Tiểu thời đại 2.0

Dần dần, lời than thở của Cố Ly và sự bận rộn ở công ty, cũng khiến tôi dần thoát khỏi cảm giác đau khổ.
Chỉ có điều, trong đêm tối tĩnh lặng khi đang tăng ca ở công ty, nhìn lên bản ghi chép công việc của mình, trước phần nhiệm vụ mỗi tháng hối thúc Sùng Quang viết bản thảo là ký hiệu màu hồng đã bị cắt bỏ, trong lòng tôi cứ cuộn lên những cơn đau vô cớ. Nỗi đau này hóa thành làn nước mắt mong manh dâng đầy trong mắt, tôi chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay lên gạt đi, và trong thoáng chốc hệ thống sưởi ấm áp sẽ thổi khô vết tích mà chúng để lại trên gương mặt tôi, có khi tôi hoài nghi nỗi đau đó phải chăng quá ư nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng nào. Tên của Sùng Quang trong danh sách liên hệ MSN luôn mang một màu đen trắng, hình gương mặt đại diện với những đường gân rắn rỏi hiện lên trên đôi bờ vai rộng mở đang mặc chiếc áo ba lỗ của anh ấy cũng sẽ không còn phát ra một tiếng “ting” khi đăng nhập. Nhưng có lúc tôi vẫn không cầm lòng được mà nhấp chuột vào biểu tượng đen trắng đó, để lại mấy dòng tin nhắn vào MSN của anh rằng, “Nhớ viết bản thảo nhé.” Ánh mắt trên bức ảnh đại diện ấy dịu dàng, khóe môi hé cười, bất động vừa như đang nhìn, vừa như đang trả lời tôi, “Biết rồi mà”.
***
Khi tôi sực tỉnh lại khỏi dòng hồi ức, ba tên yêu quái trước mặt tôi, đã uống cạn chai Champagne. Sau khi uống hết rượu, ba cái máy hát của họ lại được bật lên, cười nói đùa giỡn rất đỗi vui vẻ. Cuộc đối thoại của họ vô cùng đơn giản, một người nói: “Ha ha ha ha ha ha ha.” Người kia đáp: “Hi hi hi hi hi hi hi.” Người thứ ba lại tiếp: “Hô hô hô hô hô hô hô.”
Tôi nghĩ trên danh thiếp của ba người họ nên in thêm dòng địa chỉ thế này: Số 2000 đại lộ Hộ Thanh Bình thành phố Thượng Hải (đây chính là bệnh viện tâm thần số 1 khối dân chính ở Thượng Hải).
Còn lúc này, tiếng chuông di động của Cố Ly vang lên, nó cầm lên soi soi màn hình, chau cặp chân mày lại, rồi nói ra chiều đau đớn: “Tớ muốn ói quá...”
Nam Tương thò đầu qua, ngắm nghía màn hình của nó, nói: “Đường Uyển Như gọi cho cậu làm gì?”
Tiếp đó Cố Ly, dùng tay ấn vào ngực, tạo bộ dạng như sắp muốn ói, nói vào điện thoại: “Như Như, tốt nhất là khi có việc chính đáng thì hãy tìm tớ, nếu không cậu dám hẹn tớ dạo phố hay muốn nói chuyện tầm phào, tớ sẽ báo cảnh sát bắt cậu.”
Sau đó đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng the thé cao vút của Đường Uyển Như, nói gì đó tôi nghe chẳng rõ, tôi biết Cố Ly sau khi nghe mấy câu đó đã bắt đầu phá lên cười điên dại, cười xong nó trực tiếp tắt máy. (...)

Vừa tắt máy xong, nó cầm luôn chiếc di động hiệu Vertu vừa mới mua 74 ngàn nhân dân tệ kia quăng lên bàn, ngả đầu lên vai của Neil, cười rồi nói thẳng với tôi: “Đường Uyển Như nhất định là đã tìm được rượu tớ cất trong nhà đem ra uống rồi, bây giờ đang nổi điên đấy. Ha ha ha.” Nó lại vuốt mái tóc của mình, sau đó nói: “Chắc là cậu ấy say bí tỉ rồi, nói trong điện thoại là em trai tớ đang ngồi đợi tớ trên ghế sofa trong nhà, bảo tớ mau mau về nhà. Cậu nói xem có bệnh không, em trai tớ không đời nào ngồi đó.”
Neil cũng đang cười ngây dại theo nó. Thượng đế thật không công bằng, dù là cười ngây dại, nhưng khuôn mặt con lai đầy phong thái thời thượng kia của anh ta vẫn tràn ngập hào quang cuốn hút người khác.
***
Cái điệu cười ngây dại ấy vẫn tiếp tục, khi món điểm tâm ngọt được đưa lên, cả ba bọn họ vẫn cười ngốc nghếch ngây dại như thế; khi ví tiền hiệu Prada của Neil đột nhiên rớt vào món canh, ba bọn họ vẫn cười ngây dại; khi trông thấy diễn viên hạng ba của Thượng Hải đeo kính đen đẩy cửa bước vào, ba bọn họ vẫn cười ngây dại; khi tính tiền xong suốt dọc đường về nhà, ba bọn họ vẫn cứ cười ngây dại. Tôi cảm thấy trước khi cồn bay hơi hết, họ vẫn sẽ luôn cười như vậy. Tất nhiên, chúng tôi đều yêu cảnh tượng như thế, ngắm nhìn ba nam thanh nữ tú ăn mặc thời trang từ phố Nam Kinh Tây đi qua, luôn dễ chịu hơn nhiều so với việc chứng kiến hai bà mặt vàng khè đầu tóc bù xù bẩn thỉu tìm kiếm mớ cá hố rẻ tiền khắp chợ Tân Trang.
Chăm chú nhìn bọn Cố Ly thêm chút nữa, sẽ cảm thấy cuộc sống thật vô cùng tuyệt diệu, khủng hoảng tài chính đang bùng phát trên toàn thế giới dường như chẳng tồn tại.
Nhưng tràng cười “ha ha ha ha ha” như vậy cuối cùng cũng dừng lại khi Cố Ly mở rộng cửa bước vào nhà.
Bọn tôi thấy Đường Uyển Như đang ngồi trên sofa hai tay kẹp giữa hai đùi, tạo thành một tư thế e thẹn vô cùng, nó nhìn Cố Ly vừa bước vào, đã đỏ mặt tía tai nói: “Cố Ly, em trai cậu thật là... thật là... đẹp trai quá đấy!”
Cố Ly trông quanh căn phòng trống không, nhìn Đường Uyển Như, rồi quay sang đặt chiếc túi xách tay xuống, vừa đặt túi, vừa nói: “Nói thật đi, cậu đã uống trộm mấy chai rồi?”

Lúc này, mặt sau lưng dựa của chiếc ghế sofa mà chúng tôi đang tựa lưng, là Cố Hoài nãy giờ vẫn nằm nghỉ ở đó, cậu ta đứng lên từ từ mà thanh thoát. Rồi dùng ánh mắt cuốn hút người khác pha trộn giữa sự tà ác và ngang ngạnh, dò xét một lượt Cố Ly từ trên xuống dưới, sau đó huơ huơ tay, nhoẻn miệng, từ giữa hai hàm răng trắng muốt sắp xếp đều tăm tắp mà dày khít, thoát ra một câu: “Nào, chị. Em là Cố Hoài, em trai chị đây.”
***
Ngay từ cái nhìn Cố Hoài đầu tiên, tôi đã không chút hoài nghi, cậu ta chính là em trai ruột Cố Ly. Khuôn mặt ấy, giống như khuôn đúc với Cố Ly vậy, đường nét sắc sảo, ánh mắt tràn ngập ánh hào quang, ngoài đặc trưng hormone nam tính rõ ràng hơn, chân mày dày khít, cao và thẳng, vệt râu quai nón mờ xanh cho đến cục yết hầu nhô cao ra, cậu ta hoàn toàn giống một Cố Ly nam tính đang mặc trang phục hiệu Prada vậy. Cậu ta cuộn mình trong chiếc áo khoác nhung bằng lông dê màu đen được cắt may rất tinh tế, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một khí chất vừa thần bí vừa lạnh lùng, nó hoàn toàn không tương xứng gì với nụ cười của cậu. Nhìn nụ cười của cậu ta, giống như đang phun thẳng hơi lạnh vào người bạn vậy. Tôi nhớ đến bộ phim “Bí mật của tử thần” do Kim Thành Vũ đóng đã xem trước đây, cậu ta xem ra giống tay tử thần trẻ tuổi anh tuấn do Kim Thành Vũ thủ vai năm đó vậy.
Neil nhìn Cố Hoài đứng trước mặt, khe khẽ nói vào tai tôi: “Cậu ta thật bảnh trai phải không?”
Tôi nguýt anh ta một cái, rồi khẽ phản kích: “Snow White (Bạch Tuyết), cậu ta là em trai Cố Ly, cũng chính là anh trai của cậu! Mấy người là họ hàng!”
Neil nghểnh đầu suy nghĩ, nói: “Even hotter! (Còn nóng bỏng nữa chứ!)”
Tôi như muốn ói, “You slut! (Đồ đàn bà!)”
***

Rõ ràng, Cố Hoài hoàn toàn không có ý định nán lại lâu, tôi thậm chí còn cảm thấy cậu ta chỉ muốn đến chào hỏi mà thôi, nói mấy câu xã giao qua quýt: “Này, chị có một người em trai đấy” rồi sau đó quay người bỏ đi. Giống như một sát thủ mang khả năng nhẫn nại đẳng cấp vượt trội vậy, chậm rãi mà thanh tao áp sát, rồi bất thình lình đả một cú, khiến bạn thậm chí còn chẳng nhìn rõ động tác ra tay của hắn thế nào, sau đó hắn sẽ để lại một mùi hương bí mật, và tan biến như làn sương khói. Chỉ còn mình bạn nằm trên đất tay ôm vết thương đang phun trào máu.
***
Cố Ly thân yêu sau khi chịu cú sốc cha ruột bị ống sắt đâm vào đầu mất mạng, lại một lần nữa bị ném ột quả lựu đạn trong đời, hay nói cách khác, bị người ta lặng lẽ nhét ột quả lựu đạn đã mở chốt an toàn vào tay, đợi đến khi Cố Ly đã cạn kiệt sức lực không thể nắm chắc được, đành chuẩn bị nhắm mắt đón nhận cú nổ tan xương nát thịt vậy.
Sau khi Cố Hoài đóng cửa rời đi, để lại một không gian vắng vẻ cô tịch như nghĩa địa trong phòng khách.
Qua khoảng vài phút, Cố Ly mới như sực tỉnh. Mồi lần đều như vậy, bất kể là nỗi kinh hãi có lớn đến mức nào, nó cũng đều giống như chiếc máy tính đã cài đặt phần mềm diệt virus cực mạnh và thường xuyên được kích hoạt vậy, luôn có thể khôi phục lại trình tự hệ thống hoàn hảo tốt đẹp. Nó ngồi xuống ghế sofa, nhìn bốn chúng tôi kinh ngạc không khép nổi miệng, nói: “Các người muốn nói gì thì nói đi.”
Bốn chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng đồng thanh nói: “Cố Hoài thật là quá đẹp trai!”
Cố Ly cau có nhìn chúng tôi, giống như nhìn bốn bệnh nhân tâm thần, chân mày giật lên một cái, bực dọc: “Vậy thì sao?”
Sau cuộc ghé thăm bất ngờ của Cố Hoài, chúng tôi vốn dự tính cuộc sống này chắc chắn sẽ xảy ra sự thay đổi kinh thiên động địa, nhưng sự thực là, Cố Hoài cũng chẳng xuất hiện lại nữa. Cậu ta giống như vai nam chính trong giấc mộng xuân vô cùng tươi đẹp, đến cùng màn đêm, đi theo ánh bình minh, mặt mũi mơ hồ, chỉ để lại một ấn tượng “anh ta rất đẹp trai”.
Ngay cả giấc mộng xuân này, chúng tôi cũng chẳng có thời gian để hồi tưởng, chúng tôi bị triển lãm nghệ thuật của các trường đại học cao đẳng tại Thượng Hải đang đến gần làm cho bận đến tối tăm mặt mũi phải vắt chân lên cổ để chạy. (Ngay khi tôi cảm thán như vậy với Cố Ly qua điện thoại, nó nhẹ nhàng nói với tôi: “Lâm Tiêu, cậu tốt xấu cũng là sinh viên học Văn, cậu dùng cái câu ‘vắt chân lên cổ mà chạy’ để hình dung sự bận rộn của bản thân, luôn khiến tớ cảm thấy chuyên môn của cậu quá gà, thật đấy.”)

Tuần lễ biểu diễn nghệ thuật trình độ cao ở Thượng Hải này, đã tổng hợp tất cả các loại hình nghệ thuật như biểu diễn, thiết kế thời trang, mỹ thuật đến điện ảnh, âm nhạc, là cơ hội để sinh viên các chuyên ngành nghệ thuật ở Thượng Hải thể hiện giấc mơ bao năm theo đuổi. Vô số các công ty nghệ thuật, công ty quảng cáo, triển lãm hội họa, công ty điện ảnh cho đến các ông chủ bụng bia sẵn sàng nuôi bao bà hai, đều xắn tay tham gia, chuẩn bị săn tìm giành giật đối tượng của mình tại tuần lễ lần này. Cho nên, Nam Tương cũng không phải ngoại lệ bắt đầu bận bận rộn rộn suốt ngày - khi tôi vừa nói xong câu này, Nam Tương đã trợn mắt nhìn thẳng vào tôi.
***
Nhưng, sự bận rộn của tôi và Cố Ly, hoàn toàn là vì Cung Minh - câu nói này nghe xong, cũng đủ khiến Cung Minh trợn tròn mắt nhìn xộc vào tôi.
“M.E” được chỉ định là công ty truyền thông phía Nhà nước trong hoạt động lần này, chịu trách nhiệm mấy phân đoạn trong đó, chẳng hạn như vấn đề khiến người ta đau đầu nhất chính là phụ trách triển lãm trưng bày thiết kế thời trang ngay sau lễ khai mạc.
Điều khiến ban tổ chức đau đầu nhất của trò này nằm ở chỗ, trước đây khi đón nhận tổ chức trình diễn thời trang của các bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế như một sự hưởng thụ, thì tiếp đó cần phải suy nghĩ xem làm cách nào để sử dụng ánh đèn và hiệu ứng sân khấu giản lược mà hoành tráng nhất, hạn chế tối đa những ảnh hưởng không mong muốn của hệ thống ánh sáng sân khấu lên tác phẩm để giúp chúng đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật. Còn bây giờ, vấn đề nan giải của chúng tôi nằm ở chỗ sử dụng ánh sáng ra làm sao và hiệu ứng sân khấu thế nào, mới có thể khiến những tác phẩm của sinh viên đại học chất thành đống giống như báo cũ kia trông ra không đến mức bẽ mặt.
Hơn nữa, điều đáng ghét nhất nằm ở chỗ, những sinh viên nghệ thuật đại học đều là ếch ngồi đáy giếng chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài đó, trong mắt họ đều là tài năng xuất chúng, toàn thế giới tựa hồ đều đang xoay quanh họ. Hôm đầu tiên nhận nhiệm vụ, Kitty đã bị một nữ sinh viên năm thứ ba đại học làm cho phát điên, “Khốn nạn, Lâm Tiêu, cậu thật sự phải xem cái thứ đức hạnh đó của cô ta, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Coco Chanel [1] sao?” Tôi có thể hiểu được Kitty, vì khi đó tôi cũng ở bên hai người họ. Khi Kitty tỏ ý cùng cô ta thống nhất kịch bản cho buổi lễ trưng bày, cô gái luôn đeo cặp kính đen con cóc đó, cuộn mình trong chiếc áo choàng vai to rộng thùng thình, hoa văn lòe loẹt, bên cạnh còn có một chàng trai chẳng biết là trợ lý hay là bạn trai nữa, khom khom lưng đưa cà phê cho cô ta, sau khi cô ta nhận lấy ly cà phê uống một ngụm, bèn lạnh tanh đưa lại cho anh chàng kia, nói: “No sugar.” Khi đó may mà tôi kiềm chế được chứ không đã nôn mửa ra rồi, cô ta nghĩ bản thân mình là Cung Minh sao? Sau khi tôi và Kitty giải thích đến rát cổ bỏng họng với cô ta sơ lược về kịch bản của chương trình, cô ta ngước mắt nhìn hai chúng tôi, sau đó nôn ra bốn chữ: “Cô nói gì vậy?”
[1] Tên thật là Gabrielle Bonheur Chanel (sinh ngày 19 tháng 8 năm 1883 tại Saumur, mất ngày 10 tháng 1 năm 1971 tại Paris) là một nhà tạo mẫu người Pháp, là người sáng lập nhãn hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng Chanel.
Kitty giận đến tím người.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui