Chương 7
Đây chính là Thượng Hải.
Có thể chỉ trong một khoảng đất hình viên đạn rộng chừng 120 giây đi bộ, nhưng mọc dày đặc những khu như Hằng Long I, Hằng Long II, quảng trường Kim Ưng, Trung Tín Thái Phú, quảng trường Mai Long Trấn, cho đến sáu tòa cao ốc Đế Hào chọc trời của tập đoàn Hoa Mẫn vừa bịt nóc vùng đất mới Phố Tây; cũng như vậy, có thể chỉ với một nét phác thảo, tại vị trí đất vàng trung tâm của thành phố, mọc ra quảng trường Nhân Dân rộng đến 140.000 mét vuông toang cửa rộng mở, ở đó ngày nào cũng cần có hai trăm tám mươi nhân viên cây xanh kiên trì cắt tỉa những bồn hoa và hàng cây xanh cực lớn, mở cửa miễn phí cho thị dân toàn Thượng Hải.
Bất kể là chân bạn đang đi giày cao gót làm từ thạch anh chạm rồng hiệu Jimmy Choo có thể mua được linh hồn của bất kỳ cô gái nào, hay ủng đi mưa hiệu giải phóng màu xanh đặc sệt chất dân lao động, bạn vẫn có thể ở trung tâm công viên của quảng trường Nhân Dân, tìm được một chiếc ghế dài xung quanh đậu đầy chim bồ câu, rồi ngồi xuống nói chuyện yêu đương, hoặc uống ly sữa chua.
Đây chính là Thượng Hải, nó nuôi dưỡng giấc mộng giữa ban ngày của tất cả mọi người một cách kỳ diệu như vậy, trên bầu trời bao la rộng lớn của nó có treo một chiếc cân cực lớn, để duy trì một thứ không bao giờ nghiêng lệch, mãi mãi công bằng, đó chính là sự bất công.
***
Phóng tầm mắt ra toàn Trung Quốc, nếu muốn tìm một người thực sự hiểu được câu nói “One step at a time” này nhất, đó chắc chắn là Cố Ly – người đang ngồi trước mặt bạn lúc này, vuốt vuốt mái tóc đen nháy, giống như bản thân là Nicole Kidman của Australia vậy. Dù trước mặt chúng tôi đang có một đống chuyện như một khối tơ vò nặng hơn tám cân cần giải quyết, thì cái bộ dạng điềm nhiên không biến sắc trên mặt nó, sẽ khiến bạn cảm thấy thứ mà nó sắp đối mặt là kỳ nghỉ dài ngày đang sắp đến gần, chứ không phải là cuộc sống của chúng tôi gần như đổ vỡ hoàn toàn trước đó.
Nó chẳng bao giờ tỏ ra vội vã đến mức lăng xa lăng xăng, chân tay bấn loạn, Nam Tương từng nói, cho dù có sóng thần ấy chục mét đổ ập về phía nó, nó cũng vẫn điềm nhiên như thế rồi nói với chúng tôi đang ở trên thuyền cứu sinh chuẩn bị lật úp đến nơi bằng cái giọng du dương dịu dàng rằng: “Để chúng ta khua đôi mái chèo (sau đó đi chết)...”
Vì thế, lúc này nó đang cực kỳ tập trung nghiêm nghị cùng với Neil ngồi trên chiếc ghế sofa đặt trong phòng khách mà nó mới mua từ cửa hàng đồ nội thất “Davinci” về, dạy bảo Neil đang ủ ê chán nản như là dạy con trai mình vậy, giảng giải về vấn đề tình cảm của hắn.
“Chị không thể không nói cho em biết, có khi nói chuyện yêu đương, cũng chẳng khác nào mua một món đồ gia dụng, ví dụ như bộ sofa kiểu mới nhất hiệu Armani mà em đang ngồi đây...”
Tất nhiên, Cố Ly còn chưa kịp thể hiện tài năng miêu tả kỹ càng sâu xa hơn, thì đã bị Nam Tương và tôi đang ngồi khép mắt dưỡng thần bên cạnh cắt ngang. Bởi thực tình chúng tôi không chịu nổi nó hai ngày nay, bất kể là chuyện gì, đều lôi cái ghế sofa mà nó mua về kia vào để nói. Tôi và Nam Tương đều cho rằng tuy mặt nó không biến sắc khi mua bộ sofa đắt ngang với mua ba mét vuông cửa hiệu trên đoạn đường đất vàng thuộc trung tâm thành phố, nhưng trong lòng nó, kỳ thực là rất đau, nếu không, nó sẽ không ra rả dùng cái điệp khúc “chính là giống như mua bộ sofa này...” để làm opening trước khi giảng giải trọng tâm đối với bất kỳ đề tài nào.
Tệ nhất là tối qua, nó nói với người phụ nữ trung niên trong tiểu khu đến thu tiền gas: "... Cô nên biết rằng, tôi không phải vì một vài đồng bạc lẻ, cũng giống như bộ sofa đang đặt trong phòng khách của tôi mà cô thấy lúc này, tôi không quan tâm đến giá tiền, nhưng cô không được để tôi...” còn chưa nói xong, tôi đã một phát đẩy con bé điên khùng này vào trong phòng ngủ, sau đó Nam Tương móc ra một đồng hai xu lẻ, nét mặt ra chiều nhiệt tình tươi cười dúi vào tay người phụ nữ trung niên đang ngây người ngỡ ngàng kia.
Lúc này, Neil cũng không chịu đựng nổi nữa, hắn vỗ vỗ vào khuôn mặt lạnh băng của mình, giống như người mẫu Âu - Mỹ trên tạp chí lâu ngày chẳng được lĩnh lương mà vẫn phải miễn cưỡng lao đầu vào làm việc, không hào hứng chút nào. Hắn nói: “Cố Ly, nếu chị chắc chắn không đề cập đến chuyện chiếc ghế sofa này nữa, em tình nguyện chịu ba mươi phần trăm hóa đơn của bộ ghế này cho chị.”
Trong tích tắc Cố Ly lập tức chấp nhận ngay cuộc giao dịch này, nó hầu như bắn tỉa ra ngay: “Tình yêu thực ra là chuyện ván đã đóng thuyền, một tỏ hai tường, giống như ‘ma thuật của thị trường’ mà tổng thống Mỹ Ronald Wilson Reagan nói đến, thực ra phải gọi một cách chính xác là ‘chủ nghĩa nguyên giáo chỉ thị trường’ [1]...”
[[1]] Chủ nghĩa nguyên giáo chỉ thị trường (market fundamentalism) là chỉ thị trường có thể tự động khôi phục cân bằng, không cần chính phủ phải can thiệp bằng bất cứ hình thức nào. Cái gọi là chủ nghĩa nguyên giáo chỉ thị trường, thực ra chẳng có bất kỳ căn cứ lý luận và thực tiễn nào, nó trên thực tế là một loại tín điều của người ta mà thôi.
Tôi và Nam Tương nhìn Cố Ly trước mặt đang trợn tròn mắt, đọc liến thoắng không ngừng nghỉ các loại thuật ngữ kinh tế mà chúng tôi nghe rồi mặt vẫn cứ thộn ra thở phào một hơi. Nó đã trở lại bình thường - cho dù sau khi nó bình thường trở lại cũng sẽ không nhiều người có thể hiểu được nó đang nói gì.
Tất nhiên, trừ một người - Cố Nguyên bạn trai của nó. Hai người họ có thể dùng thuật ngữ kinh tế để tám chuyện liên tục với nhau cả giờ đồng hồ. Nghe uyên bác thâm thúy như cuộc thảo luận của hai sinh viên xuất sắc ở Học viện Tài chính về sự biến đổi hình thái quốc tế mới nhất do sự biến đổi của cục diện tại phố Wall gây nên vậy, nhưng trên thực tế họ chỉ đang nói về bộ phim truyền hình mới phát sóng gần đây nhất trên đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sao mà xúc động lòng người đến thế, hai người họ như cùng đến từ một vì sao, họ liên lạc với nhau cực kỳ thuận lợi (...).
***
Tôi và Nam Tương nhìn Cố Ly bằng ánh mắt khâm phục, nó đang rành mạch rõ ràng, an nhiên tự tại giảng giải cho Neil dốc bầu tâm sự về những phiền não yêu đương thời niên thiếu với nó - Nhưng chúng tôi không ai biết được, người khiến thiếu gia Neil đau đầu khó xử lại là Lam Quyết - trợ lý của Cố Ly. Bằng không, Cố Ly đã sớm móc khẩu súng MP-5 từ trong chiếc túi màu hồng đào hiệu Prada ra nhắm thẳng đỉnh đầu Neil mà bắn một phát.
Neil cũng chỉ than phiền qua quýt chuyện tình cảm của hắn không thuận lợi, chứ hoàn toàn không nhắc đến mỹ nữ (nam) đang nằm ngủ trong chiếc quan tài bằng thạch anh chờ đợi nụ hôn để tỉnh dậy trong lòng hắn là ai. Còn Cố Ly lại dùng thứ ánh mắt của một vị thần hóng chuyện để dò xét hắn từ trên xuống dưới: “Nè, không phải một tiểu minh tinh hạng ba nào đó chứ?” Chuyện này vụt chốc đã châm ngòi cho quả bom hớt chuyện của tôi và Nam Tương, chúng tôi uốn éo trên ghế sofa, toàn thân phừng phừng, trông như hai con xà tinh vì lạc đường mà bất ngờ lọt vào xưởng rượu hùng hoàng vậy.
Khi Cố Ly thấy Neil mặt chau mày ủ im lặng không nói gì nó lại trưng ra khuôn mặt tưởng chừng như luôn được cất giữ trong tủ lạnh ngàn năm không hề biến sắc ấy quay qua nhìn tôi: “Lâm Tiêu, không phải tớ từng nói cậu, trên con đường tình yêu này, không thể cố chấp được. Cậu nói xem cậu đối với Giản Khê, còn chưa đủ tốt sao? Moi tim móc phổi, còn thiếu điều là chưa đem thân mình buộc lên thắt lưng để theo anh ta đi làm, quẹt thẻ, tan ca, đi chợ, rốt cuộc thì sao? Đã đâm cho cậu mấy dao rồi? Cậu nói xem có giống Bạch Cốt Tinh ngày ngày nghĩ cách để tiêu diệt Tôn Ngộ Không, nào là đấm chân bóp vai, nào là thoa tinh dầu lên lưng, nhưng được gì không? Cuối cùng Đường Tam Tạng vẫn da mỏng thịt non, dung mạo hơn người, Tôn Ngộ Không phải ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, không thiếu một lần, sau cùng người bị vỡ đầu rách trán đầu bù tóc rối chẳng phải vẫn là cậu sao...”
Tôi nhìn đôi môi anh đào khép mở không ngừng của Cố Ly, cảm giác như nó đang niệm Ba la mật tâm kinh vậy. Tôi nói: “Cố Ly, dạo này cậu nói chuyện cứ như người Bắc Kinh vậy?”
Cố Ly chau mày, “Ê đồ sói khinh người kia, tớ đang dùng liệu pháp tâm lý, mắc mớ gì mà cậu mắng người ta?”
Nam Tương ngồi đối diện Cố Ly lập tức ngẩng đầu lên, cơ thể cứng đờ sau khi Cố Ly phát ngôn.
Tôi chẳng biết nói gì nữa chỉ khẽ đấm bùm bụp lên ngực, thầm nghĩ may mà ở đây không có ai là người Bắc Kinh, nếu không sớm phải lấy bút bi viết ba chữ “Vương Bát Đản” (Tên hèn) lên chiếc túi Prada của nó rồi.
***
Tôi nhớ lần trước trường tôi có tổ chức liên hoan với sinh viên của Học viện Thể dục Thượng Hải, Cố Ly không muốn đi nhưng đã bị tôi và Nam Tương lôi lôi kéo kéo tham gia vào buổi liên hoan “trong căn phòng chật kín các chàng trai với làn da bánh mật rám nắng” (thứ mà bọn họ đang khá thèm khát). Kết quả là khi bọn tôi cùng hai anh chàng bảnh trai mắt to mày rậm như tượng điêu khắc La Mã đến từ Thanh Hải đang chuyện trò đến thời điểm hưng phấn nhất, thì Cố Ly mặt chau mày ủ như một bóng ma lướt qua, trưng ra bộ mặt lạnh tanh như chiếc máy tính kia chen vào giữa chúng tôi, rồi khoan thai cầm lấy cốc nước tỉnh bơ uống ừng ực một hồi. Hai chàng trai trước mặt bọn tôi nhìn thấy người đẹp như công chúa Bạch Tuyết này, thì đều như mô tơ đã bắt đầu khởi động. Trong đó có một anh chàng dán cặp mắt sững sờ vào Cố Ly rồi nói: “Có thời gian các em nên đến Thanh Hải, tuyết ở đó trắng muốt đẹp vô cùng, giống như làn da của các em vậy.” Cố Ly ngửa cổ uống ực một cái hết sạch nửa ly nước còn lại, rồi tiện tay đặt phịch ly xuống mép bàn, chau mày nguýt mắt, “Anh nói gì vậy, ai đắc tội với anh hả, tự nhiên bảo người ta đi về chỗ đó, anh không thấy mặt các cô gái ở Thanh Hải đều bị tan nát đến mức nào sao? Không phải là tôi nói bọn họ, mà hầu hết mọi người, bình thường không đi tránh nắng hay sao ấy? Nếu không phơi mình cho đến lúc phát sáng lấp lánh như củ cải đỏ thì không được à... À cũng đúng, so với mặt của các anh cũng chẳng khác mấy, cũng may các anh là nam. Có điều nói đi cũng phải nói lại, các anh là nam mà nhỉ? Tôi chẳng thể nào phân biệt được giới tính của bọn họ...” Nam Tương mặt mày tái xanh, giơ tay bịt chặt miệng Cố Ly, rồi lôi đi. Nhưng nó quên mất rằng bên cạnh chúng tôi có cả một Đường Uyển Như còn không sợ chết hơn cả Cố Ly, Như Như chen ngang tiếp tục đề tài của Cố Ly, nói: “Đúng rồi, lần trước ở trong toilet, tớ nghe cạch một tiếng giật mình quay nhìn lại thì thấy một chiếc bàn chải tiến vào, vừa cởi quần đã mắt la mày lém nhìn tớ chằm chằm, nếu không phải trông thấy cô ta cởi quần xong ngồi xuống, tớ đã suýt chút nữa gọi điện báo cảnh sát. Sau này dò hỏi mới biết, ôi thôi, quả thực là nữ...” Tôi cũng ngay tức khắc vội kéo Đường Uyển Như đi thật nhanh, tôi lo chẳng may trên người bọn họ có giấu dao, chắc chắn sẽ lôi xắt Cố Ly và Đường Uyển Như thành từng lát mỏng ngay tại trận. Có khi bạn sẽ cảm thấy, Đường Uyển Như và Cố Ly như tồn tại một thứ thần giao cách cảm vậy.
Nghĩ đến Đường Uyển Như, con tim tôi bỗng chùng xuống.
Tuy thường ngày tôi bị gã cuồng công việc tới mức biến thái là Cung Minh kia hành hạ làm đầu tắt mặt tối không hề có chút thời gian nào ở nhà, mỗi khi về nhà, tôi đều gào lên thảm thiết rồi vùi đầu vào trong chăn, hoặc ném mình vào bồn tắm (tất nhiên lần nào sau khi đã ném mình vào bồn tắm rồi tôi cũng mới phát hiện ra Cố Ly đang ngâm mình trong đó, trên mắt dán hai miếng dưa chuột trông như người ngoài hành tinh, lập tức bị tôi đạp cho kêu the thé), hầu như không hề chú ý đến sự tồn tại của Đường Uyển Như. Còn Cố Ly càng chẳng cần phải bàn, nó cũng giống Cung Minh đều là những người có hành tung thoắt ẩn thoắt hiện, tôi thường xuyên chứng kiến cảnh nó đọc báo tài chính của Anh vào lúc 4 giờ sáng, nhưng đến 7 giờ sáng khi tôi thức dậy, trên người còn mặc nguyên cái áo ngủ, hai mắt kèm nhà kèm nhèm đi đi lại lại trong phòng khách, đã trông thấy Lam Quyết bất ngờ xuất hiện trong phòng khách nhà chúng tôi, anh ta vừa nghe điện thoại vừa nói: “Được rồi Lily, tôi đã tìm được văn bản đó, sẽ đem đến công ty ngay giúp cô.” Đến khi tôi xuất hiện ở công ty vào lúc chín giờ sáng, tôi liền nhận được điện thoại của Cố Ly từ nhà gọi vào: “Lâm Tiêu, tan ca cậu cầm giúp tớ chiếc notebooks của tớ ở công ty về được không?” - hình dung một cách đơn giản, quản lý cao cấp của M.E có hai khả năng, một là họ đều bị bệnh thần kinh; khả năng thứ hai họ đều là mèo máy Doraemon.
Giữa cuộc sống điên khùng như thế này, thực tình chúng tôi rất khó để ý xem Đường Uyển Như đang làm gì. Nó bắt đầu tìm việc làm rồi sao? Cuộc sống của nó có thuận lợi không? Nó có quen chàng trai nào mới chưa, có sống cùng với hắn không? Nó cứ sống mãi bên ngoài như vậy, người trong nhà có phản đối không? Những chuyện đó chúng tôi đều chưa ai biết. Ba chúng tôi gồm tôi, Cố Ly và Nam Tương, mỗi người đều đang cố sức làm cho cuộc sống của mình đủ để sánh ngang với những bộ phim hành động của Hollywood, còn Đường Uyển Như lại lặng lẽ sinh tồn trong khe hở cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi cũng chưa bao giờ để tâm đến nó, nó giống như một tấm pha lê trong suốt vậy. Nhưng khi đến một ngày nó đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi, chắc chắn lúc ấy chúng tôi mới phản ứng trở lại, mất đi chiếc cửa sổ pha lê, gió mới bắt đầu thổi từ ngoài vào, trăm hang ngàn ngách từ từ len lỏi.
***
Tôi im lặng cuộn mình trên sofa, Cố Ly nhìn tôi, biết tôi đang nghĩ gì. Nó đã làm bạn với tôi bao năm như vậy, tôi chỉ cần cựa quậy đầu ngón chân thôi nó cũng biết tôi đau bụng vì đến ngày đèn đỏ, hay vì ăn quá nhiều mà muốn ói. Cho nên, nó cũng biết ngậm miệng đúng lúc. Còn Nam Tương được xem là người giỏi quan sát nét mặt đoán suy nghĩ của đối phương nhất trong nhóm chúng tôi, lại càng không bép xép. Nó vờ như hoàn toàn lảng tránh không hề tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, ngồi khoanh chân dựa lưng tao nhã trên chiếc sofa hiệu Armani, đọc tạp chí thời trang. Nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ trong lòng nó.
Nhẹ đến mức giống như trên bầu trời xanh thẳm của tháng Sáu bên ngoài song cửa lúc này, một sợi mây tựa như bông vừa lướt qua.
***
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Không ai muốn ở nhà vào thứ bảy. Cố Ly hẹn Cung Minh, nói là cần phải giải quyết vấn đề công việc của nó, về việc nó dám làm phiền Cung Minh vào hai ngày nghỉ cuối cùng, tôi thực sự vô cùng khâm phục, thậm chí còn có ý tốt, đề nghị nó cài đặt phím tắt cho di động của nó với số “1” là gọi cảnh sát, tôi thật sự lo lắng Cung Minh sẽ dùng loại dao lóc xương sườn mà phi về phía nó - do vậy tôi còn đồng thời đề nghị nó cài đặt phím tắt số “2” thành số 120 [2].
[2] 120 là gọi cấp cứu.
Để giải tỏa những buồn bực trong lòng, tôi đã kéo Neil đi dạo phố. Lúc ra khỏi cửa, Nam Tương nhận được điện thoại, sau khi nó nghe xong, lập tức quyết định ra ngoài cùng chúng tôi - tất nhiên, là chia nhau hành động. Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy giây phút nó bước ra khỏi cửa, nó đã liếc nhìn tôi mấy cái.
Trên thế giới này, có hai việc mà tôi thích nhất. Một là cùng Giản Khê tay trong tay đi dạo trong công viên, dưới ánh mặt trời tận hưởng mùi hương ấm áp trên lồng ngực anh ấy, cùng anh mặc sức tưởng tượng về mọi thứ trong đời này. Anh thường nắm tay tôi, dõi mắt nhìn vào những ông lão bà cụ lưng còng trong công viên mà nói rằng: “Khi chúng ta già, phải lãng mạn hơn họ, chúng ta phải mặc quần áo sặc sỡ đến trung tâm “Địch Mỹ” bên dưới quảng trường Nhân Dân chụp ảnh, còn phải đi Tân Tây Cung mua poster chân dung của Johnny’s, còn phải ngày ngày lên QQ để chat, cuối tuần đi siêu thị chơi trò khiêu vũ... hơn nữa những người theo trường phái không chạy theo xu hướng (Non - mainstream) chơi thế nào chúng ta chơi thế ấy.” Tôi luôn bị anh chọc cho cười ngặt nghẽo. Giản Khê vì thế cũng vui theo, khi anh cười trong cổ họng phát ra một thứ thanh âm cù rù rất đặc biệt, giống như tiếng gù của mấy con chim bồ câu trên quảng trường Nhân Dân, cù rù cù rục.
Nhưng hiện tại Giản Khê và tôi đang bất hòa, có thể hiện giờ anh ấy đang cùng Lâm Tuyền nghe ca kịch trong phòng nhạc, không có thời gian rỗi để cùng tôi mặc sức tưởng tượng về cuộc sống không chạy theo xu hướng trong tương lai kia nữa. Vì vậy, tôi cũng chỉ còn việc thứ hai là có thể làm được, đó chính là dạo phố cùng Neil.
***
Sống cùng Neil, bạn sẽ luôn cảm thấy mình chẳng khác nào trong phim tình yêu lãng mạn của Paris, giữa bầu không khí ngập tràn mùi hương Chanel N0.5 vĩnh hằng lan tỏa, xung quanh là kiến trúc Baroque kinh điển với tường ngoài bằng đá trắng, mái che nắng màu trắng nhô ra trước cửa là các loại biển hiệu LOGO rõ nét nổi tiếng. Tôi dạo bước dưới những tấm LOGO đang tỏa ra mùi hương xa xỉ mà cực kỳ nồng nàn này, bên cạnh là một anh chàng con lai điển trai ngời ngời.