Kitty quăng phịch kịch bản xuống, bước nhanh như điện xẹt trên đôi giày cao gót 12 centimet đi thẳng ra ngoài mà đầu không hề ngoái lại, khoảng mười lăm phút sau, cô ấy quay lại mặt mày hớn hở, sắc mặt ửng hồng, mấy phút sau, nhóm làm việc đã đem toàn bộ chương trình liên quan đến cô gái này cắt bỏ khỏi buổi trình diễn.
Kitty cầm một tách Hazelnut Latte của Starbucks cực lớn, đứng trước mặt cô gái đeo kính đen vẫn ngồi ì trên ghế kia, rồi ra bộ kẻ cả nói với cô ta: “Tiểu thư à, bây giờ mời tiểu thư dời cái bàn tọa to béo quá khổ của tiểu thư ra khỏi cái ghế giúp, sau đó đem mớ quần áo rẻ tiền này và cả anh chàng bạn trai kiêm trợ lý nam giá rẻ kia của cô, mau mau biến khỏi đây, nhớ lôi cả những thứ đồ chơi hoa hòe hoa sói này của cô đến treo ở đường Thất Phố (nơi bán sỉ trang phục giá rẻ của Thượng Hải), có điều tôi cũng không dám bảo đảm có thể bán hết đâu. Nhưng hãy nghe tôi nói, dù bán không hết, cùng xin tuyệt đối đừng đem chúng quyên cho các bạn nhỏ ở vùng thiên tai động đất, họ đã đủ đáng thương rồi, cô đừng thấy người ta chết đuối mà đổ thêm nước, cố gắng tích công đức cho kiếp sau của mình đi.”
Rõ ràng cô gái kia đang phải chịu đựng sự ức chế rất lớn, cô ta tháo cặp kính đen to đùng xuống, rồi ngước cặp mắt ầng ậng nước nhìn chằm chằm vào Kitty, rõ ràng không thế chấp nhận nổi sự thực này. Còn Kitty chẳng thèm đếm xỉa gì đến cô ta dù chỉ một cái liếc mắt.
Kitty quay đầu lại, nhìn về phía nhân viên tổ làm việc ở ngoài cửa huơ huơ cuốn kịch bản chương trình trên tay, “Gọi sinh viên tiếp theo vào, nếu còn trễ nữa thì bảo cút về ký túc xá sinh viên giá rẻ của cô ta mà đợi đi.”
Tôi vừa uống cà phê Starsbucks do Kitty đem đến, vừa cười trước nỗi đau mà cô gái cầm chiếc kính đen với khuôn mặt ấm ức đang đứng trước mặt kia phải chịu đựng. Khi một con sư tử đang ngủ say, bạn mặc sức chọc nó thế nào, nó cũng không động đậy, cảm giác giống như chú mèo con đáng yêu vậy; nhưng một khi nó đã tỉnh giấc, há to cái miệng đỏ lòm ra, thì bạn thân mến, có khi bạn chết thế nào bạn cũng không kịp nhận ra. Huống chi, đây lại là con sư tử mẹ.
“Nếu cô gỡ kính đen xuống sớm hơn một chút, có thể cô đã thấy được, cho dù khi Kitty đang mỉm cười với cô, trên răng của cô ấy vẫn lấp lánh thứ nọc độc phát sáng. Cô đã gây sóng gió quá sớm, đợi mười năm nữa hãy đến đùa với Kitty nhé.”
***
Nếu nói Kitty chỉ là một đoản kiếm nho nhỏ (cho dù trên đó lấp lánh chất kịch độc màu xanh thẫm) chọc sâu vào trái tim chúng tôi, thì người thứ hai của phái Cung Minh được lựa chọn, sẽ giống như đầu đạn hạt nhân trơn tuột nhẵn bóng, được đặt một cách nhẹ nhàng trên quảng trường đại học. Trên đầu đạn hạt nhân đó dán một tờ giấy nhỏ nhưng mang dòng chữ cực lớn: “Đừng chọc vào tôi, tôi sẽ nổ tung đấy.”
Đầu đạn hạt nhân này, tất nhiên là Cố Ly thân yêu của chúng tôi.
Nó và Kitty, hai người họ giống như hai chiếc xe ủi đất cực lớn được đổ đầy dầu đang tiến thẳng vào đại học của chúng tôi, bất cứ thứ gì cản trở bọn nó, đều sẽ bị san phẳng lì chỉ sau một tiếng rầm.
Cố Ly vốn chỉ là giám đốc tài vụ của công ty, nhưng nếu bảo trong “M.E” phải chọn ra một người vừa tường tận về công ty vừa hiểu rõ trường đại học của chúng tôi, thì chỉ có thể là tôi và Cố Ly; còn nếu người này còn phải miệng lưỡi giảo hoạt lại chi li cặn kẽ giỏi về thương thảo thuyết phục đồng thời có thể hoạch định sách lược thì e dưới gầm trời này, người như thế chỉ có thể là Cố Ly.
Cho nên, nói cho rành rọt thì phải là, nó được điều từ bộ phận tài vụ qua, tạm thời phụ trách việc sản xuất chương trình của toàn bộ hoạt động lần này.
***
Tôi luôn thán phục con mắt nhìn người của Cung Minh, chính xác vô cùng. Cách thể hiện của Cố Ly đương nhiên đã chứng tỏ điều ấy. Chẳng hạn khi bắt đầu bàn về dự toán với hiệu trưởng trường, cũng đã lập tức bàn xong khoản thù lao của “M.E” khi đảm nhận tổ chức toàn bộ cuộc trưng bày thiết kế thời trang lần này là 10% của tổng dự toán. Khi nhận được chi phiếu của hiệu trưởng, Cố Ly mỉm cười nói: “Con số được xem là khoản thù lao vô cùng hợp lý của chúng tôi.”
Hiệu trưởng lắc đầu mỉm cười nói: “Không không không, đây là tổng dự toán, thù lao của các bạn là mười phần trăm của khoản này.”
Mà trong vòng ba phút sau đó, Cố Ly đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi tới đi lui xung quanh ghế làm việc của hiệu trưởng, phô diễn chiếc áo khoác lớn nhung lông dê kiểu mới hiệu Marc Jacobs mà nó mặc trên người hôm nay ở mọi tư thế dáng vẻ. Đương nhiên, đồng thời với việc trình diễn đó, miệng của nó cũng không ngừng, từ “Tôi không để ý đến chuyện làm một show thiết kế thời trang giống như hội sinh viên Đại học Nông nghiệp chủ trì”, đến “Nhưng vấn đề là “M.E” cũng chưa từng tham gia những hoạt động rẻ tiền như thế, nếu nói vậy thì khoản tiền này chẳng phải là đã tiêu phí rồi sao?”, cho đến “À đúng rồi, lãnh đạo thành phố rất xem trọng tuần triển lãm văn hóa văn nghệ lần này, hình như rất nhiêu quan chức cấp cao cũng sẽ có mặt đấy, nếu kinh phí không đủ, hay là bỏ qua khoản chuẩn bị trà nước hoặc quà tặng cho họ đi vậy”...
Sau năm phút, Cố Ly cầm tấm chi phiếu được xem là chi trả cho thù lao của “M.E” này đắc ý bước ra. Đồng thời nó đương nhiên còn cầm thêm một tấm chi phiếu mới, một tấm chi phiếu có giá trị gấp mười lần tờ chi phiếu trước đó, khoan khoái bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trường trên đôi giày cao gót nhọn trông giống như mũi khoan vậy.
Khi rời khỏi, Cố Ly mỉm cười bằng vẻ mặt tươi cười được trang điểm hoàn mỹ không tì vết ấy của nó, để lại một câu “Cảm ơn đại học đã dưỡng dục tôi thành tài”.
Hiệu trưởng trông theo cái bóng mảnh khảnh cuộn trong chiếc áo khoác lớn màu đen của nó, ánh mắt sợ hãi hoảng hốt như vừa gặp một ma nữ vậy.
***
Buổi chiều sau khi xong việc sắp xếp tác phẩm và tập hợp nhạc nền của mười nhà thiết kế sinh viên trong số các nhà thiết kế tham gia diễn xuất, tôi lê đôi chân suốt cả ngày đạp trên đôi giày cao gót giờ đã tê cứng như muốn nổ tung, xách theo chiếc túi hiệu Gucci cực lớn (đương nhiên không phải túi của tôi, tôi mượn của Cố Ly), gọi điện hẹn Cố Ly đi uống cà phê ở quán nằm bên dưới nhà sách mà chúng tôi từng vô cùng quen thuộc.
Tôi lê thân xác mệt lử đến mức không chịu nổi nữa, lờ đờ như một bóng ma đến trước cửa quán cà phê, tôi đã thấy Cố Ly đứng đó, cả người nó lấp lánh tỏa sáng, hầu như chẳng chút gì mệt mỏi. Ngược lại, trông thần thái rạng rỡ, tràn đầy sinh lực, giống như một chiếc pa vừa mới bóc nhãn vậy, phát sáng chói lòa, không chút tì vết, đôi chân thon dài, nhọn bén hai đầu. Hay nói cách khác, trông giống như người mẫu châu Phi Naomi Campbell chuẩn bị lên sàn diễn bất cứ lúc nào vậy, có thể sẵn sàng phóng “vù” một tiếng là biến mất tăm mất dạng. Tôi đứng trước mặt Cố Ly, yếu ớt nói với nó: “Chào cậu, pa”.
Cố Ly gỡ kính đen xuống, nhìn tôi, nhã nhặn gật gật đầu đáp: “Chào cậu, đòn gánh.”
Tôi nghe chẳng hiểu, “Đòn gánh là ý gì?”
Đôi mi giả vuốt dài duyên dáng của Cố Ly cong lên: “Chẳng ý gì cả, chỉ cảm thấy cậu giống thế.”
Tôi: “...”
***
Tôi và Cố Ly đi vào quán cà phê, đến chỗ mà trước đây chúng tôi vẫn hay ngồi, Cố Ly vừa gật đầu về phía bà chủ chào hỏi, còn chưa kịp đặt túi xuống, tức khắc một cô gái đã ào đến như cơn gió, đặt giỏ lên ghế của chúng tôi, sau đó ngồi lên chiếc ghế còn lại bên cạnh. Cô ta vừa ngồi vừa nói, “Chỗ này tôi chiếm rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn Cố Ly, ánh mắt của nó vụt chốc trở nên hung dữ, nhưng đằng sau sự căm hận ấy còn có cả một chút hưng phấn rất rõ rệt. Ánh mắt này tôi thấy quen lắm, mỗi khi nó bắt đầu tranh cãi với Cố Nguyên, ánh mắt của nó đều xuất hiện thứ hào quang lấp lánh giống như đèn tín hiệu này, “tút tút tút”, cảnh báo nó sắp khai chiến. Cố Ly nhã nhặn nói với cô gái kia: “Cô không thấy chúng tôi đã đến chỗ này trước sao?”
Nhưng rõ ràng, cô gái như cơn gió kia hoàn toàn không cảm thấy sự bình yên trước mắt chỉ là điềm báo cho cơn cuồng phong sắp sửa ập đến, cô ta cười lên ha hả, nói với Cố Ly: “Các cô đứng ở đây lại không ngồi, ai biết các cô là nhân viên phục vụ hay là gì hả, tôi đã ngồi xuống rồi, các cô chọn chỗ khác đi. Còn nữa, chị gái à, đây là quán cà phê của trường đại học, các chị đều là bậc tiền bối, chẳng có chuyện vào đây làm gì hả?”
Cố Ly gỡ chiếc kính râm ra, ngồi đối diện với cô gái kia, bình tĩnh nhã nhặn rồi đủng đà đủng đỉnh nói với cô gái kia “Tên tôi là Cố Ly, rõ ràng tôi học ở trường này, nếu cô chưa nghe qua tên tôi, cũng chẳng có gì đáng nói. Đương nhiên, tuổi tác của tôi lớn hơn cô. Có điều, hy vọng qua một vài năm khi cô ở tuổi này của tôi, vẫn có thể mặc được chiếc váy ngắn thế này, nhưng không phải là thứ đức hạnh của ngày hôm nay, cô biết không, cách chưng diện này của cô, chỉ cần cho cô dựa vào một cái cột điện nữa thôi, thì cô có thể đi làm rồi.”
Chân mày của cô gái kia giật lên một cái: “Cô mắng tôi là gà?” Xem ra cô gái này còn thông minh.
“Chúng ta tranh cãi là chuyện chúng ta, chẳng liên quan gì đến chuyện gà qué cả, cô đừng sỉ nhục gà được không? Tôi nói cho biết, tôi đã uống cà phê trong quán cà phê này bốn năm rồi, cô phải biết giờ này năm ngoái khi tôi còn ở đây tán chuyện với bạn bè, với giá cả thực đơn rượu nước ở đây, thì hạng người như cô về căn bản là không vào được quán này, chứ đừng nói là tranh cướp chỗ ngồi với tôi. Nay bà chủ hạ giá để thu hút khách hàng, tôi tôn trọng quyết định của bà ấy, nhưng rõ ràng, giá thấp nhất định sẽ có khách hàng đẳng cấp kém, chẳng hạn như cô đây. Còn một chuyện muốn nhắc nhở cô, tôi vừa thấy tài liệu cô cầm trên tay, cô cũng là sinh viên khoa Điêu khắc tham gia triển lãm nghệ thuật lần này hả? Tôi vừa may cũng là tổng giám sát chương trình lần này, vừa rồi chúng tôi còn đang thảo luận số người tham dự bên Điêu khắc và Nghệ thuật trang trí dôi ra hai người, đang đau đầu vì việc này đây. Tôi đến đây, cũng là muốn suy nghĩ một chút, để loại bỏ hai kẻ nào xui xẻo hết mức, hay nói cách khác là có mắt không tròng.”
Cố Ly nhìn cô gái kia sắc mặt trắng bệch, rồi bồi thêm một đòn kết liễu sau cùng: “Cho nên bây giờ, cầm lấy cái túi rẻ tiền mua từ bách hóa Thái Bình Dương này của cô, rồi mau chóng tìm một chỗ ngồi mới đi. Tốt nhất là đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau trở về nhà viết cho xong nốt cuốn tự truyện Nữ tiện nhân mặc Onlykia của cô đi.”
Sau khi cô gái đó đỏ mặt tía tai đẩy cửa bước ra, tôi nhìn sang Cố Ly, lắc đầu, ra chiều đau lòng nói với cô ta: “Cậu chết rồi chắc chắn sẽ xuống địa ngục, và sẽ bị rút lưỡi.”
Cố Ly đem chiếc túi đặt lên trên chiếc ghế bên cạnh, khinh khỉnh nhìn tôi bằng một con mắt, “Phải rồi, tớ còn tin có ông già Noel trèo từ ống khói xuống tặng quà cho tớ ấy chứ.”
Tôi lắc đầu: “Thật, cậu chắc chắn, hơn nữa, cậu còn kiên quyết ngồi rất lâu trong thang máy, ngồi mãi đến tầng cuối cùng. Khi cậu nghe thấy thang máy “ting” lên một tiếng rồi mở ra, cậu sẽ phát hiện trong thang máy ngoài cậu ra, chẳng còn ai khác.”
Cố Ly uống một ngụm cà phê, rồi thong dong nói: “Đúng rồi, thang máy ting lên một tiếng mở ra, trong thang máy chẳng còn ai khác, chỉ trông thấy cậu đang đứng ngoài cửa thang máy mà thôi.”
Tôi: “...”
Buổi trưa hôm trình diễn thiết kế thời trang, mọi người đều đã xuất hiện rất sớm ở hội trường.
Nhà trường giao cho chúng tôi sử dụng lễ đường hào nhoáng nhất. Hơn nữa, cũng đã mời thiết kế sân khấu vô cùng đẹp. Sau khi các hãng truyền thông lớn lục tục kéo vào chỗ ngồi, Cung Minh cũng đi hết thảm đỏ yên vị trên ghế khách VIP.
Khắp khán phòng chật ních người.
Kitty vẫn như một nữ siêu nhân thoắt đó thoắt đây dời sông lấp biển, tai đeo phone tay cầm bộ đàm, thần sắc điềm tĩnh mà vô cùng khẩn trương, giống như một nữ gián điệp mai phục ở Liên hợp quốc đã lâu vậy. Có cô ấy ở đây, tôi chẳng phải lo lắng gì, bất kể xảy ra chuyện gì, cô ấy đều có thể biến hóa mà giải quyết được. Huống hồ còn cả một bảo hiểm mang tên Cố Ly. Trong khái niệm của tôi, bất cứ chuyện gì hai người họ cùng nhau làm, thì cơ hồ chẳng có gì không giải quyết được. Tôi cảm thấy dù là nhiệm vụ đến nước Mỹ mời Ngoại trưởng Rice đến trường chúng tôi nhảy một khúc ca vũ kịch, nói không chừng hai người họ cũng có thể hoàn thành được.
Chuông di dộng của khán giả reo lên liên tục. Lúc này, di động của Cố Ly cũng rung lên bần bật. Nó liếc mắt nhìn di động, thấy một tin nhắn gửi đến từ một số máy lạ. Sau khi xem xong, nó nhẹ nhàng đứng lên khỏi chỗ ngồi. Nó xách chiếc váy đồng phục khá dài, ra khỏi khán phòng, về phía lối hành lang khu vực phía sau hậu đài.
Trong hành lang, Cố Hoài mặc áo sơ mi trắng cài nơ, mỉm cười đang dựa vào tường đợi nó, khi trông thấy Cố Ly bước đến, cậu ta liền đưa tay lên ra dấu chào.
“Tìm tôi làm gì? Tôi lúc này chẳng có thời gian để nhận người thân với cậu đâu.” Cố Ly không lạnh nhạt cũng chẳng nồng nhiệt mỉm cười.
“Trong tay em có 20% cổ phần vốn của Thịnh Cổ. Em nghĩ chị nhất định sẽ hứng thú với chuyện này. Khuất phục dưới sự lãnh đạo của Tập đoàn Cung Minh, chắc chắn không phải là phong cách của chị. Em nghĩ, với sự hiểu biết và kiểm soát tài chính của “M.E” cũng như cổ phần vốn có trong tay chị hiện nay, lại cộng thêm 20% cổ phần em có ở đây, việc thu hồi Thịnh Cổ chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Em cảm thấy rất vui, không biết chị có hứng thú tiến thêm một bước, thôn tính ‘M.E’ về dưới trướng của Thịnh Cổ.”
Cố Ly nhìn chàng trai trẻ đứng trước mặt mình, qua một hồi lâu, cuối cùng nó mỉm cười, duỗi tay ra nắm lấy tay Cố Hoài, nói: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chị đã cảm thấy, em nhất định là em trai chị”.
***
Tích tích tắc tắc. Trong góc khuất mơ hồ, nhịp đập thời gian đang vang vọng.
Từ xưa đến nay, nam thanh nữ tú trẻ tuổi đứng bên nhau, luôn là một bức tranh tuyệt đẹp hấp dẫn người ta.
Nhưng cũng có khả năng, là một cảnh tượng đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc.
Chẳng hạn như Cố Ly và Cố Hoài đang đứng trong hành lang kia, hai khuôn mặt tựa như nhau, nổi bật giữa sự giao thoa ánh sáng và bóng tối, hiện lên vừa sáng đẹp, lại vừa u ám.
Con bạch xà đơn độc rong chơi trong đồng cỏ xưa kia, cuối cùng đã tìm được một con khác, con bọ cạp có thể đủ tư cách đứng bên.
Mỹ nhân rắn độc.
***
Trong lễ đường, Cung Minh lặng lẽ ngồi trên ghế chờ đến lúc khai mạc. Nét mặt của anh ta vẫn điềm nhiên mà lãnh đạm, bao giờ cũng thế, giống như một con sư tử cô độc và kiêu ngạo. Trong cuộc đọ sức với Cố Ly, anh ta đều ở thế thượng phong tuyệt đối. Nhưng khi anh ta đối mặt với con bạch xà đang khè chiếc lưỡi đỏ lòm trước mặt, đồng thời hoàn toàn không biết được phía sau còn có một con bọ cạp đang giương cao kim độc đỏ tươi, không biết rồi anh ta sẽ rơi vào cục diện thế nào nữa.
Có điều, trong câu chuyện đặc sắc tuyệt diệu, luôn không chỉ có thế chân vạc.
Đằng sau ba kẻ đang đối đầu ngoạn mục với nhau kia, luôn sẽ có kẻ thứ tư đang giấu mặt. Sư tử, rắn độc và bọ cạp đều không chú ý đến, trên đỉnh đầu của chúng sớm đã giăng sẵn một tấm thiên la địa võng, con nhện độc cực lớn với lông lá xồm xoàm, lúc này đang ẩn mình trong làn sương trắng dày đặc.
Nhưng sẽ có một ngày, gió thổi tan đi màn sương mờ đục màu trắng kia. Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ thấy chất độc màu xanh chảy xuống theo mạng lưới nhện kia, cũng như hàm dưới mọc đầy lông nhọn cứng của con nhện ấy.
Di động bất ngờ rung lên, không chỉ có di động của Cố Ly.
Nam Tương mở di động ra, sau khi xem qua, cũng nhấc váy đứng lên, âm thầm rời khỏi hội trường.
Nó sau khi cẩn thận hết mức để xác định rằng không ai phát hiện ra mình, liền lập tức đi nhanh về phía hành lang ngoài khán phòng.
Đứng đợi ở đó, là Vệ Hải lần đầu tiên mặc vest. Tuy không mặc đồ thể thao như thường ngày, nhưng từ thân hình rắn rỏi của anh ta, vẫn toát lên rõ rệt nét khỏe khoắn của một nam sinh thể thao.
Anh ta vươn tay ra ôm lấy Nam Tương đang bước về phía mình, rồi vùi mặt vào mái tóc dài của nó, khẽ nói: “Anh nhớ em quá.”
Nam Tương dáo dác nhìn quanh, sau khi xác định không có ai, cũng gục đầu vào lồng ngực Vệ Hải, nói: “Em cũng nhớ anh lắm.” Nó đắm mình trong hương thơm nồng nàn ấm áp như mặt trời đang trưa trên ngực Vệ Hải, rồi khép hờ mắt lại.
Còn di động của tôi, màn hình cũng bắt đầu nhấp nháy liên hồi, chỉ là sau khi đã tắt âm thanh và chế độ rung, tôi hoàn toàn không chú ý đến có người gọi ình.
Cái tên Đường Uyển Như nhấp nháy trên màn hình di động của tôi.
Nó lúc này đang trên đường từ chỗ trọ đến khán phòng, tay giữ ngực thở hổn hển, hoàn toàn không phải vì chạy quá mệt, mà là vì lúc này nó gấp gáp muốn nói cho tôi biết một bí mật cực kỳ khủng khiếp mà nó vừa biết được, bí mật này giống như là một con quái vật, sắp ngọ nguậy nhảy tung ra khỏi lồng ngực của nó.