Sau nửa phút căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Cố Ly khẽ ngẩng đầu lên. Giọng nó đột nhiên khôi phục lại vẻ sắc sảo mà ngạo mạn, tôi cũng mơ hồ bị thứ cảm giác sợ hãi siết nghẹt trong tim, còn chưa kịp đoán xem thứ cảm giác kỳ lạ ấy đến từ đâu, thì đã nghe thấy tiếng Cố Ly phía sau, nói với Giản Khê: “Giản Khê, anh định gây chuyện gì ở đây? Anh thấy đầu mình cứng lắm à? Vừa rồi trước lúc ăn cơm, người đầu tiên tôi muốn nói là anh đấy. Trước đây anh từng nói gì trước mặt tôi, anh còn nhớ không? Anh nói với Lâm Tiêu là anh đã rời bỏ Lâm Tuyền, từ Bắc Kinh về đây, đúng không?”
Tôi ngẩng đầu lên, sắc mặt của Giản Khê trông như vừa đột ngột bị giội một gáo nước lạnh.
“Vậy vào tuần trước, tôi trông thấy anh đang ngồi uống cà phê cùng một cô gái nào đó trông chẳng khác nào Lâm Tuyền kia trong quán cà phê Starbucks ở khu mua sắm Hồng Kông là ai vậy? Anh đừng nói với tôi, chính là Lâm Thinh đã nhảy lầu tự tử hồi cấp ba, khốn kiếp, tôi không thích nghe chuyện ma quỷ!”
***
Thượng Hải tháng Năm, bầu không khí về đêm vô cùng dễ chịu không nóng cũng chẳng lạnh. Gió cuốn mang theo chút nồng nàn cuối xuân đầu hạ, lướt nhẹ qua từng lỗ chân lông. Những cặp tình nhân đang hít lấy hít để mùi hương của nhau, cảm nhận thứ thuốc mê ảo mà người ta gọi là Tình yêu.
Ánh đèn đường vàng vọt ấm áp chiếu xuyên qua tán lá rậm dày của cây ngô đồng, rọi xuống lề đường vô số vệt sáng vỡ vụn màu vàng kim.
Lam Quyết và Neil đang thong dong dạo bước dọc theo con phố.
Tuy đã rời khỏi căn biệt thự tưởng chừng như sắp sập đến nơi kia rồi, nhưng cảm giác đè nén trong lòng lúc này vẫn chưa tan hết. Neil nhét tay vào túi quần, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lam Quyết đi bên cạnh, cũng chẳng biết phải nói gì. Ánh đèn đường phản chiếu luồng sáng làm đôi chân mày ánh lên màu vàng, bóng đen thăm thẳm đổ xuống nơi hốc mắt, càng khiến khuôn mặt với ngũ quan rõ ràng của hắn chỉ còn hiện lên những nét phác thảo khung nền, phần còn lại trông như bị hòa lẫn vào màn đêm.
“Uống bia không?” Lam Quyết hỏi, rồi không đợi câu trả lời, bước thẳng tới chỗ chiếc máy bán hàng tự động. Anh ta móc tiền trong túi áo ra chuẩn bị cho vào máy, tiền vừa cầm tiền trên tay định nhét vào khe, đã bị Neil một tay kéo về phía sau, “Để mình.” Lam Quyết lùi một bước, nụ cười đáng yêu tựa như hơi lúm đồng tiền ấy hiện rõ trên khóe môi anh ta, “Dô nào.”
Neil mua xong hai lon bia, liền nhét một lon vào tay Lam Quyết.
“Cậu vẫn còn đáng mặt nam tử hán đấy.” Lam Quyết giật nắp lon bia, rồi cười toét miệng, làn môi mỏng giãn ra, trông cực kỳ anh tuấn.
“Còn phải nói nữa sao.” Neil nháy nháy chân mày, nét mặt thoáng bực dọc, giống như đối phương hỏi một câu mà đáp án đã quá rõ rồi vậy.
“Đúng rồi” cổ họng của Neil di lên chuyển xuống mấy lượt, uống vài ngụm bia, “Anh thích con trai hay con gái?” hắn hỏi xong cũng chẳng dám nhìn Lam Quyết, chỉ đưa ánh mắt đổ về trước theo ánh đèn đường. Hàng mi run run căng thẳng.
“Nè, hỏi làm gì vậy?” Lam Quyết cười, nét mặt trở nên mềm mỏng hơn, “Chẳng lẽ cậu không đoán ra hả?”
Trong màn đêm đen đặc mặt Neil đỏ lựng lên, “không đoán được”. Hắn bối rối so vai.
“Tôi còn cho là cậu biết”, Lam Quyết cúi đầu, thoáng bối rối, nhưng lập tức tự nhiên bá vai quàng cổ Neil, “thế này chẳng phải đã rất rõ rồi sao?”
Neil cảm nhận được luồng nhiệt tỏa ra từ cánh tay Lam Quyết đang trên vai mình, lỗ chân lông khắp cơ thể vụt chốc co lại, hắn húng hắng mấy tiếng trong cổ họng, niềm vui và hạnh phúc dồn nén trong tim như sắp nổ tung, bình tĩnh nói: “ừ, đúng, rất rõ rồi.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm chặt lấy eo của Lam Quyết.
“Tất nhiên rồi,” nụ cười của Lam Quyết rực sáng, cổ áo của anh ta dựng lên giữa màn đêm, tỏa ra mùi hương hoa nồng nàn, “từ trước đến giờ tôi đều thích con gái.”
***
Thời điểm gần sáng, Thượng Hải giống như con tàu không gian khổng lồ đang chu du giữa vũ trụ đen sẫm trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, ánh đèn như dải ánh sáng của muôn ngàn vì sao nhấp nháy không ngừng, trông chúng chẳng khác nào những đường vòng trên con chip điện tử cũng như ánh đèn nê-ông quanh các tòa nhà cao tầng.
Thành phố đang xoay chuyển không ngừng trong thinh lặng, nó như miếng bọt biển đang hấp thu mọi thanh âm muôn hình vạn dạng, tiếng cười đùa, tiếng than khóc, tiếng tranh cãi, tiếng đám cưới, tiếng nguyền rủa, tiếng khóc chào đời của đứa trẻ, tiếng đau thương cho người nằm xuống, mọi thanh âm ấy hòa quyện vào nhau, giống như dòng nước thải của thành phố với màu đen đặc, chảy xuống cống ngầm, đổ về phía lò luyện xa thẳm phía dưới thành phố.
Con tàu vũ trụ khổng lồ này, cứ mãi du hành về phía trước trong sự tĩnh lặng đến vô cùng như vậy, phiêu dạt đến một thế giới chưa từng biết nào đó trong vũ trụ.
Tinh hà bụi bặm thinh lặng, cực quang vũ trụ lóe lên, điểm đen mặt trời bùng nổ nhẹ nhàng quét qua mi mắt, làm đồng tử trở nên bỏng rát.
Tinh cầu màu đỏ nhỏ bé đang đập nhè nhẹ trong lồng ngực kia, giống như quả đất của mấy trăm vạn năm về trước, đã bước vào kỷ băng hà trắng xóa mênh mông.
***
Trong đồng tử của Giản Khê phản chiếu hình ảnh của tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu đã tắt đèn, đèn tín hiệu nhấp nháy theo nhịp thở khiến nó trông giống như một tiểu hành tinh sắp chết.
Cố Nguyên đã dốc sang chai vang thứ ba, sau đó cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Anh ta áp gương mặt nóng hổi của mình lên cửa chớp ban công, nhìn khung cảnh sống nơi Ngoại Than xa hoa tráng lệ bên ngoài cửa sổ.
“Sao cậu không nói cho Cố Ly biết suy nghĩ thực của cậu?” Giản Khê nhìn Cố Nguyên đã uống say trước mặt, vừa cau mày vừa hỏi.
“Bởi vì, càng ngày tôi càng thấy,” Cố Nguyên nhắm mắt lại, hàng mi dài dày khít như lông vũ ướt rượt, “tôi không biết phải nói thế nào với Cố Ly. Tôi cảm thấy cô ấy đang dần rời xa khỏi cuộc sống của tôi.”
Giản Khê quay đầu lại, “Cậu như vậy chẳng phải tự sỉ nhục mình sao?”
“Cậu chẳng phải cũng vậy sao, sao cậu không nói với Lâm Tiêu, Lâm Tuyền mặt dày quay lại Thượng Hải tìm cậu, cậu đi gặp cô ta chẳng qua là muốn trước mặt cô ta nói chuyện rõ ràng, bảo cô ta đừng hy vọng nữa sao? Khi cậu đã quát thẳng mặt Lâm Tuyền bảo cô ta cút đi, không được quấy rầy cậu nữa, chẳng phải rất kiêu ngạo sao, sao đứng trước mặt Lâm Tiêu lại chẳng nói được lời nào như thế?”
Giản Khê không trả lời, quay đầu sang nhìn dòng Hoàng Phổ đang cuồn cuộn sủi bọt ngoài cửa sổ. Ánh đèn còn sót lại trên bến hắt xuống mặt sông, nhưng ngay tức khắc bị gió thổi tạo thành những vệt như dầu loang nhàu nát khắp trên mặt sông.
***
“Hình như nổi gió, hơi lạnh rồi?” Lam Quyết đang uống bia, sắc mặt hồng hào.
Neil gật gật đầu trong thinh lặng, rồi tiếp tục bước lên phía trước, trong lòng hắn lúc này giống như hồi còn bé đánh rơi mất một món đồ chơi nhỏ vậy. Hắn ngẩng lên, cặp đồng tử ướt nhẹp dường như đang cố gượng nhìn một bên mặt Lam Quyết, một lát sau, hắn cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho Lam Quyết, “Khoác lên đi”.
Hắn chẳng nói gì thêm.
***
Chiếc Benz S500 to đùng đậu dưới tòa nhà nơi Cung Minh ở.
Cung Minh quay đầu lại, nhìn chàng trai trẻ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm tựa màn đêm đen đặc. Chàng trai ấy cũng quay đầu lại, chân mày sắc sảo khí khái hào hùng, dùng cặp mắt như sao mai, nhìn về phía Cung Minh, sau đó đưa tay ra, túm lấy bàn tay của Cung Minh đang đặt trên tay vịn, rồi dùng lực siết chặt.
“Không sao đâu. Đừng lo ấy cô ấy.” Giọng anh ta như nước suối khoáng nóng, tràn đầy sức hút với người khác.
Cung Minh gật gật đầu, “Cậu vẫn ở chỗ cũ sao?”
“Không, đã đổi rồi. Rất gần nhà anh”.
“Tốt”.
***
Trong màn sương bốc lên mờ mịt, tôi và Cố Ly trầm lặng nhìn nhau, không hé một lời.
Dòng nước ấm liên tục trào lên cơ thể chúng tôi đang ngâm trong chiếc bồn massage cực lớn. Chiếc bồn tắm này do Cố Ly lắp sau nhiều lần thương lượng với chủ căn nhà này, chỉ vì việc đó mà nó mất đúng một tháng trời thỏa thuận mới xong. Chiếc bồn này lớn đến mức ngoài đủ cho tôi và Cố Ly cùng Nam Tương tắm chung một lúc ra, thậm chí nó còn có thể chứa cả Đường Uyển Như. Từ khi có chiếc bồn này, bọn chúng tôi rất hiếm khi đi Nam Kinh ngâm suối nước nóng. Chiếc bồn này đã trở thành vật cưng mới của bốn đứa bọn tôi. (Tất nhiên, khi tôi và Cố Ly phát hiện nó cũng đồng thời trở thành vật cưng mới của Neil và Cố Nguyên, chúng tôi đã tức nghẹn cổ mà nói: “Hai người đàn ông cũng ngâm chung một bồn. Không biết xấu hổ hả?” Vì vậy, cách giải quyết là, tôi và Cố Ly gia nhập cùng hai người họ... đương nhiên, bọn họ kiên quyết mặc quần tắm bên trong khăn tắm.)
Còn lúc này, trong làn nước nóng đang xối xuống, chỉ có tôi và Cố Ly. Trước đó một giờ, cả ngôi nhà ken đầy những người đã nạp sẵn thuốc súng, dường như ai cũng dùng âm lượng lớn nhất để gầm thét với nhau. Còn bây giờ đột nhiên người đi nhà vắng, ngay cả tiếng người nói cũng chẳng có.
Chúng tôi như đang ngồi thiền trong bồn tắm, đầu ngón chân đối nhau. Nước nóng trong bồn bao lấy tôi, vòi hoa sen trên đỉnh đầu bị Cố Ly xả hết cỡ, dù trời đã không còn lạnh, không cần phải tăng nhiệt độ, nhưng nó luôn thích ánh sáng màu vàng kim rạng rỡ như vậy. Tôi và nó ngồi đối mặt nhau, khuôn mặt nó dưới ánh sáng trông cực kỳ rõ nét, thậm chí tôi có thể nhìn rõ lớp lông măng màu trắng mịn màng phủ trên da mặt nó.
Cố Ly sau lớp trang điểm kia trông có vẻ chỉ mới mười bảy tuổi. Nhìn nó như vậy, lại càng mỏng manh, càng thuần khiết, càng xinh đẹp, cảm giác giống như Nam Tương, nhưng cũng dễ dàng bị tổn thương, giống như chiếc bình sứ dễ vỡ. Còn Nam Tương thì khác, Nam Tương cũng thuần khiết, cũng xinh đẹp, nhưng Nam Tương lại như dòng suối, cho dù vết thương do đao hay kiếm gây nên, đều không hề lưu lại dấu vết, cuối cùng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng như thế, vẫn trong vắt sáng ngời, vẫn hoa nhường nguyệt thẹn như xưa. Nhưng Cố Ly thì không, nó đã nát sẽ cho nát luôn, cho dù người thợ thủ công rất giỏi có thể gắn kết những mảnh vỡ ấy lại vô số lần, thì mỗi vết rạn nứt vẫn lưu giữ rất rõ những tổn thương mà nó phải gánh chịu.
Tôi nhìn nó bình tĩnh mà vương chút bi thương trước mặt, rồi lại nghĩ đến bản thân đã thất bại, không khỏi thấy nhói lòng. Tôi duỗi ngón chân ra, rồi nhẹ nhàng khều khều vào cẳng chân của nó trong bồn nước. Nó nhíu mày một cái, nói như cáu giận: “Lâm Tiêu, cậu muốn chết hả?” Vì thiếu đi sự gắn kết với lớp hóa trang, nên nét mặt nó vắng đi nửa phần dữ dội, trông như cô ôsin ngốc nghếch đang phô trương thanh thế, tôi không nhịn được cười, nước mắt rơi đánh “tõm” một tiếng vào bồn tắm.
***
Tôi và Cố Ly thay nước nóng mới hết lần này đến lần khác, lần lữa mãi chẳng muốn rời bồn tắm.
Khi đã rất muộn rồi, cửa nhà tắm mở ra. Nam Tương bước vào.
Chiếc bồn tắm cỡ lớn sau khi đã nhét đủ ba người, cuối cùng cũng trở nên ấm hơn, hay nói cách khác, khoảng cách giữa chúng tôi gần thêm một chút. Khóe mắt Nam Tương rơm rớm lệ trong làn hơi nước, nó vấn mái tóc dài của mình về sau gáy, hơi nóng khiến làn da nó giống như đóa hoa kiều diễm mê người.
“Cố Ly, cậu nói rất đúng, tớ chính là đồ đê tiện.” Nó khép mắt lại, rồi từ từ nhấn khuôn mặt mình chìm dần trong bồn nước, “nhưng tớ thật sự yêu Vệ Hải”.
“Tớ nói cậu là đồ đê tiện lúc nào? Tớ căn bản không biết cậu và Vệ Hải đang sống với nhau.” Cố Ly trừng mắt mơ hồ nhìn Nam Tương, sau đó quay đầu lại nhìn tôi đang sửng sốt hỏi, “Lâm Tiêu, cậu cũng biết hả?”
Tôi gật gật đầu, “Chúng tớ đều nghĩ rằng cậu đã biết, nếu không làm sao Đường Uyển Như dám nói ‘chả trách Cố Ly nói cậu là đồ đê tiện chứ?’ Chúng tớ đều cho rằng nó ám chỉ điều này.”
“Chuyện này lạ đấy? Từ nhỏ đến lớn chẳng phải tớ luôn mắng hai đứa cậu là đồ đê tiện này đê tiện nọ sao?” Cố Ly trợn tròn mắt, trông như dấu hiệu của chiếc máy tính trong nó đang dần hồi phục.
Có điều sau đó mấy phút, nó lại tỏ ra chán chường như cũ. Nó chen vào giữa chúng tôi, rồi thấp giọng nói: “Tình yêu của tớ cũng là một mớ hỗn độn, tớ có tư cách gì mà nói cậu chứ?”
Ba người cùng thinh lặng.
Một lát sau, Nam Tương nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, khép mắt lại, thì thầm bên tai tôi: “Tớ vừa chia tay Vệ Hải.”
***
Buổi tối, tôi và Nam Tương chen nhau ngủ trên giường của Cố Ly.
Tôi nghe hai đứa nó cãi cọ chua ngoa đanh đá qua lại một hồi, mà luồng nhiệt trong người dần tăng lên. Lần nào, dù tôi đối mặt với bất lợi gì, chỉ cần ở bên cạnh hai đứa nó, tôi sẽ luôn giống như chiếc điện thoại đã cắm sạc điện, từ từ reo trở lại. Trong đầu thi thoảng lóe lên khuôn mặt Giản Khê, cái bộ dạng đang chau mày, chẳng khác nào nét mặt đang xem một bức tranh sơn dầu vô cùng u ám vậy.
Chính lúc chúng tôi dần chìm vào giấc ngủ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ba chúng tôi cuộn mình trong áo ngủ, bước ra mở cửa, liền thấy Đường Uyển Như trở về.
Cố Ly bước qua, nắm chặt tay nó, “Cậu không sao chứ? Vừa rồi chúng tớ gọi cho cậu suốt, nhưng cậu khóa máy.”
Đường Uyển Như lặng thinh chẳng nói gì, nhưng khẽ gật đầu ra hiệu trả lời.
Nam Tương cẩn trọng bước qua, nó nói: “Uyển Như, xin lỗi, tớ không có ý giấu cậu. Mà tớ căn bản không biết phải nói với các cậu như thế nào, tớ cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện khó hiểu như vậy. Tớ chần chừ mãi, sợ nói cho cậu biết, nói cho các cậu biết... cậu chửi rất đúng, tớ là kẻ đê tiện, tớ là loại dám đụng đến cả người mà bạn thân mình yêu quý.” Nói đến đó, giọng Nam Tương cũng bắt đầu nấc nghẹn, tôi nghe mà con tim cũng thấy chua xót, nó cố nén cảm xúc rồi tiếp tục, “Uyển Như, tớ và Vệ Hải đã chia tay rồi.”
Đường Uyển Như ngẩng đầu, mắt nhìn như đóng đinh vào Nam Tương, một hồi lâu sau, dường như nó thầm hạ quyết tâm rất lớn, nhẹ nhàng nắm tay Nam Tương, quầng mắt của nó ửng đỏ, “Nam Tương, tớ hiểu, những lời này của cậu là thật lòng...”
Nó dần siết chặt bàn tay hơn, chặt đến mức khiến nét mặt Nam Tương lộ vẻ đau đớn, sắp đứng không vững rồi, “Nhưng trong lòng tớ, cậu vẫn là loại đê tiện từ đầu đến chân, kẻ đê tiện nhất chính là cậu.”
Hai tay nó dùng sức quá mạnh mà bất giác run rẩy vô cùng kích động, như muốn bóp nát vụn xương của Nam Tương vậy.
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra sự oán trách và hận thù đang cuộn trào trong ánh mắt Đường Uyển Như, tôi chợt thấy rùng mình. Nỗi sợ hãi thẳm sâu như có một linh hồn đang đứng bất động phía sau soi ánh nhìn vào tôi. Tôi vốn chưa từng bắt gặp ánh mắt Đường Uyển Như như một đầm lầy màu đen sâu hoắm không có đáy vậy, như ánh sáng màu xanh huyền hoặc lấp lóe trong đầm lầy đó, giống thứ nọc độc đang không ngừng bắn ra.
Nó hất bàn tay thon thả của Nam Tương ra, quay người bước vào phòng. Khi tôi chạy đến đỡ Nam Tương, liền đụng ngay phải bàn tay thấm đẫm nước mắt nóng hổi.
***
Sáng hôm sau, Đường Uyển Như thu dọn hành lý chuyển nhà.
Sau khi nó chuyển đi không lâu, Thượng Hải đổ mưa như trút nước. Khắp Thượng Hải bao trùm trong màn nước mưa nhuốm màu hoàng hôn.
Tiếp đó, mùa mưa dầm lê thê bắt đầu.
Dường như những cơn mưa đang không ngừng trút xuống từ trời cao, mặc sức gột rửa từng tấc đất của thành phố. Những tòa nhà chọc trời trong ánh chiều của buổi hoàng hôn, trông như một di tích hoen gỉ khổng lồ.
Trên đường nước mưa chảy thành dòng, cuốn tất cả rác rưởi, đổ xuống lòng thành phố.
Nước mưa ngầu đục, xối xả kéo đến ra sức bào mòn từng tấc bề mặt của đất đai, gắng sức khoét sâu con tim của mỗi người.
Bạn không nhìn thấy, bạn nhất định sẽ nghe thấy. Bạn không nghe thấy, bạn nhất định sẽ cảm nhận được.
Hơi thở rét mướt băng giá, đang dần áp sát cận kề kia.