Khi Cố Ly ngủ sâu, tôi đã nói cho tất cả bọn họ biết, đầu dây mối nhợ của những chướng khí mù mịt này xảy ra với chúng tôi. Cố Nguyên vừa nghe, vừa đỏ hoe mắt. Anh ta liên tục siết nắm đấm của mình, tiếng khớp xương vang lên răng rắc răng rắc.
Nói thực, tôi không nhớ nổi đã từng thấy anh ta khóc khi nào, hình như đây là lần đầu tiên.
Trước đây tôi đã không tin vào những kết cục hạnh phúc viên mãn, người xưa từng nói, đời người không như ý, có đến tám chín phần. Có thể thấy bi kịch mới là chủ đề bất biến vĩnh hằng của thế giới này. Tôi luôn cảm thấy những cái kết gia đình đoàn tụ vui vẻ trong những bộ phim truyền hình kia, bất kể là người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc, hay tà không thắng chính, người xấu thân bại danh liệt bị người tốt thống nhất giang hồ, tất cả đều xem chừng quá giả tạo. Nhưng đám người ngật ngưỡng chúng tôi đây, dường như lại đang từ từ đón nhận kết cục hạnh phúc mỹ mãn, kết cục thuộc về chúng tôi. Tôi nhìn Cố Ly sắc mặt đang dần dần hồng hào trở lại, mà có chút hoảng hốt.
Tôi nhớ đến những lời đã từng nói với nó ở nghĩa trang, tôi nói hết cơn bĩ cực đến tuần thái lai, khổ tận cam lai, nhất định những điều tệ hại nhất đều đã qua rồi.
Có lẽ chúng tôi đã thật sự uống hết một ly thảo dược đắng chát, tiếp theo, phải là một ly rượu ngon thơm ngọt.
Sức khỏe Cố Ly phục hồi từng ngày. Bác sĩ nói quá trình hồi phục rất tốt. Sau đó chỉ cần kiên trì trị liệu, chắc chắn hiệu quả sau điều trị vô cùng tốt. Còn chính trong khoảng thời gian Cố Ly nằm viện, Neil đã đem đến một thông tin vô cùng quan trọng. Thông tin này trong chớp mắt đã khiến Cố Ly biến thành một quý bà giàu có. Ở trong bệnh viện mà nó cười đến không khép được miệng, suýt chút nữa đã nuốt cả thìa ăn xúp vào bụng.
Thì ra hôm đó Neil không đến ăn bữa cơm sau cuối cùng chúng tôi ở căn biệt thự ấy, là vì hắn ta đột nhiên nhận được điện thoại của người giữ rừng. Trong điện thoại, người giữ rừng nói vì sự đổ bộ của một cơn bão, toàn bộ phần nóc của căn nhà gỗ nhỏ mà Cố Diên Thịnh để lại trong rừng ấy bị tốc bay hết, căn nhà chỉ còn lại một đống đổ nát, và những bức vách gỗ đứng sừng sững. Người giữ rừng hỏi Neil phải xử lý thế nào, có cần phải giỡ bỏ đi hay không, vì cả căn nhà đã không thể dùng được nữa.
Khi Neil nghe thấy vách gỗ đứng sừng sững, thì lờ mờ dự cảm được gì đó. Thế là hắn ta chạy đến đảo Sùng Minh ngay trong đêm đó. Kết quả…
“Cố Ly, chị đoán xem em phát hiện thấy gì?” Neil xếch xếch cái miệng ra vẻ gian gian bí ẩn, lông mày và lông mi màu vàng kim trong ánh mặt trời hiện lên sáng lấp lánh.
“Cậu mau nói đi. Bác sĩ bảo, chị giờ không được động não quá sức, nếu không có thể ngất bất cứ lúc nào, cậu đừng có ép chị phải tố cậu ra tòa vì tội mưu sát đấy.” Cố Ly trợn trắng mắt. Tôi ở bên cạnh, không kìm được phải bật cười. Cuối cùng nó đã khôi phục lại dáng vẻ nanh nọc, trông vô cùng thân thiết.
“Những bức tường gỗ ấy đứng đó chắc chắn vô cùng, trong khi các cây gỗ to xung quanh đều đông ngã tây xiêu, rất nhiều cây thậm chí còn bị gió bẻ ngang lưng, nhưng bốn bức tường gỗ lại chẳng có chuyện gì, điều này thật không hợp với lẽ thường lắm. Cho nên, em đã dùng búa, đục cái tường gỗ này ra. Kết quả chị đoán thế nào, những bức vách xem chừng đều do gỗ ghép thành, toàn bộ đều là vách hai lớp, giữa các lớp ván là một bức tường gạch với những viên gạch vàng chồng lên nhau. Cho nên, gió bão không thể thổi được bức tường đồng vách sắt này.”
“Cái gì, đừng bảo là ngày xưa trong vách có nhà vàng, sao tự dưng lại biến thành trong rừng có nhà vàng rồi?” Đường Uyển Như ở bên cạnh, hít ngược một hơi khí lạnh, vốn dĩ nó đang bưng một bát cháo loãng, đang thổi nguội giúp Cố Ly, nhưng lúc này suýt chút nữa đã hít hết cháo vào phổi.
“Nhưng Cố Diên Thịnh làm gì mà hồi đó lại đem vàng đúc thành khối đặt ở trong nhà như vậy? Như thế thật không an toàn.” Cố Ly chau mày, rõ ràng nó cũng bị kết quả này làm cho bối rối.
“Chị chưa nghe nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao? Ai có thể nghĩ ở trong một căn nhà rách nát như thế, mà lại có những viên gạch vàng dày như thế chứ? Ngay cả chúng ta đích thân đến đó mà còn chẳng ngờ tới, thì người ngoài làm sao có thể. Hơn nữa, em không thể không nói, ba chị là một thiên tài phạm tội.” Neil hắng giọng rồi lại nói tiếp, “Chị biết rằng khi ông ấy thực hiện giao dịch khoản vàng này, đúng vào năm 2007, khi đó giá vàng rơi xuống mức thấp nhất chỉ có 600 USD một ounce, cha chị có thể mua vào một lượng lớn với giá này, chắc chắn là có nhân viên nội bộ tiết lộ thông tin, cho nên, ông ấy không dám dùng thâm phận cá nhân để tiến hành giao dịch, vì như vậy tất yếu sẽ bị điều tra, liên quan đến giao dịch nội gián. Hơn nữa, nếu trắng trợn dùng tiền của công ty để tiến hành giao dịch vàng, một mặt, không thể thuyết phục được những cổ đông khác thì không nói làm gì, còn mặt khác, cho dù các cổ đông khác đồng ý với quyết định này, thì cũng phải đem toàn bộ khoản tiền kiếm được chia đều cho tất cả. Vậy là Cố Diên Thịnh mới nghĩ ra thủ đoạn đổi trắng thay đen như vậy, trước tiên đem khoản tiền này thông qua các sản phẩm diễn sinh tài chính rắc rối phức tạp, khiến nó trông như đã bốc hơi mất tích. Sau đó lại dùng khoản tiền này, mua vào một lượng lớn vàng, đợi đến sau khi có lời rồi bán ra, đem khoản vốn trước đây lấp vào khoản thâm hụt. Vậy là, có thể độc chiếm một mình khoản lợi nhuận khổng lồ, đồng thời hoàn toàn sẽ không lo lắng bị điều tra.”
“Nếu vậy cũng tức là, “M.E” cũng giao dịch theo cách tương tự à?” Cố Ly vừa gật đầu, vừa trầm tư.
“Chắc chắn rồi. Hơn nữa có thể thông tin này cũng là do Cung Huân tiết lộ cho cha chị. Còn như bọn họ ai nắm tin tình báo, ai thiết kế ra phương án, thì việc này chúng ta mãi mãi không thể biết được.” Neil thở dài một hơi, nét mặt xem chừng dường như rất tiếc rẻ.
“Tại sao vậy?” Cố Ly hỏi.
“Vì chính trong khoảng thời gian chị hôn mê, Cung Huân cũng đột nhiên trúng gió. Tất cả người nhà bọn họ đều đã bay đi Italia. Hôm qua, dòng họ nhà ấy đã tuyên bố Cung Huân chết não. Hiện đang thực thi các bước trong quy trình pháp luật liên quan đến tài sản để lại.”
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Sùng Quang đột nhiên biến mất tăm mất dạng như thế.
“Cố Ly, chị biết hiện giờ chị có bao nhiêu tiền không?” Neil đột nhiên nháy nháy mắt.
“Bao nhiêu?” Cố Ly nhướng nhướng chân mày.
“Chị đồng ý cho em mười phần trăm, thì em nói cho chị biết.” Neil cười cười một cách thần bí.
“Chị cho em mười lăm phần trăm luôn. Em nói đi.” Cố Ly đã trải qua thử thách sống chết mấy hôm trước, tựa như đã biến thành một người khác. Nếu là trước đây, nó chắc chắn cò kè bớt một thêm hai, giằng co với Neil đến cùng chứ không dễ buông xuôi như thế.
“Hiện tại giá vàng là 1400 USD một ounce, tức là gấp 2.3 lần so với giá Cố Diên Thịnh mua vào. Chị hiện có gần 200 triệu tiền mặt. Tiền mặt đấy nhé bà chị!” Neil trợn tròn mắt, dường như hắn cũng bị con số trong miệng mình làm cho bối rối, “Ôi trời, em bất ngờ có được hai mươi triệu!”
“Cậu đừng có mà vội mừng, chị còn chưa nói thanh toán thế nào kia.” Cố Ly cười cười, vỗ vỗ vào đầu Neil, “Em trai à, chị sẽ thanh toán thành nhiều đợt, tổng cộng thanh toán hoàn tất trong sáu mươi năm.”
Neil: “…”
Cố Ly nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Nam Tương đang mở một hộp hoa quả, nói với nó: “Tớ còn phải hoàn lại cho công ty 70 triệu, cổ phiếu trong tay Cố Hoài, sau vụ này chắc sẽ tăng giá mạnh. Cậu nắm chắc cơ hội này, mau cưới đi ha.”
Nam Tương quay đầu lại, cười có chút e thẹn với Cố Ly.
“Cố triệu phú,” Cố Ly đột nhiên nhớ đến gì đó, “Cái tên này cũng không tệ, sau này gọi tớ như vậy đi, nghe cứ như một chính khách mặt dày của Mỹ.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ thật đẹp. Vô số lá cây ngô đồng màu vàng kim đang phất phơ trong gió, giống như đàn bươm bướm.
Trong những chùm sáng đang lơ lửng những hạt bụi uyển chuyển, tôi nhìn chúng như mất hồn. Với vũ trụ mênh mông này mà nói, có lẽ thế giới của chúng tôi chính là một hạt bụi nho nhỏ trong đó. Đám chúng tôi, lăn qua lăn lại, nước mắt đã chảy, máu cũng đã chảy, cuối cùng cũng có thể hạ cánh vững vàng trên mặt đất.
Hôm Cố Ly ra viện, vừa lúc Đường Uyển Như chuyển nhà.
Đúng vậy, Đường Uyển Như lại chuyển nhà.
Cảnh tượng nó chuyển nhà lần trước lại như đang hiển hiện trước mắt, rõ như mới hôm qua. Nhưng lúc này nó lại muốn thử thách một lần nữa. Vì nó đã tìm được vị trí huấn luyện viên chăm sóc sức khỏe trong một doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài cỡ lớn ở khu Tĩnh An, mức lương rất khá, công việc nhẹ nhàng. Cho nên, nó đã giễu võ giương oai tìm được một căn hộ chung cư trong khu này, rồi chuyển vào đó.
Buổi sáng tôi giúp Như Như dọn dẹp đồ đạc xong, thì buổi chiều phải đi đón Cố Ly. Khi ra khỏi cửa, tôi đột nhiên dạt dào cảm hứng, nói: “Hay là gọi hết mọi người đến đây, giúp cậu mở một party ấm cúng nhé, xem như cuộc họp mặt chưa thực hiện được ở biệt thự Tĩnh An của chúng ta lần trước, lần này thực hiện luôn.”
Đường Uyển Như hít ngược một hơi: “Lâm Tiêu à, cậu nói dễ nghe nhỉ, cậu biết nhiều người thế, tớ phải mua bao nhiêu đồ ăn không? Cậu thì chỉ việc phủi mông đi đón Cố Ly, còn mỗi mình tớ? Tớ lo không xong. Tớ không làm đâu!”
“Giờ vẫn chưa đến buổi trưa, cậu còn có thời gian cả buổi chiều để chuẩn bị mà. Đến giờ cơm tối chắc chắn đủ đấy. Tớ bảo bọn họ chiều nay đến sớm chút, giúp cậu một tay. Tớ lo việc đưa Cố Ly qua đây.”
“Không được, không được, không được.” Đường Uyển Như lắc đầu lia lịa giống như trống bỏi.
Sau đó, tôi bám riết lấy Đường Uyển Như suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, nó cũng đồng ý. Nhưng cái giá phải trả là tôi giúp nó tìm được một tấm ảnh chụp Cung Minh đang mặc quần bơi tam giác có ký tên của anh ta. Tôi đã đồng ý ngay tắp lự, nhưng trong lòng đang nghĩ, việc này chẳng khác gì bảo Lord Voldemort múa Ương Ca của Trung Quốc, thật là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Suốt dọc đường, tôi gọi điện thoại cho Neil, cho Cố Nguyên, cho Cố Hoài, nói cho họ biết địa điểm họp mặt vào buổi chiều.
Đợi đến khi tôi đến được bệnh viện, Cố Ly và Nam Tương đã đứng trước cửa bệnh viện chờ tôi.
Cố Ly đã lại khôi phục lại dáng vẻ như chú sóc vàng của nó, chân bước trên đôi giày cao gót tựa pa, toàn thân gói trong chiếc váy liền thân bó sát màu đen, cặp kính râm trên mặt nó thật quá to, trông như nó vừa mới ăn trộm kính bảo vệ của công nhân hàn xì để đeo lên mặt vậy.
Nó vừa chống nạnh, vừa nói với tôi bằng cái giọng kỳ dị: “Lâm Tiêu, cậu có nhân tính hay không vậy? Cậu có thấy ai đi đón bệnh nhân ra viện mà còn trễ hơn cả bệnh nhân không? Hôm nay xem như cậu gặp may, tớ không thèm mắng cậu, bác sĩ nói với tớ, vết thương của tớ còn chưa lành hoàn toàn, chỉ cần hơi lớn tiếng hoặc hít thở mạnh, đều có thể chảy máu ào ạt…”
Tôi gấp rút đưa nó và Nam Tương nhét vào trong taxi.
Xe vừa mới chạy đến đường Uy Hải thì điện thoại của tôi vang lên. Tôi móc di động ra, tên của Cung Minh đang nhấp nháy trên màn hình di động.
Tôi nhận cuộc gọi trong giây lát, rồi bỏ điện thoại xuống, bảo tài xế cho xe tấp vào lề đường.
Tôi quay đầu nhìn gương mặt mê hoặc của Cố Ly, nói: “Cậu và Nam Tương đi trước đi. Tớ phải về công ty một chuyến. Cung Minh về rồi.”
Cố Ly nhíu mày: “Tớ vốn dĩ sức khỏe yếu ớt, không muốn đến nhà Đường Uyển Như để phát điên. Là cậu bảo phải đi, giờ thì tốt rồi, chính cậu lại đánh bài chuồn.”
Tôi lắc lắc đầu, vừa mở cửa xe, vừa nói: “Tớ không chuồn. Tớ chỉ đi ra đây một lát, rồi sẽ qua đó. Tớ đảm bảo với Cố triệu phú.”
“M.E” cuối tuần ngoài người gác cổng và bảo vệ ra, chẳng còn ai khác. Tôi móc thẻ an ninh ra, mở cửa chính của công ty.
Trong khoảng thời gian nửa tháng khi Cung Minh đi Italia, tôi gần như đều xin nghỉ phép để ở bên Cố Ly. Chỉ mới nửa tháng chưa đến công ty mà cảm giác như đã rất lâu. Tôi đặt túi xách xuống chỗ mình làm việc, sau đó quay qua gian pha nước, lấy loại cà phê Cung Minh thích uống, pha đầy một bình.
Tôi đẩy cửa căn phòng ra, anh ta đang ngồi bên cửa chớp ban công ngắm khói bụi bốc lên nơi đường chân trời. Đó là bùn cát được vô số máy đóng cọc và cần cẩu hạng nặng bốc lên, thành phố này từng giây từng phút, đang thay đổi diện mạo của mình, mãi mãi không ngừng lại.
Cung Minh nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại. Anh ta mặc một chiếc áo len lông cừu màu đào mỏng manh, cổ áo khẽ mở, nhưng có thể nhìn thấy thấp thoáng những khối cơ trên ngực anh ta. Tay áo xắn nhẹ lên đến cùi chỏ, trên những bó cơ cuồn cuộn ở cẳng tay, lông măng mềm mại hiện lên óng ánh như vụn kim cương dưới ánh mặt trời. Anh ta lúc nào trông cũng quyến rũ như vậy – giống như một câu đố.
“Chắc cô cũng đã biết hết rồi nhỉ?” Anh ta nhìn tôi, rồi bất ngờ mở miệng hỏi một câu như vậy. Giọng nói của anh ta vẫn mang một sự thu hút khiến người ta mê loạn, rất lạnh lùng, nhưng lại đầy cuồng nhiệt.
Tôi gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Tôi đặt cà phê trên bàn làm việc của anh ta.
“Thực ra tôi chỉ muốn nói với cô chuyện của Sùng Quang. Còn những chuyện khác, tôi không quan tâm, cũng không quan trọng.” Anh ta chuyển ánh mắt lại trở về phía ngoài cửa sổ, để lại cho tôi một nửa gương mặt anh tuấn vô cùng, lông mày rậm rạp trên cung mày, đổ bóng đen sẫm. Trên cằm có một chòm râu màu xanh, trông anh ta càng già dặn hơn trước đây.
Tôi đứng cúi đầu, chẳng nói gì.
“Mức độ Sùng Quang tham gia vào kế hoạch này, vô cùng vô cùng thấp. Cậu ta thậm chí còn không biết mối quan hệ giữa Cung Huân cha tôi và Cố Diên Thịnh cha Cố Ly. Cho nên, cậu ta cũng hoàn toàn không biết Cố Ly đang vướng vào việc này. Khi cha tôi yêu cầu cậu ta giả vờ hy sinh tính mạng và tồn tại với một cuộc đời hoàn toàn mới, cũng chỉ nói cho cậu ấy biết, công ty đã đối mặt với vấn đề rất lớn, cần phải có một người gánh tội. Mà chứng ung thư của cậu ta, vừa hay trở thành một lý lẽ thuyết phục nhất, một cái chết không ai nghi ngờ. Lâm Tiêu, có thể cô không rõ chúng tôi sinh ra trong một gia đình thế nào, tôi chỉ có thể nói, bất cứ yêu cầu nào của Cung Huân, chúng tôi xưa nay đều chỉ có tuân lệnh, không thể chống lại.” Cung Minh quay đầu lại nhìn tôi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt của anh ta, “Cho nên Sùng Quang thật sự là người rất đơn giản, đôi tay của cậu ta sạch hơn bất cứ ai. Cho nên, cô không cần vì chuyện này, mà có điều oán hận với cậu ấy. Cậu ấy bay trễ hơn tôi một chuyến, ngày mai sẽ về đến Thượng Hải. Cậu ấy nhất định sẽ lập tức tìm cô, tôi nói những chuyện này với cô, chính là hy vọng cô có thể đối xử với cậu ấy một cách bình tĩnh, nghe cậu ấy giải thích, đừng nên dằn vặt cậu ta. Tôi có thể thấy, cậu ta thật lòng rất yêu cô.”
Tôi tùy tiện gật đầu, mặt mày ửng đỏ.
“Tôi chỉ có một người em trai này, cô phải đối xử tốt với nó.” Cung Minh bất chợt nhe răng, mỉm cười với tôi, nụ cười giống như ánh trời chiều sau lưng anh ta, có một vẻ đẹp khiến người ta muốn rơi lệ, “Xong rồi đấy, cô mau về nghỉ cuối tuần đi. Tôi đợi ở đây một lát, rồi về sau.”
Tôi gật gật đầu, rồi quay người đi. Tôi bước được vài bước, thì nhớ đến điều gì đó, lại quay người lại nhìn Cung Minh: “Anh Cung à, chúng tôi có một cuộc họp mặt nho nhỏ, đều là những người anh biết, nếu có thể… anh tham gia với chúng tôi nhé?”
“À à, không được rồi. Những chỗ đông người quá, tôi không quen. Tôi sợ ồn ào.” Cung Minh suy nghĩ, rồi lại nói, “có điều tôi có thể bảo tài xế lái xe đưa cô đi. Vừa đúng lúc tôi cũng phải về nhà rồi.”
Tôi và Cung Minh đứng bên đường đợi tài xế lấy xe từ dưới gara lên.
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi nghe máy, giọng của Đường Uyển Như nghe như đang làm chuyện mờ ám: “Lâm Tiêu, tớ nói cho cậu biết, trong nhà tớ có một vị khách thần bí. Cậu đoán xem là ai?”
Tôi chẳng muốn đoán: “Tớ tắt máy đây.”
“Đừng đừng đừng,” Đường Uyển Như ở đầu bên kia khẩn khoản, “Lâm Tiêu, tớ nói với cậu đây, là Sùng Quang! Có điều lúc này, anh ta đang ngủ trên giường của tớ. Anh ta nói là anh ta đã đổi chuyến bay sớm nhất về đây, lúc này không chịu nổi lệch múi giờ, nên chợp mắt trước một lát, đợi cậu về thì gọi anh ta. Anh ta nói anh ta vừa gọi cho cậu suốt, mà chẳng thấy cậu bắt máy. Cho nên anh ta đã gọi cho Cố Ly, nghe nói chúng tớ ở đây, nên anh ta đã xách cả hành lý đến đây… Lâm Tiêu, tớ nói với cậu, lần đầu tiên tớ thấy có người đã ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, đầu bù tóc rối, toàn thân nhếch nhác, mà vẫn bảnh trai như vậy, dáng vẻ ngủ say của anh ta ôi thôi quyến rũ làm sao, đôi mi mắt đang run rẩy ấy của anh ta ấy mà…”
Tôi không thể không tắt máy. Tôi chẳng thể nào bình tĩnh nghe Đường Uyển Như dùng cái giọng điệu dung tục như vậy bàn luận về bạn trai mình. Huống hồ, lúc này Sùng Quang còn đang nằm trên giường của nó. Tôi thật lòng hoài nghi nó có thể cả tháng tới sẽ không thay ga giường.
Ngồi trên xe, tôi mở tin nhắn của Đường Uyển Như gửi cho tôi, đọc địa chỉ theo tin nhắn cho tài xế nghe: “Bác tài, phiền ông đưa tôi đến số 1 ngõ 707 đường Giao Châu, kế bên đường Dư Đào, là một tòa chung cư giáo viên. Cảm phiền ông nhé bác tài.”
Nói thực, tôi rất ít khi ngồi cùng với Cung Minh trên ghế sau của xe anh ta. Tuy vô số lần tôi từng nhân khi Cung Minh không đi cùng xe đã cuốn chăn nằm ngủ, thậm chí ăn bánh khô trên ghế sau rộng thênh của xe anh ta. Nhưng thật sự ngồi vai kề vai cùng anh ta trong thinh lặng như thế này, thì vẫn rất hiếm có. Tốc độ xe chạy vô cùng nhanh, nhưng cảm giác lại giống như đang đứng im, hoàn toàn chẳng có cảm giác lắc lư gì cả. Cửa kính đóng kín mít, dòng xe lũ lượt bên ngoài cửa sổ như cách ly phía sau sự yên tĩnh ấy. Trong không gian chật hẹp đều là mùi hương trên cơ thể của Cung Minh, một thứ mùi lạnh thấu xương giống như nước biển trào dâng.
Di động của tôi chợt bối rối vang lên trong sự tĩnh lặng như vậy, tôi vội bật lên nghe, Neil lu loa trong di động: “Lâm Tiêu, khi nào chị đến hả, mọi người đều đến cả rồi, chỉ đợi có chị thôi! Cố Ly nói bác sĩ của chị ấy nói với chị ấy, sau phẫu thuật chị ấy không được đợi ai quá mười phút, nếu không thì trong khoang bụng rất dễ mọc ra một cái tử cung nữa... ha ha ha ha, đúng rồi, Lâm Tiêu, người đàn ông của chị lúc này có thể đã cởi quần áo nằm ngủ trên giường của Đường Uyển Như đấy, nếu mà chị còn không đến… nếu mà như vậy, sớm muộn gì cũng bị Đường Uyển Như ra tay, chi bằng cho em mượn trước một chút nhé… há há…”
Sau tiếng cười quái dị của hắn vang lên mấy tiếng, thì giống như đã bay xa, rồi lại vang mấy tiếng la hét, sau đó là tiếng bát đĩa vỡ, trong ống nghe là một mớ tạp âm, tôi có thể nghe thấy tiếng the thé chói tai của Đường Uyển Như, rất rõ ràng, Neil đã bị Đường Uyển Như đánh. Tôi vừa định nói, thì điện thoại đã ngắt. Đến khi tôi gọi lại, thì lại chẳng có tín hiệu.
Tôi quay đầu qua, bối rối nhún nhún vai tỏ ý xin lỗi với Cung Minh.
Cung Minh cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không để ý đến chuyện của tôi. Anh ta cầm lấy cái điều khiển từ xa trong tay, tùy ý điều chỉnh tần số radio trên xe. Một giọng nói đầy sức quyến rũ từ loa bay ra: “Thưa quý vị thính giả thân mến, hôm nay là ngày 15 tháng 11 năm 2010. Chào mừng các bạn đón nghe chương trình Ngày này trong lịch sử. Ngày nào vào năm 1988, cũng tức là ngày 15 tháng 11, Liên Xô lần đầu tiên phóng tàu vũ trụ con thoi cỡ lớn mang tên “Buran”[1]vào không gian…”
[1] Nghĩa tiếng Việt là “Bão tuyết”.
Trong khoang xe vang vọng sóng điện của radio, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu ấm áp vào bên trong.
Đột nhiên tôi có một thứ cảm giác hạnh phúc như hồi nhỏ mỗi sáng chủ nhật thức giấc, ngửi thấy mùi vị của thức ăn, nghe thấy tiếng phát thanh trong radio.
“Thưa cô đầu đường khúc cua trước mặt là đến rồi.” Tài xế lễ độ nói cho tôi biết.
Tôi ngẩng đầu lên, phía đường chân trời, một vầng mặt trời đỏ rực phản chiếu lên bầu trời tạo thành một vùng ráng chiều rực rỡ. Thượng Hải mọi năm bầu trời lúc này thường xám xịt, rất ít khi có thể thấy được những áng mây vàng rực đẹp đến như vậy.
Tôi quay đầu qua nhìn Cung Minh, đôi mắt của anh ta trong ráng chiều rực rỡ, vẫn đang phủ trong một lớp bóng mờ tựa như một câu đố. Ánh mắt của anh ta đang buông xuống, trông như một thiên sứ thờ ơ trong tranh sơn dầu.
Tôi trông thấy một nếp nhăn không dễ nhìn thấy nơi khóe mắt ấy. Mấy năm nay, anh ta cũng đã già.
Tôi chợt cảm thấy, anh ta cô độc hơn bất kỳ ai.
Xe rẽ qua giao lộ thì dừng lại. Tôi và Cung Minh ngẩng đầu lên, thấy trước mặt dòng xe đã chắn kín. Rất nhiều xe đang chen chúc nhau không ngừng ấn còi. Ráng chiều ở phía xa xa càng thêm rực rỡ, thứ ánh sáng mê ảo này rọi hồng cả con phố, giống như Thượng đế cầm một thùng thuốc nhuộm màu hồng cực lớn đổ ụp lên cả con phố vậy.
Tôi và Cung Minh mở cửa xe bước xuống, nhìn quanh trước mặt.
Sau vài phút quan sát, tôi đột nhiên thét lên một cách rồ dại, rồi lao nhanh về phía trước.
Cung Minh níu chặt tay tôi, bóp siết lấy cổ tay tôi tạo thành một vệt thâm bầm.
Tôi ngồi bệt ra đất, đầu gối lết rách một đường dài rướm máu.
Khi tôi quay về Thượng Hải một lần nữa, vừa hay một năm đã trôi qua.
Lần này, tôi tự lái xe chạy qua con đường hồi đó. Ráng chiều rực rỡ đã biến mất. Những tòa nhà đen như mực lúc này vẫn còn đang bao bọc bằng những giàn giáo màu xanh, nó đứng sừng sững đơn độc trong màn đêm Thượng Hải, trông giống như một tấm bia cực lớn.
Bên đường có một vài bông cúc non màu trắng mà người đi đường bỏ lại, cánh hoa mong manh bị gió thổi tung lên, rải đầy trên đất.
Tôi dừng ở giao lộ hồi đó, đổ rạp người trên vô lăng. Trên cổ tay vẫn lưu lại cảm giác ê đau nhoi nhói rõ rệt mà Cung Minh đã lưu lại cho tôi hôm đó.
Sau này, tôi thường xuyên mơ thấy cùng một giấc mơ.
Trong mơ chúng tôi vẫn ở trong ký túc xá đại học. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời trong trẻo của ban mai, cả ký túc xá bao trùm trong một vùng ánh sáng tinh khiết bồng bềnh êm ái. Cố Ly đang đứng trước máy nước uống đổ ra những thứ thức uống kỳ dị mà nó vừa thu thập về, nó pha thành một bình chứa thứ gì đó màu xanh lục, lúc này đang rót vào bốn tách với ánh mắt sáng ngời, chuẩn bị cầm đưa cho chúng tôi thưởng thức.
Còn Đường Uyển Như thì ngồi trên ghế sofa mà mồ hôi ra như tắm, cố sức vặn nắp của chiếc bình đựng nước uống thể thao.
Còn tôi và Nam Tương thì đầu tựa đầu, mặc áo ngủ chen mình trên ghế sofa thì thầm to nhỏ với nhau, không biết là vì chuyện gì, mà cười khúc kha khúc khích không dừng, chúng tôi đều vẫn như đang ở tuổi hai mươi, gò má vẫn sáng bóng, hệt như thiếu nữ.
Mái tóc của hai chúng tôi vừa đen vừa bóng, thướt tha mềm mại rủ xuống, quấn quýt lấy nhau, như không thể nào chia tách.
Thượng Hải
Ngày 14 tháng 11 năm 2012.
Hết