Cố Ly đi đến cửa tiểu khu, xe của Cung Minh đã đợi sẵn ở đó. Tài xế đeo găng tay trắng cung kính đứng bên cửa xe sẵn sàng mở cửa cho nó. Cố Ly ngắm nía logo “S600” gắn phía đuôi xe, trợn tròn mắt, rồi thầm nói: “Khốn kiếp, rốt cuộc anh có mấy chiếc xe!” vừa nhếch mép nói “vất vả rồi”, vừa đưa tay nhấc váy, rồi tao nhã ngồi vào ế sau.
Xe chạy được khoảng mười phút thì dừng trước hai con sư tử đá. Cố Ly xuống xe, bước qua cánh cửa trông như hang động tối om. Đây là nhà hàng thứ bảy thuộc hệ thống “Nhân Gian” trên đường Cự Lộc, hai bên được che phủ hai hàng ngô đồng Pháp, các chi nhánh rải khắp ở Bắc Kinh, Đài Bắc, Thượng Hải. Hồi trước Cố Ly từng đến đây cùng cha, nhà hàng này vô cùng kín đáo, chỗ cửa vào âm u như động không đáy, vả lại chẳng có bất cứ biển hiệu nào, phía trên bức tường chỗ cổng vào có chín lỗ nhỏ trông như bàn phím di động, cần căn cứ vào mật mã của ngày hôm đó, rồi đưa tay vào nhấn phím tương ứng, cửa vào bên trái sẽ mở ra, mật mã được đổi hằng ngày, chưa từng có sự trùng lặp, nếu muốn có mật mã, cần phải gọi điện đặt chỗ trước, mới được cấp. Còn nếu nhập sai mật mã, bên phải sẽ mở cửa tử, sau cánh cửa có một tấm gương, bạn sẽ trông thấy một tên đần mang vẻ mặt mơ màng - đó chính là bạn. Cố Ly từng nhìn thấy chính mình trong tấm gương này, nó xếp việc này vào bảng xếp hạng Top 10 thời khắc mất mặt nhất trong đời nó. Tất nhiên, lần đầu tiên trải niệm trong toilet nhà hàng này, cũng được nó xếp vào Top 10 thời khắc mất mặt nhất. Nếu bạn có cơ may đến nhà hàng này dùng cơm, nhất định bạn phải thử thách mình với khu nhà vệ sinh.
Dường như các nhà hàng ở Thượng Hải đang ngày càng xấu xa - lừa gạt khách hàng cơ hồ trở thành mục tiêu cao nhất mà họ theo đuổi. Không có biển hiệu, không biển chỉ dẫn đã là chuyện bình thường của các cửa hàng, rất nhiều nhà hàng còn trưng ra bộ dạng “lão nương hôm nay rất rất không muốn làm ăn”, hơn nữa các kiểu nhà hàng quái đản cũng không ngừng xuất hiện, chẳng hạn nhà hàng thứ sáu thuộc hệ thống “Nhân Gian”, nếu bạn muốn vào, trước tiên phải đưa tay ra mò mẫm một lúc trong cảnh tối đen như mực trên khe đá kỳ quái giữa rừng trúc chỗ cửa ra vào, mới mở cửa được. Còn như nhà hàng nổi tiếng vì có rất nhiều gương kính ở Ngoại Than, họ đã thiết kế bộ phận gài cửa không thể khóa trái chỗ cửa ngăn cách với nhà vệ sinh, vì thế, dù nam hay nữ cũng đều được trải niệm những khoảnh khắc kinh hoàng khi đang khoan khoái xả máy bơm thì bất thình lình có người đẩy cửa bước vào. Hay một nhà hàng khác trên đường Thiểm Tây, vốn không có dụng cụ để ăn, điều cần phải nói là, thực đơn của nhà hàng này hoàn toàn không phải kinh doanh món ăn của Indonesia vốn dùng tay, mà chỉ là nhà hàng bán món cay Tứ Xuyên, Cố Ly từng ngồi ở đây, nhìn quanh một vòng sẽ thấy mặt mũi ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, thò tay vào vớt những miếng cá từ trong nồi nước đỏ au ra ăn, cuối cùng nó cũng chẳng dám đụng vào món nào, uống hết một cốc cam ép, rồi ấm ức khó chịu bỏ đi - rõ ràng nó đã cố giữ bình tĩnh vì thể diện, chứ nhớ lại năm đó, ngay cả con chuột còn sống đỏ hỏn mà nó còn dám ăn. Còn nhà hàng mới khai trương phía cổng sau công viên Phục Hưng thì biến thái hơn nhiều, cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài cửa chớp ban công mà họ khoe ra bên ngoài, chính là máng tiểu của nhà vệ sinh nam nằm đối diện cửa chính của tòa nhà văn phòng, chỉ cần bạn cao hứng, quay đầu lại, có thể nhìn thấy một hàng đàn ông đang móc cái thứ đủ kích thước màu sắc hình dáng của họ ra đứng đối diện với bạn “rào rào rào rào...” - so sánh như vậy để thấy, những nhà hàng được gọi là hòn ngọc phương Đông ngoài cửa sổ trên sông Hoàng Phố kia, là hạng tầm thường và thiếu ý tưởng tới mức nào.
Các ông chủ nhà hàng ở Thượng Hải, đầu óc đều bị lừa đá rồi - tất nhiên, so với họ, những người đến đó ăn lại càng dũng cảm hơn, chắc chắn họ dám đá vào đầu lừa.
Cố Ly tìm thấy Cung Minh ở trên chiếc ế sofa nằm ở vị trí khuất nhất của tầng lầu. Anh ta đang nở nụ cười vô cùng quyến rũ cũng cực kỳ giả tạo trước chuyện gì đó, trông cứ như dùng remode nhắm thẳng tivi rồi đột nhiên nhấn nút tạm dừng hình ảnh người mẫu nam trên quảng cáo kem đánh răng. Sau khi Cố Ly ngồi xuống, nhìn qua một lượt mấy người đang ngồi trên sofa, đối diện với Cung Minh, là nhân vật chính Dan của buổi “Hồng Môn yến” lần này, cũng chính là giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty sản phẩm điện tử sắp mua các sản phẩm đắt giá nhất của “M.E” trong ba tháng tiếp theo. Cố Ly ngắm nhìn đám mụn trên khuôn mặt phòng thủ vững chắc của gã, rồi lại nhìn hai con “gà” mặc đồ LV đang ngồi hai bên, nó hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ rất đỗi vui mừng vì hôm nay trên người mình chẳng có bất cứ thứ gì của LV. Sau đó, nó nở nụ cười vừa quyến rũ vừa giả tạo giống hệt Cung Minh, chẳng khác nào dùng remode nhắm thẳng tivi rồi đột nhiên nhấn nút tạm dừng hình ảnh nữ người mẫu trong quảng cáo thuốc đau bao tử (...).
Diễn biến sau đó hoàn toàn không hề thuận lợi, bản hợp đồng đặt trên bàn trà dưới ánh đèn lại trở nên cực kỳ gai mắt, nhất là khi Dan cầm bản hợp đồng mà trước đó đã xem đi xem lại rất nhiều lần này “loạt soạt” lật qua lật lại đọc tới đọc lui, thỉnh thoảng còn dừng lại chất vấn về một vài chi tiết chẳng mấy quan trọng, Cố Ly lập tức cảm thấy tình hình có chút bất ổn. Thế là, nó tao nhã đứng lên đi vào phòng vệ sinh, sau khi Cố Ly đứng trước gương chỉnh trang đầu tóc xong, nó điềm nhiên quay lại chiến cuộc, cười “hì hì hì hì”, nói với Cung Minh: “Vừa rồi tôi thấy Tommy ở bên kia, có cần qua chào hỏi một tiếng không?” Cung Minh đứng lên, cười nói với Dan: “Một người bạn thân của cha tôi đang ở bên kia, tôi phải qua chào một tiếng, rồi quay lại ngay.”
Sau khi Cung Minh cùng Cố Ly đứng lên đi đến chỗ góc khuất, lập tức hỏi Cố Ly: “Lại chuyện gì đây?” Tommy thực ra là cái cớ mà Cố Ly, Cung Minh và Kitty thường dùng, trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần nói ra Tommy cũng đang ở đây, cần phải đi chào hỏi một tiếng, thế là đủ biết có một số việc không tiện nói trước mặt đối phương.
“Chẳng phải các điều khoản của hợp đồng này đã thống nhất đâu vào đấy với đối tác rồi sao? Hôm nay đến đây gặp nhau cũng chỉ là hình thức, tại sao còn cần thảo luận chi tiết?" Cung Minh nhìn Cố Ly, dưới ánh đèn sắc mặt anh ta thoáng ửng đỏ, không biết có phải vừa rồi đã uống mấy ly rượu mạnh hay không.
“Anh Cung à, chắc anh cũng rõ, nếu đối tác đột nhiên quay sang vặn hỏi một số chi tiết nhỏ trên hợp đồng, thực ra không phải là những chỗ đó có vấn đề, mà là đối tác đã thay đổi chủ ý.” Cố Ly nói.
“Vậy ý cô là?” Cung Minh gật gật đầu.
“Không sao, tôi ứng phó được. Anh ta muốn thảo luận chi tiết, tôi sẽ thảo luận chi tiết với anh ta. Anh ta không lật bài tôi cũng không lật bài. Anh cứ ngồi mà uống rượu đi, tôi xung phong đánh trận đầu, như vậy dù cuối cùng tôi có lật mặt đạp đổ cục diện này, sẽ vẫn còn anh, với tư cách là phòng tuyến sau cùng. Hơn nữa, tôi tin, anh ta đã ra mặt, chắc chắn vẫn muốn ký hợp đồng này, chỉ có điều anh ta có dự tính riêng mà thôi. Đợi đến khi anh ta bại lộ, chúng ta hãy tùy cơ ứng biến.” Trông vóc dáng hoàn mỹ của Cố Ly giống như được điêu khắc từ lưỡi dao sắc bén mà tinh xảo của Cung Minh, nói như đã lường trước mọi việc.
***
Toàn bộ cục diện đã biến thành một cuộc chiến giằng co khốc liệt. Hết ly cocktail này đến ly cocktail khác được đem lên, rồi những chiếc ly đã uống cạn được phục vụ dọn xuống. Cung Minh uống đến mức mặt mày đờ đẫn, tửu lượng của anh ta vốn không cao lắm, trước đây trong bất cứ trường hợp gặp mặt đối tác nào, luôn là Kitty xông lên tuyến đầu, hôm nay không có Kitty, cho nên đương nhiên anh ta phải xông ra trận tiền. Có điều, anh ta vẫn cố dùng chút lý trí cuối cùng để duy trì hình ảnh bề ngoài vĩnh viễn không chút sơ hở kia. Anh ta ngồi trên ế sofa, lưng vẫn dựa thẳng, chỉ có điều hình như một màn sương đã dầy lên trong mắt, nụ cười cũng như làn gió từ phương trời xa xôi nào đó thổi lại.
Trong suốt quá trình, Cố Ly luôn kiên trì tinh thần chủ nĩa cách mạng “chí ít bà đây cũng phải lật đổ mày rồi mới chết”, nó hào hứng uống cùng Dan hết ly này đến ly khác. Sau khi không biết đã uống bao nhiêu ly, mặt Dan như quả gấc chín, níu vai Cố Ly nói: “Người anh em, đã có ý như vậy. Tôi cũng nói thật, dự án này là của công ty, bản thân tôi chẳng được lợi lộc gì, cho nên tôi cứ theo phép công mà làm, đúng không?” Cố Ly ngước đầu lên, nhìn thẳng mắt gã, tuy gã đã uống nhiều, mắt đã vằn ngang vằn dọc gân máu, nhưng trong ánh nhìn đó, vẫn có thể thấy được sự sắc sảo như đám lang sói đã bốn ngày nhịn đói, tất nhiên Cố Ly nhận ra được thâm ý của gã.
Cố Ly vuốt mái tóc đã rủ xuống vì mải uống rượu của mình về phía sau (...), tiến sát bên tai Dan, nói: “Tất nhiên cứ theo phép công mà làm rồi, vả lại còn phải nĩ đủ trăm phương ngàn kế. Cũng như khi chúng tôi phải chuyển tiền cho tư nhân vậy, bất kể lý do là phí dịch vụ hay là phí tư vấn, là tiền mặt hay chuyển khoản, chúng tôi đều phải nghĩ cách để hoàn thành. Đây chính là chuyên niệp.” Cố Ly nháy nháy đôi mi giả như lông vũ, nhìn ba cái mụn to như ba hạt lựu trên trán Dan, rồi nói đầy ẩn ý.
“Ha ha! Thế thì tốt! Tôi cũng muốn theo đến cùng, 1%, các vị thấy thế nào?”
Cố Ly biết gã đã lật ngửa bài, nói trắng ra, gã muốn được 1% hoa hồng hợp đồng quảng cáo này vào tài khoản cá nhân, Cố Ly ngoảnh lại nhìn về phía Cung Minh, chờ đợi quyết định. Cung Minh chớp chớp mắt nhìn thẳng về phía Cố Ly. Nó quay đầu lại, “Không thành vấn đề”.
Nụ cười vui vẻ của Dan, giống như đám mụn đầy mủ trên mặt đã được trị khỏi vậy. Gã chỉ vào hợp đồng trên bàn, nói: “Vậy tôi đem về sửa lại tổng tiền một chút, ngày mai, tôi sẽ đích thân đem hợp đồng đã ký và đóng dấu đến cho quý công ty!”
Cố Ly lại lần nữa nở nụ cười như nữ thần chiến thắng, lặng lẽ lấy từ trong chiếc túi Prada to tướng kia ra một chiếc máy tính hiệu Adamo, lập tức bật máy lên rồi mở file hợp đồng, ngón tay nó lướt nhẹ trên bàn phím sửa lại tổng giá trị hợp đồng, sau đó, lại thần bí lôi từ trong túi ra chiếc máy in dạng xách tay tiện lợi, càng kỳ diệu hơn, nó lại cho tay vào túi, lôi ra một xấp giấy in. Sau hai phút, một bản hợp đồng mới toanh đã được bắt đầu in “xèn xẹt xèn xẹt” dưới ánh đèn mờ ảo và bầu không khí nồng nặc mùi rượu.
Dan trông thấy cảnh tượng đó thì thộn ra, nói với Cố Ly: “Tôi cảm thấy chiếc túi xách này của cô giống như túi của mèo máy Doraemon ấy.”
Cố Ly đưa tay che miệng, rồi phá lên cười ha ha ha, “Ôi trời, thế này đã là gì, tôi có một đồng niệp, từng lôi cả máy pha cà phê từ trong túi ra ấy chứ. Ha ha ha ha.” - Tất nhiên, cô đồng nghiệp mà nó nói chính là mèo máy của Cung Minh, Kitty.
Gần như sau khi ký được hợp đồng theo ý đối tác, toàn bộ hệ thống phòng ngự của Cố Ly thoáng chốc đã sụp đổ, nó cầm lấy hợp đồng mà đối tác đã ký loạng choạng nhét vào túi, rồi kéo khóa cái rẹt, sau đó hai mắt như tối sầm, chẳng khác nào chiếc máy tính đột nhiên bị phần mềm virus phá hủy tất cả, trong chớp mắt, ngựa gỗ ùn ùn kéo đến rầm rầm húc đổ cổng thành - nó đã say. Nó xách chiếc túi tao nhã, đứng lên bước về phía phòng vệ sinh. Đi được nửa đường, nó dừng lại ngó quanh khi không thấy ai, liền cúi xuống vớ lấy bình hoa đặt ở bên cạnh, nôn ồng ộc vào đó. Sau khi nôn xong, đôi mắt toát lên ánh nhìn thăm thẳm, lấp lánh trong veo sắc lẹm như cặp mắt của yêu tinh đã tu luyện ngàn năm vậy.
Ba phút sau, nó lại minh mẫn như một chiến sĩ vừa ngủ đủ tám tiếng, đạp trên Phong Hỏa Luân bay trở lại bên Cung Minh, nó dìu Cung Minh đã nói không ra hơi, nhưng vẫn duy trì gương mặt như trong quảng cáo kem đánh răng kia, bất chấp Dan đang gục trên đùi hai cô gái mặc đồ của LV phía đối diện.
***
Có nhiều khi, Cố Ly luôn biết cách diễu võ dương oai, sức lực phi thường. Một trong số đó chính là khi nó nhét bản hợp đồng vừa ký xong vào trong chiếc túi của nó.
Cho nên, lý trí vừa tỉnh lại nhờ nôn thốc nôn tháo vừa rồi của nó, lại nhanh chóng biến mất.
Nó nhét Cung Minh lúc này chẳng khác nào chiếc bao tải vào ế sau chiếc Benz S600, sau đó lại tự mở cửa xe, ngồi như ngả vào trong xe. Tài xế vô cùng bối rối, không nói lời nào chỉ lầm lũi lái xe.
Hai cú rẽ ở góc phố khiến đầu óc Cố Ly nôn nao quay cuồng. Lúc này Cung Minh cơ hồ đã tỉnh lại đôi chút, cuối cùng anh ta cũng đã mở miệng được, nhưng chỉ nói đúng một câu: “Tuyệt đối không được nôn trên xe, đây là xe của cha tôi!” - Có thể thấy, câu nói này chắc chắn được phát ra từ nỗi lo sợ ở nơi sâu thẳm nhất trong tiềm thức anh ta, có lẽ dù anh ta đã thật sự hôn mê đi chăng nữa, vẫn sẽ gào lên trong cơn mê rằng: “Đây là xe của cha tôi!”
Nhưng rõ ràng Cố Ly không được tỉnh táo như thế, đúng thời khắc diễu võ dương oai sức lực phi thường, Cố Ly đã hào sảng gào lên mà quên mất mình là ai: “Cha anh là cái thá gì!”
Ngay sau khi gào xong câu khẩu hiệu chấn động lòng người này, nó như chợt tỉnh. Nó đã bị luồng dũng khí xuất hiện bất chợt, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa, lấy trứng chọi đá, kiến đòi rung cây, châu chấu đá xe, ma xui quỷ khiến này làm cho khiếp đảm.
Nó nhìn Cung Minh, đang chầm chậm khép mắt, hơi thở nặng nề mà đều đặn. Nó lại nhìn qua tài xế đang lái xe trước mặt, lúc này đang chau mày, đôi mắt híp lại như sắp nhắm niền đến nơi, Cố Ly tin rằng nếu anh ta có nhiều hơn hai cánh tay, lúc này nhất định sẽ bịt tai lại. Anh ta hận mình không thể dùng mỗi tế bào, mỗi chiếc lông trên cơ thể mình để tuyên bố “tôi chẳng ne thấy gì, tôi không nhìn thấy gì”.
Cố Ly thở phào một hơi, sau đó bắt đầu tìm khăn giấy trong xe. Nó phải lau sạch nước mắt trào ra nơi khóe mắt. Đột nhiên nó cảm thấy, bản thân lúc này, giống như đã tiếp quản khẩu súng của Đường Uyển Như, dũng cảm vác lá cờ mà các chiến sĩ cách mạng đã dùng máu tươi nhuộm đỏ. Lại lần nữa nó bị ý nĩ bất chợt này làm cho kinh hãi.
***
Nhưng trong quá trình kiếm tìm khăn giấy, Cố Ly đã phát hiện chỗ chứa đồ ở tay vịn của ế sau xe, một món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế đã chuẩn bị sẵn cho ngày sinh nhật sắp đến của nó.
Khi Cố Ly lật xem xấp tài liệu sao chép hóa đơn tài vụ của công ty “M.E” một năm trước, nó chợt nhận ra Thượng đế chẳng ở xa nó lắm, giống như nó chưa bao giờ cách quá xa tòa nhà Hằng Long vậy. Khóe miệng nhướng cao, và dòng lệ ầng ậng dâng trong ánh mắt nó, đang hùng hồn tuyên bố, đây là món quà quý giá nhất mà nó có được trong hai mươi mấy năm của cuộc đời của mình. Nếu vừa rồi uống thêm mấy ly nữa, có thể lúc này nó đã xúc động đến mức cất giọng thánh thót hát bài “Đại địa phi ca”. (...)
Nó nhẹ nhàng đặt xấp tài liệu vào chỗ cũ, rồi ngắm nhìn Cung Minh đang ngủ say trong chất men nồng hư ảo hoàn toàn không hay biết gì. Ánh trăng nhô ra khỏi tầng mây sâu thẳm, chiếu lên nụ cười của Cố Ly, cũng như chiếu sáng nọc độc trên răng nanh của nó.
***
Cuộc sống của chúng tôi chẳng bao giờ ngoạn mục được như trong những bộ phim Hollywood, nơi có các chàng trai quyến rũ lái những chiếc xe danh tiếng mấy trăm vạn tệ đi qua đi lại trên đường, chốc chốc lại bay “vèo” qua trên đỉnh đầu, chốc chốc lại “vù” một tiếng lao xuống vực. Cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng du dương trầm bổng như trong tiểu thuyết của Quách Kính Minh, trang trước còn khoát tay trên sân khấu làm chương trình thể thao, nét thanh xuân ấm áp mà tươi đẹp, lật qua trang sau chưa được mấy dòng đã có một cô gái nhảy lầu chết, rồi đến chàng trai mở bếp gas cũng không xong. Chúng tôi thật tẻ nhạt vô vị. Thế giới này càng ngày ngày chuyển động trong sự đơn điệu nhàm chán.
Nhưng, Thượng đế nói, đừng nên nản lòng, đừng nên thất vọng, thế giới này có một thứ gọi là “sinh nhật Cố Ly”, đây là món quà mà Thượng đế ban tặng cho trần gian dung tục tầm thường, vô vị nhạt nhẽo này. Vì sự tồn tại của nó mà cuộc sống của chúng tôi luôn tràn ngập kích thích đủ khiến người ta nhồi máu cơ tim mà chết. Nếu bạn còn nhớ sinh nhật năm ngoái của nó, nhất định bạn sẽ biết, buổi tiệc đầu rơi máu chảy đó đã sinh ra rất nhiều cảnh quay kịch tính đủ khiến các nhà biên kịch vĩ đại đều phải hổ thẹn mà tự vẫn. Đến hẹn lại lên, sinh nhật Cố Ly luôn tràn ngập các màn quay chậm kinh hồn bạt vía, chia năm xẻ bảy, nếu đem tất cả hình ảnh sinh nhật những năm qua của nó được chụp lưu lại, chúng sẽ còn ngoạn mục hơn cả loạt phim “Final Destination”[1].
[[1]] Bộ phim này có tên gốc là ‘Final Destination’, khi vào Việt Nam nó được dịch ra nhiều tên khác nhau như ‘Đích đến cuối cùng’, ‘Lưỡi hái thần chết’, ‘Số phận an bài’,... ở Trung Quốc, tên phim này được dịch thành ‘Thần chết đến rồi’.
***
Trong biệt thự ở khu Tĩnh An cách không xa chiếc xe Benz hào nhoáng mà Cố Ly đang ngồi, tôi choàng tỉnh giấc, toàn thân đầm đìa mồ hôi, ngồi lặng lẽ trong bóng tối không ánh đèn điện, rèm cửa khép chặt, ne thấy hơi thở của mình vang vọng trong căn phòng lúc nửa đêm chẳng khác nào bị ma bóp nẹt nơi cổ họng. Giản Khê không về nhà mà đang ngủ say bên tôi, lúc này anh ấy đang chìm trong giấc mộng, đôi mi tựa đôi cánh mềm mại bình thản của chú chim đang lạc vào tiên cảnh.
Trong giấc mơ vừa rồi, sinh nhật Cố Ly được tổ chức trên đỉnh tòa nhà rất cao bên sông Hoàng Phố. Khắp xung quanh, ai cũng diện đủ loại váy dạ hội với kiểu dáng mới nhất, trang phục của mỗi nhân viên phục vụ chẳng khác nào chú rể chuẩn bị đi kết hôn. Các loại champagne, cocktail trong khay được nhân viên phục vụ bê đi lại bận rộn dưới ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, như các loại cá bơi lội dưới biển, chúng bị vô số đôi tay không ngừng vớt lên, một hơi uống cạn. Khung cảnh vô cùng tươi đẹp, cực kỳ cuốn hút, muôn sắc ngàn tía tráng lệ thường thấy trong thành phố này: vẻ đẹp dùng tiền giấy xếp thành từng chồng tạo nên.
***
Tôi giật mình tỉnh mộng là bởi trong giấc mơ ấy, Đường Uyển Như cũng xuất hiện, lúc sắp tàn tiệc, Cố Ly tao nhã thổi tắt nến, sau đó quay lại mỉm cười, đẩy Đường Uyển Như xuống từ sân thượng của tòa nhà ba mươi ba tầng.