn gì, nhưng cũng sẽ chờ đợi bạn nói cho biết, chứ chưa bao giờ bức hỏi bạn điều gì. Chính điều này đã khiến việc sống chung của tôi và nó luôn thoải mái vô cùng.
***
Tôi đưa tay qua, cầm lấy đôi tay thon dài của Nam Tương trên mặt bàn, rồi nhìn xoáy vào mắt nó, nói: “Nam Tương, trước khi về nhà, tớ cần phải nói cho cậu biết trước một chuyện…”
Nam Tương nhìn Giản Khê, nói: “Thực ra cậu không cần phải nói riêng với tớ, hôm đó khi hai người cùng từ thang máy bước ra, tớ đã biết là tái hợp rồi.” Nam Tương trở tay ngược lại vỗ vỗ lên tay tôi, an ủi.
“Tất nhiên không phải chuyện này,” tôi chau mày lại, “Cung Minh đã sa thải Cố Ly, anh ta bảo tớ tối nay về nói cho Cố Ly biết tin này.”
“Cái gì?!” Sắc mặt Nam Tương và Giản Khê cùng tái nhợt nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau năm phút im lặng không nói gì, vẻ mặt Nam Tương vô cùng Bhó xử nhưng vẫn mang nét nũng nịu dịu dàng nói với tôi: “Lâm Tiêu, cậu chết chắc rồi, cậu sẽ xuống địa ngục.”
Tôi dang rộng đôi tay, làm ra bộ “các cậu xuống cùng với tớ.”
Giản Khê xoa xoa trán, mặt chau mày ủ nói với tôi: “Lâm Tiêu, anh vừa hình dung bộ dạng bùng nổ của Cố Ly... anh có thể không đến không?”
Tôi hiểu sự bối rối của Giản Khê, cho nên, mới gật gật đầu ra chiều hiểu ý: “Anh yêu, tất nhiên không được rồi, anh đang nghĩ gì vậy?”
Giản Khê trừng mắt long sòng sọc liếc tôi.
Nam Tương ngồi đối diện cầm chiếc nĩa bạc trên bàn, gí lên yết hầu tôi: “Lâm Tiêu, tớ hận cậu.”
“Lẽ nào cậu muốn một mình tớ phải chịu đựng bi kịch này? Đáng ra lúc này cậu phải đứng chung chiến tuyến với tớ. Tớ nói nửa câu đầu, cậu phải nói nốt nửa câu sau với Cố Ly!”
Nam Tương mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, sau đó nó như hạ quyết tâm nhíu mày, nói: “Được, Lâm Tiêu, nếu đã vậy, tớ cũng có một chuyện muốn chia sẻ với cậu.”
“Chuyện gì thế?” Trong lòng tôi đột nhiên “phập phồng” cảm giác Bhó hiểu. Tôi quá hiểu nhóm bạn của tôi rồi, cái tư chất bẩm sinh “chia sẻ đau khổ” như vậy, hầu như ai cũng đều đã chơi đến cực kỳ thành thục.
Đúng lúc này, cửa quán cà phê mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, tôi quay mặt lại nheo mắt nhìn, liền thấy Vệ Hải. Tôi đang thấy lạ tự hỏi mình, anh ta đến đây làm gì, kết quả anh ta đi thẳng đến rồi ngồi xuống bên Nam Tương.
Tôi và Giản Khê nhìn hai người ngồi trước mặt, sau vài phút lặng thinh nhìn nhau, chúng tôi ôm mặt đau khổ: “Nam Tương, cậu sẽ xuống địa ngục cho xem!”
Khi bốn chúng tôi bước ra Bhỏi quán cà phê, lập tức đi thẳng một mạch về căn biệt thự cách đó không xa, tôi và Nam Tương đều không có ý bỏ qua cho đối phương.
“Cố Ly sẽ chôn cậu xuống đất, sau đó tưới axít lên trên cho xem!” Nam Tương nhìn tôi tỏ vẻ đồng tình.
“Đúng rồi, bạn thân mến. Có điều, Đường Uyển Như sẽ bỏ qua cho cậu sao? Nó nhất định sẽ móc bra từ trong áo ngực vừa ướt đầm đìa mà lại nóng hầm hập ra, sau đó mắt long lên sòng sọc mà nện thẳng vào mặt cậu!” Tôi đáp trả nó đầy vẻ nanh nọc.
Còn hai người đàn ông Giản Khê và Vệ Hải, chỉ còn biết bối rối đi theo sau chúng tôi.
Khi đi đến cổng vào tiểu khu, chúng tôi đụng ngay Neil vừa từ trong chiếc xe Panamera bước xuống trước mặt. Hắn đang ôm chiếc túi giấy màu xanh lục sẫm vô cùng tinh tế - liếc qua liền biết là mới mua từ siêu thị dưới tòa nhà Cửu Quang ra, trên miệng túi giấy lộ ra mấy ngọn rau xanh dàu dàu và các loại hải sản đã được bao trong túi đông lạnh - mỗi lần trông thấy cái thứ túi giấy không có quai xách, chỉ có thể ôm trong lòng, nhất là còn sử dụng loại chất liệu giấy cực kỳ đắt đỏ mà các siêu thị xa xỉ chuyên dùng này, tôi luôn có mối thâm thù ác cảm, dứt khoát phải in một chữ “Đắt” thật to lên trên cái túi mới được!
Tôi vừa định chào hỏi Neil, kết quả, ở mặt bên kia của chiếc xe, một anh chàng bảnh bao mặc plet đơn giản màu đen bước xuống, hai chân tôi chợt nhũn ra, “Hi, Lâm Tiêu”, Lam Quyết khôi ngô đưa tay lên ra dấu chào tôi - trong lòng anh ta cũng đang ôm chiếc túi giấy màu lục sẫm cùng kiểu khác, dáng vẻ anh ta khi đứng bên chiếc Panamera chẳng khác nào một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa.
Cùng trong cơn choáng váng, một chiếc ra-đa nào đó của tâm trí tôi đã khởi động lại. Chiếc ra-đa này vào hồi cấp ba mỗi lần trông thấy Giản Khê và Cố Nguyên nó đều sẽ khởi động, còn giờ đây, tôi nhìn Neil và Lam Quyết đang đứng trước mặt mình, chiếc ra-đa đó lại tít tít te te vang lên. Tôi ngoái đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hừng hực của Nam Tương, tôi lập tức hiểu ra, ra-đa của nó cũng đã khởi động.
Có điều, tôi cũng lập tức bừng tỉnh khỏi thứ tư tưởng hủ bại này, liền hỏi Neil: “Sao Lam Quyết lại ở đây?”
Có thể do ngữ khí của tôi quá thẳng thắn cho nên nó lại trở nên cực kỳ khiếm nhã, Lam Quyết thoáng bối rối, “À... Neil đang ở trong siêu thị thì gặp tôi, sau đó cậu ta nói tối nay Cố Ly có mở tiệc họp mặt, nên nhân tiện mời tôi cùng đến luôn... nếu không tiện, cũng không sao, cũng tiện đường về nhà tôi cách đây không xa.”
Neil nhìn Lam Quyết, cảm thấy vô cùng khó xử, ngay lập tức lớn tiếng giận dữ quát thẳng vào mặt tôi: “Lâm Tiêu, cô sao thế hả? Anh ta là tôi mời đến đấy, hơn nữa, dù không vui cũng chưa đến lượt cô đâu!”
Tôi liếc mắt nhìn Neil đang mặt nóng phừng phừng, thầm nghĩ: cái đồ nhãi nhép thấy sắc quên nghĩa, hắn định để trợ lý của Cố Ly tham gia buổi dạ tiệc “tuyên bố Cố Ly bị sa thải”, ngoạn mục lắm đấy. Tôi trợn trừng mắt lên, cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, thầm rủa, muốn làm gì thì làm đi. Còn tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết trong căn biệt thự này.
Thế nên nhân tiện tôi qua quýt một chút: “Ấy ấy không phải, vì Cố Ly nói đây là cuộc họp gia đình mà, nên tôi sợ Lam Quyết khó xử. Lam Quyết đến tất nhiên là vui rồi. Tôi và cậu đều giống nhau, cũng ‘rất thích Lam Quyết’!” Tôi cố ý nhấn giọng ở cuối câu, nói với Neil đầy bí hiểm Bỳ lạ. Gương mặt Neil vụt chốc đã đỏ ửng lên. Giản Khê không kìm được đang khúc khích cười sau lưng tôi, rồi đưa tay ra vuốt ve mái tóc tôi, “Em thật là…” Tôi quay đầu lại, say đắm trong nụ cười sủng ái của anh. Nam Tương luôn là chiến hữu tốt của tôi, nên nó cũng bồi thêm một câu: “Đúng rồi, tôi cũng ‘đặc biệt thích Lam Quyết’!” Giọng còn lẳng lơ quyến rũ hơn cả tôi, nghe xong câu ấy khiến toàn thân tôi sởn hết da gà.
Có điều, chỉ một giây sau, lời tán phét “cuộc họp gia đình” mà tôi vừa thốt ra, đã tiêu tan như bọt xà phòng. Chiếc xe Benz màu đen kia của Cung Minh đã lái thẳng vào tiểu khu. Khi chạy qua, anh ta còn hạ thấp cửa sổ xuống, rồi gật gật đầu về phía chúng tôi với gương mặt như tờ giấy trắng nhưng mang nét cười gượng gạo, xem như đã miễn cưỡng chào hỏi.
Tôi vụt chốc thấy bối rối, vội kéo Giản Khê và Nam Tương mau mau vào nhà.
Để lại Neil và Lam Quyết đang mặt mày đỏ gay trong bóng chiều hôm phía sau lưng.
Thực lòng tôi cảm thấy có lẽ Lưu Hồ Lan [7] từng bước từng bước đi về phía máy chém, thì tâm trạng cũng chẳng phức tạp đến mức như tôi lúc này. Tôi không biết tối nay rốt cuộc sẽ có bao nhiêu quả bom bộc phá nổ tung trong tòa biệt thự này. Tôi chỉ biết, mình là người phụ trách châm ngòi nổ của quả bom sau cùng.
[7] Lưu Hồ Lan (1932 - 1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc.
Chúng tôi đến cổng chính, đúng lúc Cung Minh cũng xuống xe.
Mấy người đứng trước cửa, tôi và Nam Tương chẳng ai dám bước lên bấm chuông gọi cửa. Tuy bảo là thò ra hay rụt đầu cũng đều vấp phải đao, nhưng chúng tôi đều thấy có thể kéo dài thêm giây nào hay giây ấy.
Trong khung cảnh lặng yên “bối rối đứng chờ trước cửa” thế này, Cung Minh tỏ ra mất kiên nhẫn, anh ta bất đắc dĩ trợn mắt nói với tôi: “Bấm chuông cửa đi!”
Tôi nói với Nam Tương bên cạnh: “Tớ không bấm đâu, cậu bấm!”
Kết quả Cung Minh lại nghĩ rằng tôi đang nói với anh ta, nên ngạc nhiên bảo: “Cô nói gì thế?”
Tôi lập cập đưa tay ra bấm vào chuông cửa, cảm giác giống như vừa bấm vào công tắc kích nổ một quả bom vậy.
Người ra mở cửa không phải Cố Ly, mà là Như Như thân yêu của chúng tôi. Trong khi tôi và Nam Tương cùng tranh thủ thở phào một tiếng, thì ánh mắt Như Như lại giống như chiếc lưỡi ướt nhẹp, thản nhiên liếm đi liếm lại trên mặt của bốn người Vệ Hải, Cung Minh, Neil và Lam Quyết. Tôi nhìn nó thở hổn hển tưởng như sắp ngất đến nơi, bất giác có chút lo lắng, đợi đến khi Cố Nguyên, Cố Hoài - hai anh chàng bảnh trai - cùng tề tựu, không biết nó có sốc hay không?
***
Phòng ăn rộng lớn được Cố Ly bày biện cực kỳ sang trọng. Không biết nó kiếm đâu ra được một chiếc khăn trải bàn cổ điển màu trắng cực lớn, khiến chiếc bàn ăn thường ngày của chúng tôi trở nên vô cùng trang nhã, tất nhiên, trên bàn đã bày biện đầy các loại chân nến và dụng cụ ăn bằng bạc, chiếc đĩa sứ màu trắng bóng loáng như sữa bò, ở trung tâm chiếc đĩa có in một bức họa đồ chữ H do nhiều mảnh ghép lại với nhau. Mấy góc khuất trong phòng khách cũng được điểm xuyết bằng những chiếc đèn cầy tỏa hương thơm, làm cả căn phòng ngập tràn thứ mùi thơm cao cấp thanh tao. Trên bàn trà có đặt một lẵng hoa tú cầu lớn màu trắng, máy CD đang phát nhạc của Niccolo Paganini... Cung Minh vừa bước vào, nhìn quanh một lượt bố cục toát lên không khí kỳ quái này, quay đầu nghiêm túc hỏi tôi: “Có người chuẩn bị tự sát ở đây sao?” Tôi thầm nói thêm một câu: “Đúng rồi. Tôi.”
Khi tất cả chúng tôi đều đã bước vào nhà, Cố Ly mới nhẹ nhàng cởi bỏ tạp dề thắt trước eo nó xuống, để lộ ra chiếc váy liền bằng nhung cao cấp màu xanh nõn của Nina Ricci, tôi còn nhớ rất rõ. Vì khi nó mua về liền cắt cái mác đi, rồi thuận tay quăng bảng giá gắn trên đó lên bàn tôi, khi đó tôi chỉ liếc mắt một cái đã giật nảy mình, tôi còn tưởng rằng nó đi dạo phố mãi rồi tiện tay mua luôn một chiếc xe...
***
Dưới ánh đèn, nó hiện lên xinh đẹp và quyến rũ, trên người chẳng dính chút mùi nhà bếp nào. Tôi thật sự khâm phục nó, tôi thậm chí còn chẳng chút nghi ngờ nếu nó vừa mới chui xuống hầm mỏ đào than trở lên, thì hai tay vẫn nõn nà như từ giấy trắng, móng tay nạm đá vẫn cứ phát sáng lấp lánh.
Thế nhưng khi quay người đi vào bếp, liền thấy Lucy bốc mùi đầu mỡ, thở hổn hà hổn hển bận tối mắt tối mũi như vừa mới chết đi sống lại vậy... ngay tức khắc tôi đã biết định nghĩa chính xác câu nói “tớ đích thân vào bếp” kia của Cố Ly - phải hiểu là “Tớ đích thân bảo Lucy vào bếp.”
Cũng như vậy, trong bếp còn có Cố Nguyên, anh đang lấy từng chiếc ly pha lê chân cao trên tủ xuống.
Tôi bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói với anh: “Chuyện Cố Ly, tôi không nói được, muốn nói anh tự đi nói.”
Cố Nguyên quay đầu lại liếc nhìn tôi, cười nhàn nhạt như đang đùa giỡn trên nỗi đau của người khác rồi nói: “Cô chỉ biết đem khoai lang nướng ném cho tôi. Tôi không nói được, đây là nhiệm vụ cấp trên giao cho cô, tự đội cột thu lôi và mũ bảo hiểm rồi tiến lên đi!”
Tôi hằn học lườm anh ta một cái, “Anh thật trơ trẽn!”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại: “Cô không được chết đâu đấy.”
***
Tôi ngồi xuống bàn ăn mà nỗi lo lắng trào dâng.
Trên bàn ăn bầu dục dài đã bày biện đầy các món ăn (những món ăn được gọi từ các nhà hàng cao cấp), Cố Ly mỉm cười khiêm tốn, miệng cứ liến thoắng “Không có gì, đều là những món đạm bạc, mọi người không cần khách sáo.”
Còn tôi nhìn Cố Ly với vẻ mặt hào hứng, xen lẫn cảm giác bi thương. Có thể nó hoàn toàn không biết cho đến hôm nay bản thân nó đã tạo nên cục diện gì... tôi cảm thấy bọn tôi, như có một loại từ trường kiểu như: Chúng tôi luôn khéo tập trung mọi mâu thuẫn lại một chỗ, sau đó hẹn tất cả đều có mặt trong một ngày, tập trung kích nó, chẳng sót một ai, không người nào vắng mặt.
Giản Khê lặng lẽ luồn tay xuống dưới gầm bàn, nắm chặt tay tôi. Chẳng hiểu tại sao, Cố Ly lại liếc Giản Khê một cái, với vẻ mặt vừa rất phức tạp nhưng lại mang nét cười trên nỗi đau của người khác. Tôi không biết cái liếc ấy của Cố Ly mang ý gì, chỉ thấy lòng bàn tay Giản Khê lập tức rịn mồ hôi lạnh, làm ướt cả tay tôi.
Còn Nam Tương và Vệ Hải ngồi đối diện với tôi, đầu cúi rất thấp, chẳng nói câu nào. Tôi nghĩ họ sẽ luôn giữ vẻ mặt trầm mặc đó, cho đến khi ngọn đuốc đầu tiên bùng cháy.
***
Bầu không khí cả căn phòng vừa khó xử mà lại vừa đáng sợ.
Cố Ly đằng hắng một tiếng, rồi đứng lên, nó cầm một ly pha lê trong suốt đựng Champagne đang sủi tăm, nói bằng chất giọng tao nhã: “Vậy, chúng ta bắt đầu nhé? Bắt đầu từ ai nhỉ?”
Câu nói của nó vừa mơ hồ lại mang hàm ý phức tạp, đưa mắt nhìn mọi người đầy vẻ khiêu khích. Sắc mặt nó giống như vị thẩm phán khai mạc phiên tòa, đang chờ thẩm vấn các phạm nhân có mặt tại hiện trường. Dưới ánh đèn, trông nó sao mà quý phái, lạnh lùng quyến rũ, thậm chí trên mặt nó còn có chút đáng thương.
... Nhưng Cố Ly, cậu hoàn toàn không biết rằng trên đỉnh đầu cậu đã có một nồi máu chó nóng bỏng đang sôi sùng sục chực chờ, sẵn sàng lật úp giội xuống đầu bất cứ lúc nào.
Tôi ngước mắt nhìn Cung Minh, anh ta đang cúi đầu uống Champagne. Màu Champagne trong ly kia giống như con ngươi trong mắt anh ta, tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết như hổ phách. Trên khóe môi anh ta luôn thường trực nét cười đặc trưng - nét cười tràn ngập kỳ vọng, tràn ngập mỉa mai, trông như khuôn mặt của đám đông khán giả đang chờ đợi một buổi xiếc thú mở màn đầy sôi động vậy. Ngũ quan anh tuấn mà lạnh lùng của anh ta đong đưa dưới ánh nến, trông như đại thiên sứ Lucifer cuối cùng phải trụy lạc vì ác ma.
Vừa thuần khiết cao quý, vừa gian ác tàn bạo.
***
Lúc nãy tôi đã nói, lũ chúng tôi, luôn có cách để thu gom tất cả chuyện hoang đường lại một chỗ, rồi kích nó tập trung. Trên thực tế, lúc này Thượng đế đang uống trà trên trời, tựa như cảm thấy quả cân trên cán cân còn chưa đủ nặng, vậy nên, ông ta lại nhẹ nhàng đặt thêm một quả.
Đúng vậy, đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lucy chạy ra mở cửa.
Khi trông thấy người mới bước vào, khoảnh khắc gần như mọi men chua trong dạ dày tôi trào ngược lên cổ họng.
Tôi muốn ói.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui