Nếu đi bộ mệt, bạn có thể ngồi lên chiếc First Officer sang trọng của hắn, khi chúng tôi dừng xe chờ trước đèn đỏ, các cô gái đang xách đủ loại túi mua hàng xung quanh sẽ liếc ánh mắt đầy ghen tỵ về phía bạn, những ánh mắt ấy vô cùng nóng bỏng, giống như nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp vậy. Hắn sẽ luôn mở cửa xe cho bạn, xách túi giúp bạn, mời bạn đi xem phim, hoặc mua tặng bạn chiếc váy ngắn mà bạn vô cùng thích kia, mặc cho sinh nhật của bạn còn cách đó những sáu tháng, hơn nữa hắn còn có thể cầm tách cà phê của Starbucks vào ra cửa hàng DIOR tự do thoải mái mà không hề bị nhân viên ở đây chặn lại: “Xin lỗi, mong quý khách đừng đem đồ uống vào cửa hàng được không ạ?” Những nhân viên trong các cửa hàng ấy trông thấy nét mặt của Neil thì giống như một đám chó săn đã say máu, mở rộng cửa chính, túm tụm lại chào đón chúng tôi bước vào, sau đó lại tranh nhau bưng trà rót nước lấy catalogue sản phẩm, chân rối tay loạn một hồi và chỉ trong một hơi đã xong. Còn tôi tất nhiên vẫn nhớ khi đi một mình vào đây, bọn họ đưa ánh mắt nhìn vào một điểm nào đó bất định trong không khí, nói mà chẳng thèm nhìn tôi: “Cô ơi, cầm đồ uống xin đừng vào cửa hàng.”
Tôi căm ghét cái thế giới bợ đỡ này, tôi thật sự rất muốn xem xem một ngày nào đó Cung Minh tay bê một bát canh đầu cá Tứ Xuyên chân đi dép lê bước vào cửa hàng, bọn họ sẽ nói những gì. Hoặc Cố Ly cầm một xiên thịt cừu vừa ăn vừa kiễng chân xỉa răng trong cửa hàng của họ thì sẽ xảy ra tình huống gì. Nếu thế thật sẽ hả hê lòng người lắm đây.
***
Tôi nhét nỗi bực dọc này vào lòng rồi ngồi phịch trên sofa màu đen đặt trước chiếc gương lớn trong cửa hiệu Dior, vừa uống cốc cà phê hương vanilla trong tay, vừa nhìn Neil đang mặc thử bộ mẫu xuân hè 2009 của họ.
"Bô này đẹp không?” Neil quay đầu hỏi tôi, lúc này hắn đang đứng trước gương, ánh đèn êm dịu trên đỉnh đầu trùm xuống, trông chẳng gì khác anh chàng người mẫu trang bìa tập tạp chí ảnh trên tay tôi: hốc mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, thân thể gầy nhom nhưng lại có cảm giác rất cơ bắp. Tôi nhìn đường viền hoa vô cùng phức tạp mà cực kỳ nhẹ nhàng và đường viền kim tuyến rườm rà trên măng sét của trang phục, nói: “Trông đẹp đấy, nếu kết hợp với một đôi giày cao gót, cũng có thể mặc tham gia dạ tiệc được. Thật là một bộ lễ phục tinh tế, hợp với cậu lắm.”
Giây phút đó, tôi cảm thấy mình thật chua ngoa cay nghiệt chẳng khác nào bản linh hồn của Cố Ly, tôi không phải là người.
Ai đã khiến trang phục nam giới mặc hiện nay còn tinh tế hơn cả trang phục nữ giới chúng tôi? Tôi thường hoài niệm về thời hoàng kim của thế hệ cha ông chúng tôi. Đó là thời kỳ một bộ vest Goldlion đã có thể mỉm cười ngạo nghễ trước giang hồ.
“Thật không? Thế tôi mua bộ này.” Neil dùng cặp mắt quyến rũ đã bị che khuất bởi đôi mi dài màu vàng kim làm bộ trợn tròn mắt với tôi, trông như đừng quá quan tâm đến chuyện tiền bạc như thế, làm tôi chợt nhớ đến một bài thơ nổi tiếng, đêm tối cho tôi đôi mắt đen, mà tôi lại dùng nó để trợn tròn. Thứ cảm giác này giống như đang dùng đàn dương cầm cao cấp hiệu Sterinborgh của Đức diễn tấu bản “Nhà ở Đông Bắc” của Bàng Long.
Sau khi hắn nói xong câu đó, chàng nhân viên “xem chừng thiếu một đôi giày cao gót và mười móng tay khảm đá” nãy giờ vẫn hầu cận bên cạnh hắn điềm tĩnh hít một hơi thật sâu, giống như sắp xỉu đến nơi vội chạy vào phòng nhỏ ở phía trong viết phiếu thanh toán. Cầm bộ trang phục từ tay Neil lật lật xem miếng tích kê ghi giá, tôi cũng như muốn té ngã, suýt chút nữa ngụm cà phê trong miệng đã phun hết lên dòng ghi giá “7.980 đồng” đó. Tôi không kìm được mà rít lên với Neil: “Đàn ông gì, tên của cậu sẽ là Hư Vinh!”
Neil liếc nhẹ tôi một cái, rồi đáp trả: “Lâm Tiêu, tên cô là Đàn Ông.”
Tôi nhìn nét mặt nham nhở của hắn, tôi biết mình thua rồi. Giây phút đó trông hắn giống như bản linh hồn của Cố Ly, hắn cũng không phải người.
Có điều tôi nhìn mình đang mặc T-shirt rộng thùng thình và chiếc quần bò cũ, đầu tóc bù xù, trên mũi giày còn có một vài chấm bùn, còn Neil trước mặt tôi, mặc quấn áo viền họa tiết vương giả màu trắng, móng tay cắt sạch sẽ gọn gàng, cơ thể thoang thoảng mùi nước hoa, tóc tai tỉa đâu ra đấy, đôi chân mày mềm mại mà dày rậm, so với hắn, tôi thật khá giống đàn ông.
Lúc này, trong đại sảnh khu chung cư cao cấp Tĩnh An cách chúng tôi chưa đến một cây số, một báu vật xinh đẹp mặc đồ hiệu Dior khác, đang tìm mọi cách để phá vỡ phòng tuyến bảo vệ an ninh của tòa nhà. Đó chính là Cố Ly.
Nó hỏi Kitty nên biết được hôm nay Cung Minh ở trong tòa chung cư kiểu khách sạn này, có quỷ mới biết đây là tòa nhà thứ mấy của Cung Minh ở Thượng Hải. Khi nó đứng trước cửa ra vào, ngẩng đầu lên ngắm bức tường bao bằng đá granite vàng, rồi lại quay đầu ngắm hai tòa nhà chọc trời Hằng Long I và Hằng Long II đang sóng đôi cách đó mấy trăm thước, thầm thở dài một hơi đầy oán giận.
Hệ thống cấm cửa của tòa nhà này khiến Cố Ly phát cáu, cũng giống như hệ thống cấm cửa trong tòa nhà của Cố Nguyên, nếu không được sự cho phép của chủ tòa nhà, thì dù nó có chen vào được thang máy, ngoài số 1 ra, nó chẳng thể bấm được tầng nào khác.
Cố Ly cố kìm cảm giác thất bại, dùng nụ cười quyến rũ của nó, nói với anh chàng bảo vệ mặc đồng phục màu đỏ: “Này anh trai, có thể dùng thẻ ra vào của anh trai ấn giúp tôi lầu 33 được không, tôi là khách của ngài Cung Minh.”
“Cô vòng ra phía đại sảnh, ấn số phòng của ngài Cung Minh, nếu cô đúng là khách của ngài ấy, ngài ấy sẽ cho cô mật mã.” Gương mặt anh chàng bảo vệ không chút biểu cảm dưới ánh mặt trời gay gắt, trông chẳng khác nào một quân nhân.
Cố Ly cười nhạt một tiếng, rồi nói: “Tôi tìm ngài Cung có chuyện gấp, anh ấy chắc đang ngủ, tôi gọi di động anh ấy cũng chẳng nghe máy, điện thoại hệ thống cấm cửa tất nhiên cũng không nghe rồi. Các anh chắc cũng biết tính cách của anh ấy, nếu chậm trễ, anh ấy hỏi đến, tôi sẽ nói bảo vệ các anh không cho tôi lên.” Cố Ly nhìn tấm bảng tên trên ngực áo anh chàng bảo vệ, rồi nói tiếp: “Kevin, lẽ nào anh chưa từng nghe qua tiếng tăm của anh Cung, nếu con rùa mà thấy hiệu suất làm việc kiểu này của anh, nó nhất định sẽ cười đến mức phát bệnh tâm thần trên đường chạy đua với thỏ đấy.”
Nói xong, Cố Ly móc từ trong túi xách ra một phong thư, đập đánh “phạch” một cái vào tay anh chàng bảo vệ, “Đây là văn kiện quan trọng mà nhân viên tài vụ của ngài Cung chuyển cho anh ta, trước mười hai giờ trưa nay phải ký tên và chuyển lại công ty, anh liệu mà làm.” Cố Ly chống tay lên eo như hình cây dương liễu, rồi mò lấy chiếc kính râm trong túi ra đeo lên, dưới ánh mặt trời trông như một tên mù đang vênh vênh váo váo hung hăng càn quấy.
Một phút sau, Cố Ly bước vào thang máy trước sự cung kính hết mực của bảo vệ, anh chàng này sau khi dùng thẻ của mình quẹt qua, đã ấn giúp Cố Ly lầu 33, sau đó cung kính bước ra.
Cố Ly điềm nhiên cầm “phong thư của phòng Tài vụ” kia bỏ lại vào túi xách Dior màu đen của mình, bên trong phong thư đó là hồ sơ bệnh án kiểm tra sức khỏe phụ khoa định kỳ nửa năm một lần mà tôi và nó đi khám vào tuần trước trong bệnh viện. Nếu như vừa rồi anh chàng bảo vệ kia tiện tay lật trang đầu tiên, đã có thể nhìn thấy mấy chữ lớn vô cùng rõ nét: kinh nguyệt bình thường.
***
Nhưng ngay sau khi thấy Cung Minh mở cửa, có lẽ nó phải nghi ngờ phía sau bốn chữ “kinh nguyệt bình thường” có cần thêm mấy chữ “not any more" nữa hay không. Trong khoảnh khắc, nó cảm nhận được huyết dịch của mình chảy ngược xông thẳng lên đỉnh đầu như sắp bật tung cả hộp sọ, hai chữ “chào anh” còn chưa kịp vọt ra khỏi miệng thì đã đông cứng trên hàm răng trắng như sứ của nó (tất nhiên, đây là kết quả của hai lần nó liều mạng nhe nanh múa vuốt để sử dụng liệu pháp làm trắng bằng ánh sáng lạnh đầy đau đớn). Nó nhìn thấy Cố Nguyên đang ngồi uống cà phê trên sofa trong phòng Cung Minh - tất nhiên, đây hoàn toàn không phải là nguyên nhân kích động nó, sau khi nó phẫn nộ chỉ thẳng vào Cố Nguyên, cắn răng nghiến lợi lập cập hồi lâu, mới quay sang hỏi Cung Minh: “Anh cũng mua kiểu sofa này của Armani à?!”
Cố Nguyên: “…”
“Thực ra, tôi hoàn toàn không mua kiểu sofa này của Armani, mà là tôi đã đặt hai bộ sofa của Armani ở chỗ ‘Davinci’, nên họ mới chuyển từ Milan đến Thượng Hải hai bộ, nhưng màu sắc của một bộ tôi không thích lắm, nên không cần nữa, trả lại cửa hàng của họ rồi. Có điều sau đó có nghe nói nó được một cô gái đã mua với giá chiết khấu 95%.” Cung Minh mặc bộ quần áo màu trắng mềm mại, đứng ở cửa chính, giống như một người mẫu trên tạp chí ảnh quảng cáo vậy.
“Thật không thể hiểu nổi cô gái ấy nữa, phải biết rằng, sản phẩm mới của Davinci hầu như đều không chiết khấu.” Sắc mặt Cố Ly trắng bệch, hòng cứu vãn sự tự tôn cuối cùng của mình.
“Đúng vậy, tôi cũng chỉ có thể kiếm được chiết khấu 7% thôi. Một người đi đường có thể kiếm được chiết khấu đến 95% như vậy, thật không dễ... à đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì... sao?”
Cung Minh ngờ vực nhìn Cố Ly đang trợn mắt trắng dã tựa bên khung cửa, hỏi nó.
***
Tôi và Neil rời khỏi Hằng Long, ngồi trên đài phun nước ở cửa chính. Xung quanh có vô số các cô gái trẻ tay xách đủ thứ túi hàng hiệu đang đi đi lại lại, da dẻ họ trắng như tuyết, tất cả đều đeo kính con ếch, đi giày cao gót cao lêu nghêu trông như đang múa balê.
Mỗi lần tôi nhìn, đều cảm thấy họ giống như một tấm ngân phiếu sống đang đi qua đi lại, chờ đợi vị thiếu gia giàu có nhiều tiền trẻ tuổi đến quy đổi tuổi thanh xuân của họ ra thành hiện kim - hoặc đợi chờ những lão già nhiều tiền, đến đổi tuổi thanh xuân của họ thành vàng.
Neil ngồi bên tôi, những bọt nước li ti bắn ra từ đài phun nước dưới ánh mặt trời tạo thành cầu vồng trên đỉnh đầu hắn, tôi dám cược, tất cả các cô gái trên phố đều muốn làm bạn gái của cậu ta.
Neil duỗi cặp chân dài của hắn ra, nhìn tôi qua cặp kính râm, nói: “Hãy mau tìm bạn trai đi.”
***
Trên quảng trường Kim Ưng vừa mới khai trương nằm đối diện với Hằng Long, bức tường quảng cáo với tổng diện tích lên đến 1387m2 của Gucci đang thu hút vô số ánh nhìn của khách qua đường. Đây là cửa hàng kinh doanh độc quyền đầu tiên tại Trung Quốc được giám đốc sáng tạo là Frida Giannini nhà Gucci áp dụng cách thiết kế cửa hàng mới nhất, đây cũng trở thành cửa hàng chính tại Trung Quốc kế sau chuỗi cửa hàng ở các thành phố lớn như New York, Rome, Munich, Hồng Kông và London, áp dụng cách thiết kế mới này.
Bên cạnh nó, trên bức tường ngoài của cửa hiệu Bottega Veneta cũng trang hoàng những hoa văn kinh điển được đan cài thêu dệt, ngập tràn bầu không khí xa hoa mà trầm lắng, giống như tách cà phê đậm đặc đã bị hạ độc. Mỗi lần qua đường ở đây, tôi đều liên tưởng đến khuôn mặt chán nản của Vương Phi khi bị chụp lén ở phi trường, cũng như chiếc túi đan hiệu Bottega Veneta không hề đổi màu trên tay cô ta.
***
Đây chính là Thượng Hải.
Có thể chỉ trong một khoảng đất hình viên đạn rộng chừng 120 giây đi bộ, nhưng mọc dày đặc những khu như Hằng Long I, Hằng Long II, quảng trường Kim Ưng, Trung Tín Thái Phú, quảng trường Mai Long Trấn, cho đến sáu tòa cao Ốc Đế Hào chọc trời của tập đoàn Hoa Mẫn vừa bịt nóc vùng đất mới Phố Tây; cũng như vậy, có thể chỉ với một nét phác thảo, tại vị trí đất vàng trung tâm của thành phố, mọc ra quảng trường Nhân Dân rộng đến 140.000 mét vuông toang cửa rộng mở, ở đó ngày nào cũng cần có hai trăm tám mươi nhân viên cây xanh kiên trì cắt tỉa những bồn hoa và hàng cây xanh cực lớn, mở cửa miễn phí cho thị dân toàn Thượng Hải. Bất kể là chân bạn đang đi giày cao gót làm từ thạch anh chạm rồng hiệu Jimmy Choo có thể mua được linh hồn của bất kỳ cô gái nào, hay ủng đi mưa hiệu giải phóng màu xanh đặc sệt chất dân lao động, bạn vẫn có thể ở trung tâm công viên của quảng trường Nhân Dân, tìm được một chiếc ghế dài xung quanh đậu đầy chim bồ câu, rồi ngồi xuống nói chuyện yêu đương, hoặc uống ly sữa chua.
Đây chính là Thượng Hải, nó nuôi dưỡng giấc mộng giữa ban ngày của tất cả mọi người một cách kỳ diệu như vậy, trên bầu trời bao la rộng lớn của nó có treo một chiếc cân cực lớn, để duy trì một thứ không bao giờ nghiêng lệch, mãi mãi công bằng, đó chính là sự bất công.
***
Lúc này Nam Tương đang ngồi bên đài nhạc nước của quảng trường Nhân Dân, xung quanh có rất nhiều người đang thả diều, có người đang trượt patin, cũng có người ngồi bên đài phun nước, chờ đợi cuộc trình diễn nhạc nước nửa tiếng một lần.
Nam Tương quay đầu lại, ngước nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vệ Hải.