Tiểu thời đại 3.0

“Tôi phát run không phải vì lạnh, mà vì tôi tức!” Tôi nhìn Cố Ly đang ngồi bên cạnh nhởn nhơ ngắm nghía chiếc ly pha lê chứa rượu, mặt mũi phơi phới, giống như là sắp ngâm thơ đến nơi, cảm giác phổi của tôi lúc này giống như một con cá nóc tức giận, xù hết cả gai góc lên, “thì ra là cậu lái xe đưa nó đến đây”. Tôi nghĩ đến cuộc tao ngộ với taxi của bản thân, thì càng thêm tức tối.
“Không phải ư?” Nhà thơ Cố Ly đặt ly rượu xuống, gương mặt thon nhỏ trắng lóa kia đang nhìn thẳng vào tôi, “Tối như hũ nút thế này, chả lẽ chặn một chiếc taxi lại rồi nói cho tài xế biết tôi muốn đến nghĩa trang Long Hoa à? Đừng đùa chứ, có tài xế nào chịu hả? Trừ khi cùng bán hoa vài ba tiếng với tài xế ở ghế sau xe, nếu không thì tuyệt đối không thể.” Sau khi rút ra kết luận chắc như đinh đóng cột, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, “đúng rồi Lâm Tiêu, cậu đến đây thế nào?”
Tôi: “…”
Cái miệng ấy của Cố Ly, bất kể lúc nào ở đâu, cũng đều có thứ ma lực khiến người ta không thể kiềm chế được mà phải ngậm súng tự vẫn. Tôi nói không với nó, từ mười mấy năm trước tôi đã nhận thua rồi. Tôi quay đầu nhìn về phía Neil, tiếp nối sự nghi hoặc vừa nãy hỏi hắn ta: “Vừa rồi cậu nói chúng ta không uy hiếp được họ, là ý gì vậy? Rõ ràng Cố Ly và cậu đã tra ra tài chính của họ cũng có vấn đề mà.” Trái tim hiếu kỳ của tôi đã rơi tuột vào bụng, hóa thành một con tê tê uống thuốc kích thích, sắp sửa cào xuyên người tôi rồi.
“Chị cũng hỏi cậu một câu tương tự.” Cố Ly vừa nhìn tôi vừa nói với Neil, từ trên gương mặt u oán tựa như Lâm Đại Ngọc của nó, tôi biết đáp án của Neil chắc chắn khiến nó vô cùng không hài lòng.
“Vì chúng ta đều cho rằng pháp nhân của “M.E” là Cung Huân, hoặc chí ít là Cung Minh. Nhưng gần đây Cố Ly mới phát hiện, trước đó rất lâu, toàn bộ quyền kiểm soát cổ phần của “M.E” đã tiến hành rất nhiều cuộc giao dịch nội bộ. Pháp nhân đã biến thành một người khác…” Neil nhìn tôi, trên mặt hắn lộ ra vẻ gì đó rất kỳ quái, trông vừa bối rối, lại vừa nực cười.
“Ai vậy?” Tôi biết hắn ta đang chờ tôi hỏi.
“Trong tiểu thuyết kiếm hiệp không phải thường đều viết đó sao, người có thể giữ được bí mật tốt nhất…” Neil đột nhiên múa tư thế hạc trắng vươn cánh như trong phim kiếm hiệp, trông buồn cười vô cùng, chẳng khác nào người nhện đột nhiên đánh Thái cực quyền.
“Là người chết…” Tôi tiếp lời hắn một cách vô thức, sau đó mấy giây, đỉnh đầu của tôi như bị một luồng điện nhỏ đánh trúng, “ý của cậu là, pháp nhân của “M.E” là Sùng Quang?” Cuối cùng tôi đã hiểu vừa rồi hắn nhìn tôi một cách kỳ quái như thế là vì điều gì.
“Đúng. Từ những tài liệu văn bản mà chị Cố Ly tra ra được có thể thấy, khoản vốn lên đến hàng trăm triệu trong tập đoàn “M.E” hồi đó, cách thức thao túng khoản tiền ấy gần như đi cùng một đường với cách thức của Thịnh Cổ, cho nên bọn em có thể khẳng định gần như 99%, giữa Cung Huân và cha Cố Ly chắc chắn có giao ước hoặc kế hoạch chung. Nhưng sau khi Cố Diên Thịnh đột nhiên chết đi, bí mật này chỉ còn một mình Cung Huân biết được. Bọn em đoán, kể từ khi ấy ông ta bắt đầu để ý, phải đem miếng thịt mỡ vốn dĩ thuộc về Cố Diên Thịnh này, nuốt trọn vào bụng mình. Vậy nên bước đầu tiên trong kế hoạch của ông ta, chính là chuyển giao phần lớn cổ phần cho Sùng Quang, sau đó lại đem toàn bộ tài liệu cũng như hợp đồng trước đây có ghi chép liên quan đến các giao dịch nhào nặn lại một lượt, để cho Sùng Quang với tư cách là đại diện pháp nhân mới, ký mới lại lần nữa.”

“Sau đó thì sao?” Tôi dường như đã loáng thoáng thấy được đường nét của con quái thú ấy cũng như chiếc răng nanh dính đầy máu tươi của nó trong bóng đêm.
“Sau đó bước thứ hai, chính là sắp đặt cái chết của Sùng Quang.” Neil thở một hơi dài, nhận lấy ly rượu đỏ mà Cố Ly đưa cho, uống một hơi, bôi trơn cổ họng, rồi tiếp tục, “Như vậy, công ty của họ đã hoàn thành đường phòng hộ an toàn cuối cùng, cũng tức là, nếu xảy ra tình huống xấu nhất – hay khoản thâm hụt ấy bị người ta phát hiện, dẫn đến điều tra, thì pháp nhân ký mọi giấy tờ đều có liên quan đến khoản vốn hàng trăm triệu này, cũng chính là Sùng Quang, chính là người nhận trách nhiệm pháp luật, nhưng Sùng Quang thì đã chết. Trong Luật doanh nghiệp của Trung Quốc, trừ phi là vụ án cực kỳ đặc thù, phần lớn trách nhiệm hình sự đều sẽ truy tố đến cá nhân, còn công ty thì không phải chịu trách nhiệm liên đới với tư cách chủ hình sự. Nếu cá nhân này đã không thể truy cứu trách nhiệm hình sự, chẳng hạn như chạy trốn ra nước ngoài hoặc là đã chết, thì đối với công ty nơi người đó đứng pháp nhân, thực ra đã chẳng còn uy hiếp gì nữa.”
“Không đúng! Thế Cố Diên Thịnh cũng đã chết mà! Theo như cậu nói, cho dù phải truy cứu, không phải cũng là trách nhiệm của Cố Diên Thịnh sao? Liên quan gì đến Cố Ly?” Tôi vốn dĩ đã hiểu được một chút, nhưng lúc này, lại bị rối mù.
“Đây chính là lý do tại sao, hồi đầu Cung Minh bắt tớ ký tên vào mọi chứng nhận thư tài chính liên quan đến công ty Thịnh Cổ và các văn kiện xác nhận thanh toán liên quan khác. Hồi đó căn cứ theo các điều khoản liên quan trong di chúc của cha tớ, công ty giao lại cho tớ quản lý, tớ đã trở thành pháp nhân mới, cho nên, cũng đồng nghĩa là tớ thừa nhận tình hình hiện hữu của Thịnh Cổ đối với nhà đầu tư – bao gồm cả khoản thâm hụt khổng lồ ấy. Hồi đó tớ hoàn toàn không hay biết, cũng không thể biết được ông ấy đã để lại cho tớ một bình rượu độc, còn Cung Minh chính là kẻ đã khuyên tớ uống bình rượu ấy.” Cố Ly trông về phía tôi, bình tĩnh nói, “hiện giờ chỉ có một người có thể giúp tớ.”
“Ai?” Tôi đột nhiên cảm thấy bị một linh hồn vô hình siết chặt lấy, một luồng hơi lạnh khiến tôi run cầm cập.
“Cậu.” Cố Ly nhìn tôi. Quả nhiên, tôi đoán không sai.
“Cậu đừng có lại đi bảo tớ làm những chuyện kiểu như trò gián điệp hai mang nhé! Tớ không làm được, cậu quá đề cao tớ rồi. Tớ bẩm sinh là một kẻ húp cháo gạo, ăn lông gà, cậu đừng bảo tớ nhảy vào hố lửa!” Tôi lập tức lùi ba bước dài về phía sau.
“Chẳng cần cậu nhảy vào lửa đâu!” Cổ họng của Cố Ly đột nhiên trở nên lảnh lót, “Tớ chỉ cần cậu lấy giúp một sợi tóc của Lục Thiêu, tớ chỉ cần lấy DNA của anh ta, đi so sánh với DNA của Sùng Quang trước đây, chỉ cần chứng minh anh ta chưa chết, thì ổn rồi!”
“Tớ không làm!”, “Vô ích thôi!” – Tôi và Neil cùng lúc nói lớn tiếng với Cố Ly.

“Tại sao?” Cô ấy ngẩng đầu lên, hỏi hai chúng tôi cùng một câu.
Tôi không trả lời. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Trong đầu tôi lúc này đều là bóng dáng của Chu Sùng Quang tóc đen mắt đen đang ngồi trên sàn nhà chơi trò chơi, anh ấy như đứng trong bóng đêm phía rừng bia mộ đằng xa kia, đang nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt.
Nhưng cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự, còn có Cố Ly. Đôi mắt kia của nó cũng không hề khô khan. Tôi chịu không nổi ánh mắt này. Tôi dịch tầm mắt của mình ra khỏi ánh nhìn của nó. Trong giây phút sau cùng khi dịch tầm nhìn ấy, tôi thấy trong đôi mắt nó cái nụ cười chế giễu đầy hoang vắng với ý “tớ sớm đã biết mà”.
“Chị đi đâu tìm được DNA trước đây của Sùng Quang?” Gương mặt của Neil không biết là vì kích động hay vì rượu mà đỏ gay.
“Việc này em không cần bận tâm”, Cố Ly nói lạnh lùng, “Anh ta trước đây nằm ở bệnh viện nào, chị có thể biết được. Bác sĩ điều trị chính của anh ta là ai chị cũng biết luôn. Tài liệu DNA nếu thật lòng muốn tìm, thì chắc chắn có thể tìm được.”
“Vậy cũng đâu được. Cho dù chị có thật sự tìm được tài liệu về DNA trước đây của anh ta, Lâm Tiêu cũng giúp chị lấy được DNA của người được gọi là ‘Lục Thiêu’ hiện nay…”
“Tớ không làm được đâu!” Tôi vừa gãi đầu vừa rít lên.
“Chị thôi nói leo đi!” Neil quay đầu qua quát tôi, hắn rõ ràng có chút nóng nảy, “Cho dù Lâm Tiêu giúp chị lấy được rồi, thì cũng chẳng ích gì. Chị vốn không biết công ty “M.E” này rõ ràng có vốn nước ngoài và bối cảnh quốc tế, tài liệu gốc về đăng ký vốn đầu tư của nó cũng như trong điều lệ hoạt động công ty rốt cuộc thích hợp áp dụng theo pháp luật của nước nào. Nếu như địa hạt quản lý thuộc về nước ngoài, thì trong pháp luật của rất nhiều quốc gia, DNA của bị cáo được thu thập một cách phi pháp, đều sẽ không thể dùng làm chứng cớ. Cho dù địa hạt quản lý pháp lý “M.E” nằm ở Trung Quốc, phù hợp với pháp luật trong nước, nhưng đối phương rõ ràng đã thay đổi nhân thân, thay đổi quốc tịch, bất cứ lúc nào đều có thể bốc hơi giữa nhân gian, biến mất khiến chị có lục tung cả Thượng Hải thậm chí cả nước Mỹ, cũng không thể tìm được anh ta. Còn một khi dính dáng đến điều khoản dẫn độ, thì càng thêm phiền phức, vì chẳng có luật sư nào muốn làm những vụ kiện kiểu này. Vì nó gần như là một cuộc kiện tụng không có điểm dừng.”
“Thế phải làm sao?! Hay là ngày mai chị cứ đem mọi quyền sở hữu cổ phần vốn có hai tay dâng cho người ta, rồi đem toàn bộ nhà cửa quần áo đóng gói lại, bán hết đi để trả nợ?” Cố Ly đứng phắt dậy, quát thằng vào mũi của Neil, “lẽ nào chẳng còn cách nào khác?”

“Lily, chị còn không hiểu sao”, giọng Neil đột nhiên dịu dàng trở lại, giống như một nắm cát đã ninh rất lâu trong nước, ươn ướt, sần sùi, “Đây là nước cờ lớn mà ngay từ bước đầu tiên đối phương đã chủ tâm sắp đặt, chị không thắng được đâu.”
Cố Ly cuối cùng cũng nhỏ lệ.
Tôi còn cho rằng nó là người không biết khóc.
Tôi cho rằng yếu đuối, chán chường, bỏ cuộc, ủ rũ, tuyệt vọng, tự ti, đầu hàng,… tôi cho rằng những từ ngữ này, chắc chắn không liên quan gì đến nó. Nó thậm chí còn đang sống trên thế giới này một cách lấp lánh ánh vàng với tư cách là từ phản nghĩa của những từ này. Nó chắc chắn luôn đứng bên bờ bên kia của dòng sông, cất tiếng cười chế giễu vô tư với thế giới của những kẻ thất bại ở bờ bên này.
Tôi chẳng qua chỉ là con sóc chuột be bé dưới bóng râm cổ thụ của nó, tôi cũng cho rằng bất cứ gió tuyết nào cũng không thể chạm lên cái lông đuôi xõa tung của tôi.
Nhưng lúc này, nó lại ngồi bó gối ôm đầu, trên tay vẫn đang cầm cái ly pha lê chứa đầy rượu ấy, bàn tay nó khe khẽ run lên, như một tướng quân đang cảm thấy nhục nhã vì thất trận, nhưng vẫn cầm chắc thanh kiếm lệnh trong tay với tâm trạng đầy tức tưởi.
Chân của tôi đang run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng bước qua, tôi bước đến bên nó, đặt tay lên đỉnh đầu nó. Mái tóc bóng láng của nó như một khối nước lạnh lùng.
Nó đột nhiên gạt tay tôi ra, sau đó đứng dậy, bước nhanh đến trước mộ của cha nó, cầm ly rượu đỏ trong tay, dùng lực đập mạnh lên trên bia mộ.
Trên mặt đá hoa cương trắng toát, rượu đỏ nhuốm bẩn cả di ảnh của Cố Diên Thịnh, những dòng chất lỏng màu đỏ ấy chảy lăn dài xuống, giống như những vệt máu đỏ thẫm, nhưng lại như nước mắt đẫm máu của Cố Diên Thịnh. Trong ánh mắt của ông ta đầy ắp sự từ bi đáng hổ thẹn, và sự đau đớn đầy cảm thông.
Cố Ly quay người sải bước về phía sau mà đầu không ngoảnh lại.
Tôi nhào qua ôm chặt lấy nó, giống như tôi đã ôm một cái bóng cực lớn, ôm một con quái vật gọi là sợ hãi, ôm bản thân của sự khổ đau. Đôi má nóng hổi của tôi áp sát phía sau lưng áo khoác ấm áp của nó, nước mắt từng giọt từng giọt thấm sâu vào trong lớp lông cừu.

Tôi cố sức để cho giọng nói của bản thân tỏ ra bình tĩnh, vì Cố Ly trước mặt tôi đã không còn bình tĩnh đến mức khiến tôi phát sợ, tôi nói: “Cố Ly, cậu đừng nóng, tớ đi lấy tóc của Sùng Quang giúp cậu, còn có việc gì khác, chỉ cần cậu mở miệng. Cậu nói đi, tớ nhất định làm được. Cậu có muốn đi đâu, thì hãy về nhà trước cùng bọn tớ được không? Cậu đừng làm tớ sợ…”
Nhưng khốn nạn hay tôi vẫn khóc một cách đáng hổ thẹn, vừa nói vừa nghẹn ngào, giống như một tên béo không ngừng nấc cụt sau khi đã no cơm chán rượu: “Cố Ly, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Cậu xem, chúng mình đều xui xẻo như vậy, việc tệ cỡ nào cũng đã gặp hết, thì còn có gì phải lo nữa chứ? Sau cơn mưa trời lại sáng, khổ tận cam lai, câu này nói rất đúng. Ông trời chẳng xấu thế đâu, ông ấy khiến cậu chịu khổ, nhất định là sẽ cho cậu hưởng quả ngọt… cậu đừng bỏ đi nhé!” Nó giãy giụa một cách thinh lặng trong vòng tay tôi, tôi hoảng loạn vô cùng, cảm giác giống như cổ họng sắp bị siết nghẹt đến nơi, cảm giác đau đớn ghê gớm giống như một cái chùy sắt đang liên tục nện xuống đỉnh đầu, mỗi một phát nện, đều khiến tôi đau đớn như sắp ngất đi. Tiếng khóc của tôi nghe như một chiếc khéo gỉ sét đang cắt một lá đồng, cót két cót két.
Sức của Cố Ly thật mạnh, nó thoát khỏi tay tôi dễ dàng đến thế. Nó quay người lại, nhìn tôi đã khóc nhem nhuốc cả mặt, đôi mắt mở to của nó, lúc này giống như đã mọc thêm một cái bớt sởi đỏ lòm, nó cố nén nước mắt vào trong, rồi nói với tôi bằng cái giọng khàn khàn: “Cậu cho rằng thế này đã là tồi tệ nhất rồi sao?”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi. Sau đó mọi việc sẽ tốt thôi, cậu đừng nóng, Cố Ly.” Tôi ngồi bệt trên đất, mặt nền đá lạnh toát, kèm theo hơi ẩm của màn đêm. Tôi cảm giác như mình sắp đột quỵ đến nơi.
“Vẫn còn tệ hơn nữa kia,” Cố Ly đột nhiên cười với tôi, nụ cười của nó trong nước mắt càng thêm đẹp lạ thường, giây phút đó thậm chí tôi còn thấy nó đẹp hơn cả Nam Tương. Nước mắt của nó như những viên kim cương trang điểm trên khóe mắt, gương mặt kích động của nó giống như đã bôi son vừa hồng lại vừa tươi đẹp, “Tớ đã bị ung thư.”
Tôi ngẩn ra vài giây, rồi đứng dậy cầm lấy khăn giấy nãy giờ đã vo thành viên trong tay ném về phía nó, tôi bị nó làm ắc cười: “Mẹ cậu chứ, đừng nói bậy.”
“Tớ không nói bậy.” Cố Ly gỡ mái tóc giả trên đầu xuống. Mái tóc trước trán của nó thưa thớt lác đác, trông giống như mái tóc của trẻ sơ sinh vậy.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, chẳng có bất cứ phản ứng gì.
Thị giác và xúc giác đều biến mất. Tôi đứng lẻ loi trong màn đêm mênh mang và lạnh lẽo.
Mãi đến khi tôi bị tiếng khóc xé gan xé ruột của Neil ở phía sau làm cho giật mình tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận