Tiểu thời đại 2.0

Chiếc đèn pha lê tinh xảo kiều diễm trên đỉnh đầu hắt xuống thứ ánh sáng cầu vồng vỡ vụn, khiến khuôn mặt trắng bệch của mỗi người càng trở nên lộng lẫy, nhờ thế nên sắc mặt nhợt nhạt của chúng tôi mới có vẻ không giống xác chết đã tàn lụi sinh khí.
Chiếc đèn chùm này là do Nam Tương và Cố Ly cùng nhau chọn trong cửa hàng đồ gia dụng đắt đỏ trên lầu năm của khu mua sắm Hằng Long, khi người chuyển hàng đem chiếc đèn pha lê to tướng đặt trước cửa nhà rồi quay người rời đi, cũng chính hai đứa tôi và Đường Uyển Như dè dặt thận trọng nhích từng centimet di chuyển thùng giấy khổng lồ vào trong nhà. Nhiều năm nay, dường như bốn chúng tôi lúc nào cũng chân đấm tay đá, mắt ngang mày dọc như vậy, nhưng thực ra luôn tươi vui hòa nhã, tương thân tương ái bên nhau, bọn tôi giống như bốn cái cây tựa nhau mà sống, nhìn bề ngoài mỗi cây đều đang dốc sức nghĩ cách làm cành lá của mình sinh sôi nảy nở, chiếm phần ánh sáng, không khí và không gian sinh trường hữu hạn này, nhưng trên thực tế, dưới nền đất phì nhiêu, bốn bộ rễ cây đó đang bện chặt vào nhau, bất kể lũ lụt thế nào, mưa gió bão bùng ra sao cũng không thể xô ngã được, chúng tôi ra sức bao bọc, cùng nhau chia sẻ từng giọt dinh dưỡng.
Tôi ngước đầu đưa tay quệt nước mắt, từng cơn đau vẫn âm ỉ quanh hốc mắt. Nam Tương vẫn cúi đầu như thế, mái tóc đã che lấp khuôn mặt kiều diễm của nó. Tôi chẳng cần nhìn, cũng biết nó đang khóc. Đã nhiều năm rồi, tôi quá quen thuộc cái bộ dạng trầm lặng của nó. Không cần nhìn vào mắt, tôi chỉ cần nhìn nhịp thở, cũng đủ biết nó đang đau lòng hay đang vui vẻ.
***
Neil đã thôi không nôn nữa, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, đứng chống tay lên bồn rửa. Lam Quyết lấy một chiếc khăn giấy khô sạch đưa cho hắn lau miệng. Cố Nguyên và Giản Khê đang trầm tư, hai người họ đứng kề vai nhau, ánh mắt ngưng lại ở một điểm vô định nào đó trong không trung, mỗi lần bốn chúng tôi tranh cãi, hai người họ đều như vậy, đứng lặng thinh bên cạnh, chẳng nói lời nào. Cũng có thể do nhiều năm nay, họ đã xem đi xem lại quá nhiều lần chúng tôi biểu diễn hí kịch như vậy, mệt rồi.
Nói thực lòng, tôi cũng mệt rồi. Đột nhiên một thứ cảm giác muốn một đi không trở lại dấy lên trong lòng tôi. Giống như một năm trước, tại tiệc sinh nhật của Cố Ly, cũng từng xảy ra trường hợp đá thúng đụng nia na ná thế này, khi ấy, tôi đã bị cơn hoảng sợ cực độ đè nặng đến mức như tan xương nát thịt vậy. Nhưng hôm nay, tôi lại không hề có cảm giác lo lắng giống vậy, mà thay vào đó chỉ là sự kháng cự bộc phát nhanh chóng lan ra khắp tứ chi và len lỏi vào từng ngõ ngách sâu nhất trong cơ thể của tôi, giống như một lọ mực nước đen kịt đổ vào hồ nước, lập tức loang ra, nhuốm nước hồ trong suốt trở thành một màu đen kịt. Nếu phải nói đơn giản hơn một chút, thì đó chính là, tôi cũng đã mệt mỏi rồi.
Cơ thể tôi lúc này giống như đột nhiên bị một đám bạch xà gõ cửa hỏi thăm, trong chớp mắt, tôi đã biến thành một gò cát với trăm ngàn ngóc ngách chỉ cần chạm nhẹ sẽ đổ sụp.
Bên ngoài phòng bếp tiếng tranh cãi càng lúc càng dữ dội bắt đầu vọng lại. Mạch tư duy của tôi bắt đầu trở nên rối bời, chỉ nghe loáng thoáng mấy câu đối thoại chanh chua truyền đến gian bếp.
“Mày cho rằng mày có tư cách gì mà dám bước vào cái nhà này? Mày cũng chỉ là thứ con hoang mà thôi!” Cái giọng hysteria [2] của Lâm Y Lan vốn cố sức che đậy được bộc phát với biết bao thảng thốt và phẫn nộ.
[2] Hysteria là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Người mắc bệnh này thường gào thét, la hét, giãy giụa...
“Đó là vì bà không đẻ được, Cố Diên Thịnh hết cách, mới sinh ra thứ con hoang tôi đây, bà còn trách ai?” Giọng bình thản mà lạnh lùng của Cố Hoài, giống như một lưỡi dao phẫu thuật lóe lên loang loáng.
“... Tại sao mày lại cay độc đến vậy? Mày hạ tiện hệt mẹ mày!”

“Sao cao quý như bà được. Đó là điều chắc chắn. Nhưng dù chúng tôi có hạ tiện, Cố Diên Thịnh cũng còn để lại cho chúng tôi tài sản cực lớn, còn bà thì sao? Tiền mà ông ấy để lại đủ để bà tiêu không? Mua mấy cái túi chắc cũng gần hết nhỉ!”
“... Tài sản con gái tao có được còn hơn gấp nhiều lần của mày! Bây giờ cả Thịnh Cổ này đều là của Cố Ly con gái tao!”
“Con gái bà? À, bà nói Cố Ly chị gái tôi chứ gì? Chị ấy và tôi là cùng một bụng mẹ mà ra, vô cùng thân. Tôi cũng vui thay cho chị ấy”.

Giọng nữ hysteria the thé cao vút và giọng nam trầm đục bình thản lạnh lùng nhưng không kém phần châm chọc cay độc. Nghe xong mỗi câu đều như từng cái bạt tai giáng lên mặt tôi vậy, tôi không thể tưởng tượng được cảm xúc của Cố Ly lúc này ra sao khi đứng giữa hai người họ.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Cung Minh trước mặt. Quầng sáng ngũ sắc từ chiếc đèn thạch anh khúc xạ ra, trùm lên khuôn mặt vô cùng sắc sảo của anh ta, trông như vầng hào quang trên đỉnh đầu của một thiên sứ chuẩn bị đi chiêu nạp linh hồn của người chết. Ánh mắt anh ta lặng lẽ nhìn phía tôi, giống như đang đọc một cuốn sách. Tôi không thể hiểu được đằng sau đáy mắt của anh ta lúc này đang chất chứa ưu tư gì, nói một cách chính xác, tôi chưa từng tìm hiểu xem anh ta nghĩ gì, dòng máu đang chảy trong huyết quản từ trên xuống dưới tỏa khắp thân thể anh ta, luôn là câu đố.
Tôi gạt khô nước mắt, bước đến trước mặt anh ta, chân thành nói: “Anh Cung Minh, tôi biết với tư cách là trợ lý, tôi cần phải hoàn thành công việc anh giao phó. Nhưng coi như tôi cầu xin anh, dù thế nào, cũng đừng bắt tôi phải nói với Cố Ly chuyện nó bị sa thải hôm nay. Xem như tôi xin anh, được không? Qua đêm nay, ngay sáng ngày mai, không cần anh nhắc, tự tôi sẽ đi tìm Cố Ly, trực tiếp nói cho nó biết.”
Tôi dũng cảm nhìn Cung Minh trước mặt - người vẫn luôn khiến tôi sợ hãi, tôi gom hết sức lực toàn thân nhìn thẳng vào anh ta, mỗi tế bào, mỗi lỗ chân lông trên người đều đang gắng gượng, tôi chưa bao giờ có ý đối kháng với Cung Minh, chuyện này thực quá khủng khiếp. Nhưng điều đáng sợ hơn với tôi là, có lẽ tối nay sau khi màn kịch này kết thúc, người đứng lại bên Cố Ly chỉ có mình tôi. Tôi quan sát mọi người trong phòng bếp, lần lượt hết gương mặt này đến gương mặt khác, Giản Khê, Nam Tương, Vệ Hải, thậm chí cả Cố Nguyên, tôi đều không tin. Với tính cách lành làm gáo vỡ làm muôi lôi thôi làm bát sứt của Cố Ly, chỉ cần tôi nói ra thông tin này, nó sẽ bị tổn thương lòng tự tôn bất khả xâm phạm, xù bộ lông gắn đầy gai lên mà chống lại cả tôi.
Cái tinh thần bi tráng bị cuốn vào cảnh chiến đấu trong cô độc của nó, lần nào cùng khiến lòng tôi đau như dao cắt.
Cung Minh nhìn tôi, gật gật đầu, tỏ vẻ như cười như không với tôi, dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng khác thường, anh ta trông như thiên sứ trẻ tuổi anh tuấn trong tranh sơn đầu. Anh ta dùng giọng cuốn hút mềm mại như suối nước nóng nói: “Tôi thấy tôi nên đi trước.” Sau đó quay người rời khỏi nhà bếp.
Lam Quyết cũng rất thức thời khi đứng dậy cáo từ. Neil nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò, tôi gật đầu ra hiệu với hắn, “Cậu đưa Lam Quyết đi trước đi.” Tôi biết lúc này hắn cũng rất bối rối. Nhất là hắn còn có quan hệ huyết thống với một số người ở ngoài kia, vì thế không nên lưu lại đây vào thời điểm này.

Lúc này Nam Tương mới ngẩng đầu lên, khóe mắt nó vẫn còn vương vài giọt lệ chưa khô, dưới ánh đèn trở nên trong vắt đến rung động lòng người. Nó bước đến trước mặt tôi, siết chặt tay tôi, rồi nói: “Tớ đưa Vệ Hải đến bệnh viện. Cậu ở lại đây không sao chứ?” Tôi quay sang nắm tay nó, nói: “Cậu đi trước đi, tớ ở đây không sao.” Nó nhìn tôi, mở miệng định nói gì đó, nhưng tôi cắt ngang, “Thật mà, các cậu đi trước đi.”
Nói xong, tôi theo cả nhóm họ rời khỏi phòng bếp. Giản Khê đi ngay phía sau, đặt tay lên lưng tôi, cách một lớp áo, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng hổi từ lòng bàn tay to lớn của anh, lộ ra nỗi chua xót.
Khi đi ngang qua Cố Nguyên, tôi cố ý nửa nhường đường nửa không tông thẳng vào. Vì tôi nhận ra hình như anh ta bị bệnh. Tôi cảm thấy đầu anh ta đã bị súng bắn một phát. Trong lòng đột nhiên vô cớ dấy lên nỗi oán hận anh ta. Có lẽ là hận bộ dạng tươi cười rạng rỡ mà tôi bắt gặp trong phòng làm việc của Cung Minh, cũng có thể là tôi đang nghĩ đến Cố Ly chẳng hay biết vị trí của mình sắp bị thay thế. Nhất định Giản Khê cảm nhận được rất rõ thái độ thù địch của tôi với Cố Nguyên, nên anh vừa như cố ý lại tự nhiên kín đáo đưa thân người chen ngang, ngăn cách tôi và Cố Nguyên. Anh luôn khéo léo nhẹ nhàng thu vén mọi mâu thuẫn, tạo cục diện gió yên sóng lặng. Nếu so ra, tôi và Cố Ly hầu như chỉ biết thêm dầu vào lửa, rưới thêm độc lên dao mà thôi.
***
Khi nhóm bọn tôi trở lại phòng khách, cuộc chiến giữa họ vẫn chưa kết thúc. Tôi thấy Cố Ly đang khoanh tay, vẻ mặt điềm nhiên đứng một bên, ánh mắt của nó vừa trống rỗng vừa mang vẻ thờ ơ, thực ra tôi biết, nỗi tuyệt vọng trong lòng nó lúc này thực sự rất lớn, trên bề mặt trái tim nó, chắc chắn đã bị rạch một vết cực lớn, gió đang gào thét, tuyết trắng một màu, lạnh căm căm.
Lâm Y Lan quay đầu về phía Cố Ly, ánh mắt lạnh như băng: “Cố Ly, con nói gì đi chứ. Cha con đã phản bội hai mẹ con ta, dan díu với thứ hồ ly tinh đê tiện ấy đẻ ra thằng nhãi đê hèn này! Bây giờ con nghĩ thế nào? Tương thân tương ái với nó sao?”
“Thứ hồ ly tinh đê tiện đó”, Cố Ly mặt không biến sắc, chỉ có hai mắt ửng đỏ, hai giọt lệ theo đôi mi rậm dày lăn xuống gò má, “cũng sinh hạ ra tôi”. Giọng nó giống như dùng một nắm cát nóng bỏng giãy chà xát vào tim, nghe như một tấm cửa kính bị đập vỡ nát, phủ đầy những mảnh nhỏ thủy tinh vỡ vụn.
Cố Hoài ngồi trên ghế sofa, chẳng nói lời nào, gương mặt toát lên vẻ khinh miệt như một lớp băng tuyết mỏng.
Cung Minh nhẹ nhàng vặn nắm cửa, chuẩn bị rời đi, Lâm Y Lan đột nhiên quay người sang, nói: “Không ai phải đi đâu hết, tôi đi! Trong cái nhà này ai cũng là người thân của cô! Tôi ra đường làm ăn mày!”
Cung Minh bối rối ngừng động tác mở cửa trong lời nói của Lâm Y Lan.
“Mẹ là mẹ con, sao lại đi làm ăn mày.” Cố Ly cố đè nén cảm xúc trong lòng, nét mặt vô cùng bình thản, chỉ có dòng lệ vương trên mặt, trông thấy mà tim tôi như vỡ thành trăm mảnh. Nó cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi lớp kẻ mắt đã nhòe, nói với giọng khàn đục: “Cho dù ăn mày, cũng là con đi, sẽ không đến lượt mẹ.”

“Vậy bây giờ thứ cô cần là tôi đây hay cái thứ tạp chủng hoang này!” Lâm Y Lan ngồi phịch xuống sofa, ngón tay bám vào tay vịn sofa run lên bần bật.
“Bà cũng có tuổi rồi, nói năng nên chú ý một chút? Cố Ly và tôi cùng cha cùng mẹ, cái câu tạp chủng hoang kia là đang mắng ai vậy?” Cố Hoài đứng đối diện với sofa, lãnh đạm nói.
Cố Ly ngẩng đầu lên, vo khăn giấy trong tay nó thành viên rồi ném thẳng về phía Cố Hoài, uể oải nói: “Cậu nói bớt một câu thì chết hả?”
Lâm Y Lan run rẩy đứng dậy, đi về phía cửa chính, đẩy bật cửa ra, “Tôi đã nuôi cô hai mươi bốn năm!” Bà ta kích động, nước mắt nhòe đi theo từng nếp nhăn trên mặt, “Cố Ly, tôi đã nuôi cô hai mươi bốn năm!” Nói xong liền đóng cánh cửa đánh “rầm” một cái rồi bước đi.
Giữa sự tĩnh lặng vô tận này, Cố Ly vùi mặt vào hai lòng bàn tay, toàn thân bất động.
Cố Nguyên đứng bên cạnh tôi, ngẩng đầu trông về phía Cố Hoài. Tôi có thể thấy được rất rõ sự thù địch trong đáy mắt của anh, sự thù địch này giống như trong thế giới động vật, hai con sư tử đực đang đứng gườm nhau vậy.
Cố Nguyên nói với Cố Ly: “Bà ấy tốt xấu gì cũng là mẹ em, còn Cố Hoài lại máu mủ ruột rà với em, đâu phải người dưng!”
Cố Ly ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, nói: “Cố Nguyên anh đừng nhúng mũi vào việc này. Chuyện đổ vỡ của nhà họ Cố chúng em đâu chỉ có chuyện này, em quen rồi, nói không hết được đâu.”
Cố Hoài từ bên kia sofa lạnh lùng buông một câu: “Chuyện tôi và chị tôi, anh là người ngoài, chõ mũi vào làm gì.” Cố Nguyên hít một hơi sâu, đưa tay lên xoa mạnh lên mũi lên miệng - giây phút đó, tất cả chúng tôi đều rõ: Cố Nguyên đã thực sự bị kích động.
Vừa rồi ánh mắt Cố Nguyên nhìn Cố Ly, vẫn đầy ắp sự thương cảm và quan tâm trìu mến, còn lúc này trong ánh nhìn đó đã bị che phủ lớp sương mù lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng nói với Cố Ly: “Đúng đấy, nói hay lắm. Tôi là người ngoài. Từ đầu đến chân đều là người ngoài, Cố Ly, cô đã từng xem tôi là người nhà sao? Cô xem tôi là gì?”
Mắt Cố Ly lại ứa lệ, nó đứng bật dậy, vuốt mái tóc đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng sang một bên, rồi thấp giọng dè dặt nói với Cố Nguyên: “Xin lỗi...”
Chính lúc này, tôi vốn đặt mình bên ngoài việc này, đột nhiên bị bộ dạng hạ giọng nhún nhường của Cố Ly làm cho bùng cháy. Trong ấn tượng của tôi, Cố Ly từ xưa đến nay chưa từng hạ giọng nhún nhường như vậy, dù là đối mặt với hiệu trưởng của trường tôi, Cố Ly cũng chưa từng nói ba tiếng “em xin lỗi”. Tôi nhìn Cố Ly như một con cún ủ rũ cụp đuôi như sắp sụp đổ trước mặt, rồi lại nhìn khuôn mặt của anh chàng được gọi là bạn trai đang lạnh lùng nghênh ngang kiêu ngạo trước mặt kia, một ngọn lửa không tên trong tim tôi đã bùng cháy điên cuồng bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi vùng vằng khỏi vòng tay của Giản Khê, xông đến trước mặt Cố Nguyên, kéo mạnh Cố Ly về phía sau, “Anh cáu kỉnh gì với Cố Ly? Anh nghĩ chuyện hôm nay còn chưa đủ rối rắm hả? Xem anh là người dưng thì đã sao? Xem anh là người dưng là đúng rồi đấy! Tôi mà là Cố Ly, thì anh chẳng là cái thá gì hết! Trước khi chửi mắng ai anh phải soi lại mình trước gương đi đã, hôm nay khi anh và mẹ anh làm những trò bẩn thỉu kia trong phòng làm việc của Cung Minh, anh xem Cố Ly là gì? Giờ anh vẫn còn mặt mũi.. “

Tôi chưa nói hết câu, đã bị Giản Khê kéo giật về phía sau, anh ấy thấp giọng rít lên với tôi: “Lâm Tiêu, em đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa! Em sợ căn nhà này còn chưa bị san phẳng hả!” Nghe chừng, đã thấy anh ấy thực sự mất kiên nhẫn rồi.
Cố Nguyên vừa nghe thấy vậy cũng bốc hỏa, chau mày nhìn vào tôi, rồi đưa tay đẩy Giản Khê ra, chỉ thẳng mặt tôi nói với giọng hằn học: “Lâm Tiêu, vừa rồi ở trong bếp là cô xin Cung Minh đừng nhắc đến chuyện này, giờ cô muốn thế nào? Biểu diễn tình chị em thân thiết hay muốn thừa cơ giậu đổ bìm leo với tôi?”
Giản Khê cũng bị kích động, vung tay lên gạt phăng cổ tay Cố Nguyên đang ở trước mũi tôi ra, “Cố Nguyên, khốn kiếp, nói thì nói, anh dám đụng vào Lâm Tiêu đừng trách tôi trở mặt!”
Cố Nguyên hổn hển nói: “Cậu thôi cái trò bạch mã hoàng tử của cậu đi, cái thứ khốn kiếp nhà cậu vừa mới ngủ cùng Lâm Tuyền mấy tháng trước, giờ còn đứng đây ra vẻ trượng phu thế hả?”
Sự kích động trong mắt của Giản Khê thoáng chốc đã tắt lịm, giống như ngọn nến bị thổi tắt. Cố Nguyên nhìn đôi mắt băng giá của Giản Khê, vẻ mặt cũng thoáng chút hối hận. Hai người họ không nói gì nữa, chỉ thinh lặng đứng đó.
***
Qua hồi lâu, cuối cùng Cố Ly đứng lên, nó tiến đến bên cạnh rồi siết chặt tay tôi, sắc mặt nó đã khôi phục bình thường trở lại, giống như chiếc máy tính vừa rồi còn ở trạng thái đơ máy, cuối cùng đã có thể di chuyển được con trỏ chuột. Tôi nhìn sắc mặt Cố Ly đã lạnh tanh và mạnh mẽ trở lại, mà lòng không kìm được dòng lệ tuôn trào. Đúng vậy, đây mới là Cố Ly mà tôi biết.
Nó đứng trước mặt tôi, sóng đôi với Cố Nguyên. Cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần trong thời thanh xuân của chúng tôi. Mỗi lần như thế, đều là Giản Khê, Cố Nguyên một bên, tôi và Cố Ly một bên, bất kể ai đúng ai sai, tôi đều đứng chung chiến tuyến với Cố Ly. Nếu nói như Giản Khê, “Nếu ngày nào đó Cố Ly giết người, thì Lâm Tiêu em là người đưa dao cho cô ấy!” Cố Ly cũng sẽ bĩu môi điềm nhiên phản pháo: “Nếu Cố Nguyên cưỡng bức một cô gái nào đó, thì cũng chính anh Giản Khê giúp lột đồ!”
Tôi đã bị hành động vừa rồi của Cố Nguyên làm cho kích động, vậy là tôi ỷ vào Cố Ly mạnh mẽ trước mặt cùng luồng ý nghĩ báo thù sâu đậm và mãnh liệt vọt thẳng lên não, mà đưa tay lên chỉ vào Cố Nguyên nói: “Anh có chuyện thì cứ nói cho Cố Ly đi, xem xem anh và mẹ anh đã yêu cầu khai trừ Cố Ly khỏi vị trí giám đốc tài chính với Cung Minh ra sao! Anh có gan làm thì cũng có gan nói chứ!”
Đúng khoảnh khắc tôi vừa dứt lời, lập tức tôi cảm nhận được rất rõ ràng, bàn tay Cố Ly đang nắm lấy tay tôi, đột nhiên buông thõng và một tiếng “soạt” lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Cố Nguyên tái nhợt.
Giản Khê mặt mày đỏ gay, tức nghẹn nói không nên lời, cuối cùng quát thẳng mặt tôi: “Lâm Tiêu, khốn kiếp, em cút ra ngoài cho anh, đừng làm rối chỗ này thêm nữa!”
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui