Tiểu thời đại 3.0

Cố Ly nói rất đúng, nam nữ về căn bản là đối địch. Thượng đế chưa đem chúng tôi đặt vào hai đầu của chuỗi mắt xích đã là thủ hạ lưu tình rồi.
Đúng như trước đây Giản Khê từng nói, nếu Cố Ly giết người, nhất định tôi là người lắp đạn vào súng giúp nó; Cố Ly cũng từng nói, nếu Cố Nguyên cưỡng hiếp Đường Uyển Như, nhất định Giản Khê là người lột váy giúp Cố Nguyên – hoặc chính Đường Uyển Như tự cởi cũng nên.
Trong chuyện này, tôi cảm thấy Cố Ly là người khó xử nhất, nó đứng giữa tôi và Cố Nguyên, không biết phải đứng về bên nào. Nhất là khi trong phòng khách chỉ có ba người, cảnh tượng cực kỳ gượng gạo bối rối, dù là một giờ, hay suốt đêm, Cố Nguyên có thể sẵn sàng không nói với tôi câu nào, thậm chí trong quá trình đối thoại của anh ta và Cố Ly, nếu tôi và Cố Ly ghép thành một câu, anh ta chắc chắn sẽ không tiếp thêm câu nào nữa. Tôi hiểu Cố Nguyên, thậm chí tôi cũng chẳng trách anh ta. Tôi càng hiểu Cố Ly hơn, tôi cảm ơn nó.
Người duy nhất mà tôi không tài nào hiểu được, chính là bản thân tôi.
Để bù đắp cho những phiền phức mà tôi đã gây ra cho Cố Ly – vả lại tôi cũng đang ăn nhờ ở đậu – tôi đã ngốn hết tháng lương của mình để mua một đôi giày cao gót hiệu GUESS cho nó (giá này tất nhiên không mua nổi đồ của Chanel hay Dior, tôi chỉ gây phiền phức cho Cố Ly, chứ hoàn toàn không giết cháu gái nó hay làm bẩn chiếc áo khoác lông lạc đà hiệu Prada của nó). Khi tôi đem món quà này tặng Cố Ly, nó cứ lấm la lấm lét quan sát một vòng từ trên xuống dưới, rồi cảnh thận cảnh giác nhận hộp quà, động tác chính xác mà vững chãi, giống như chuyên gia phá bom, nó hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi tôi: “Nói đi, cậu muốn nhờ tớ việc gì?” Tôi gằn lên một tiếng rồi vung móng vuốt của mình ra chộp lấy cổ nó. “Thứ tình bạn thiên trường địa cửu” đang nung nấu trong tim tôi đã bị “quỷ họ Cố” hủy hoại mất rồi.
Sau khi tôi gầm gừ nói rõ chủ ý của mình, Cố Ly lại tỏ ra áy náy, nó đã kiểm điểm lại mình, đồng thời chân thành nói lời cảm ơn tôi, cuối cùng, nó nắm chặt tay tôi rồi nói: “Lâm Tiêu, nhưng với tư cách là bạn thân của cậu, tớ cần phải nói thật, bình thường hầu như tớ không đi giày đế thấp, cho nên…”
Tôi ngắm nghía đôi giày cao gót 6cm nằm trong hộp, rồi lại so sánh với đôi giày cao gót nhọn cao 14cm trông như chiếc pa dưới chân Cố Ly, tôi giơ cờ trắng nhận thua. Tôi đỡ tay lên trán, hòng cố gắng cứu vãn, nói: “Đôi giày này tốt xấu cũng cao 6cm, nếu nó không đủ để tính là giày cao gót, vậy giày thể thao thường ngày chúng ta đi được gọi là gì?”
Cố Ly tỏ vẻ khó xử vỗ về tôi: “Bạn thân mến, nói thế nào nhỉ? Thường ngày khi ở “M.E”, tớ thấy cậu đi bít tất đi làm.”
Tôi: “…”
Cố Ly nhìn tôi với khuôn mặt “hạt hạnh nhân”, ngón tay đang đùa giỡn hai lọn tóc của tôi, khều tới khều lui, ánh mắt rất mực phong trần, như con gà hết thời ở bến Thượng Hải, nó đột nhiên đảo mắt nói: “À! Sao tớ không nhớ ra nhỉ? Tớ có thể tặng cho Lucy mà! Như thế tớ sẽ không thấy áy náy khi mỗi lần gặp nó đều thấy nó như đang quỳ khi đưa món ăn cho tớ vì chân quá ngắn nữa!”
Tôi: “… Cậu mau cút đi!”
Sau khi chúng tôi tức tốc hóa thân bằng tốc độ âm thanh từ áo ngủ, váy ngắn thành những vị khách kỳ lạ chốn công sở với vest đen váy ngắn đen trong trạng thái cực kỳ trẻ trung, rồi nối đuôi nhau ra khỏi nhà, nhanh chóng tản ra, như một đám áo đen lao đến tang lễ. Nhưng điểm đến của chúng tôi đều như nhau, chẳng qua cách thức rời đi khác nhau mà thôi. Cách thức khác nhau khiến trong chớp mắt đã chia chúng tôi thành những người không cùng đẳng cấp. Tôi thuộc đẳng cấp thấp nhất, trên đôi giày cao gót chạy đi chen lấn trong tàu điện ngầm, Cố Hoài ở đẳng cấp kế trên, cậu ta đi đến cửa tiểu khu, đưa tay vẫy một chiếc xe, rồi biến mất trên đường Nam Kinh Tây nhộn nhịp. Còn thằng nhãi Neil, lái chiếc xe con của mình, vèo một tiếng, lao ra khỏi tiểu khu như con chuột chạy vọt ra vậy. Còn hai người Cố Nguyên và Cố Ly, đi đến cửa tiểu khu, thì ai nấy đều chui vào trong chiếc Benz 350 màu đen và chiếc BMW 730 của mình, hai lái xe đứng bên hai chiếc xe cùng lúc mở cửa. Nói thực, lượng khí thải carbon chính là do nhưng người như họ làm tăng, rõ ràng đi làm cùng một công ty, đâu cần phải ngồi hai chiếc xe như vậy.
Trước đây, tôi còn lôi việc này ra để nhục mạ Cố Ly, tôi bảo: “Có cần thiết không, việc mà một chiếc xe có thể giải quyết được, cậu xem điệu bộ của hai người kìa, định diễn cho ai xem, muốn vào nhóm ‘giải thưởng điện ảnh Hoa ngữ’ à?”
“Đấy gọi là chuyên nghiệp, được chưa? Em gái à, quản lý cao cấp trong công ty mà nói chuyện yêu đương vốn là không đúng đắn cho lắm, hơn nữa còn là hai bộ phận quảng cáo và tài vụ, nói khó nghe một chút, tớ và anh ấy chỉ cần động não một chút câu kết với nhau, có thể nhanh chóng cấu kết thành một dây chuyền sản xuất, anh cày ruộng em dệt vải, thế sao được! Những đức tính tốt đẹp theo truyền thống của dân tộc Trung Hoa tớ vẫn có cả!” Cố Ly đeo cặp kính đen hiệu Dior, không thèm đếm xỉa gì đến tôi, quay ngoắt mặt đi chỗ khác mà nói, có điều nó hoàn toàn không ý thức được hành động ấy khiến nó trông như một người mù vậy.
Thế là tôi liều mình châm chọc: “Cố Ly, Cố Ly, tớ ở đây mà, nhìn bên này, bên trái cậu.” Hai người vừa đi qua bên cạnh không nhịn được đã quay lại nhìn Cố Ly.
Tôi cũng không kiềm chế được mà phá lên cười, Cố Ly so vai với hai người kia, rồi lí nhí cất lời tỏ vẻ thần bí rằng: “… Tôi không quen cô gái này, khiếp quá, tôi cũng chẳng biết cô ta bị làm sao nữa, chắc ở đây có vấn đề.” Vừa nói vừa đưa ngón tay lên, khi nói đến hai tiếng “ở đây”, liền chỉ mạnh vào huyệt thái dương của mình rồi ngoáy đầu ngón tay một vòng như thể đang vẽ tranh.
Tôi: “…”
Đây là cảnh tượng khởi đầu mỗi ngày của chúng tôi.
Tuy đã khác so với hồi đại học, nhưng ít ra cũng có điều vui mừng nhất là, mấy đứa chúng tôi vẫn ở cùng nhau. Ngày nào cũng được nghe đủ kiểu bí kíp mắng người sáng tạo, chanh chua, vô tiền khoáng hậu, cũng như ngày nào cũng trông thấy gương mặt đẹp trai đến kinh người kia của Nam Tương ở bên làm tôn lên cái gương mặt vàng khè của tôi… tôi còn mong gì nữa?
Mỗi sáng sau khi chúng tôi đi làm hết, căn biệt thự hai tầng trống trải chỉ còn lại một mình Đường Uyển Như, trong mấy tiếng đồng hồ đó đủ để chọc giận 99% dân chúng của Thượng Hải, chỉ cần nó muốn, thậm chí nó còn có thể tự lái xe giải trí trong căn biệt thự này. Phải biết rằng, dù là Cung Minh, cũng chỉ có một phòng làm việc mà thôi.
Cuối cùng, sau hai tuần, Đường Uyển Như cũng không tài nào chịu đựng thêm được nữa, nó đã tiêu tốn thời gian hai tuần qua để nhận ra được “những kẻ ăn không ngồi rồi thật đáng xấu hổ”, vậy nên, nó liền phát huy sở trường trong lĩnh vực “không thầy đố mày làm nên”, tìm được một công việc gia sư, dạy cậu nhóc mười sáu tuổi đánh cầu lông.
Ăn tối xong, trong khi mọi người tập trung trong phòng khách uống trà, xem tivi, đọc tạp chí, tán gẫu, nó đã hùng hồn tuyên bố.
Con một trong nhà, mười sáu tuổi, đang tập cầu lông, hiện cần người tập cùng, thứ hai, thứ tư và thứ bảy, buổi tối từ bảy giờ đến tám giờ. Địa điểm ở trung tâm thể dục Tĩnh An. Mức lương thỏa thuận. Người liên hệ: ông Trần.
Đường Uyển Như đọc cho chúng tôi nghe qua về công việc mà nó tìm được trên mạng, đồng thời còn nói cho chúng tôi biết, hồi chiều, nó liên lạc với người tuyển dụng, đó là người đàn ông trung niên bốn mươi bảy tuổi, điều kiện công tác vô cùng tốt, hơn nữa còn được đào tạo cao cấp, gia đình giàu có.
“Thế cậu còn nghĩ ngợi gì nữa? Mau đi phỏng vấn đi.”
“Lạ là thời gian phỏng vấn kìa! Có ai hẹn phỏng vấn buổi tối bao giờ! Hơn nữa còn hẹn ở nhà họ.” Đường Uyển Như cực kỳ lo lắng, nét mặt hằn sâu nỗi bất an, giống như con hải ly đang vô cùng khó chịu vậy, “không phải khi đang phỏng vấn lại kéo tớ vào toilet cưỡng hiếp chứ?”
Nghe xong câu này, bọn tôi đều bày tỏ chính kiến, góp ý chân thành như sau:
“Cưỡng hiếp? Lại còn cưỡng hiếp trong toilet? Cậu mơ ngủ à? Người lớn chút đi, đừng có suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày thế đi, chẳng có sung rụng vào miệng đâu mà chờ, thôi cái suy nghĩ đó đi.” – Cố Ly.
“Tại sao phải lôi vào toilet? Phòng ngủ không được sao? Dù là phòng khách cũng tốt hơn toilet mà? Khẩu vị của cô sao nặng mùi vậy?” – Cố Nguyên.
“Chị không kéo người ta vào toilet thì em đã cảm tạ trời đất rồi.” – Cố Hoài.
“Fuck kim! Go Ruby go!” – Neil.
Bọn tôi cùng nhau lít cha lít chit, Đường Uyển Như chẳng còn nhớ được ai nói gì, chỉ nghe được câu kết sau cùng của Neil, thực ra nó cũng chẳng hiểu, nhưng nó vẫn muốn tỏ ra mình là cô gái quốc tế hóa được giáo dục đàng hoàng khi đứng trước mặt Neil, nên đã lưỡng lự hồi lâu, rồi đáp một câu với vẻ thăm dò: “… You are we e?”
Neil kinh ngạc: “… am I?”
Tôi: “…”
Nam Tương nhìn bộ dạng vẫn đang rất lo lắng của Uyển Như, nên không kìm được bèn an ủi: “Được rồi, người ta đi làm, nên tất nhiên chỉ rảnh rỗi sau giờ làm, hơn nữa cậu vốn là người tập cùng, thuộc về dịch vụ gia sư, tất nhiên phải phỏng vấn ở nhà riêng là đúng rồi.”
Đường Uyển Như đưa tay lên che ngực, vẻ mặt cực kỳ tủi thân: “Dù là vậy, nhưng trong nhà ông ta còn có một cậu con trai mười sáu tuổi, lỡ nó lôi tớ vào phòng tắm thì sao? Cậu cũng biết tuổi mười sáu có nghĩa là gì? Khí quyết sung mãn, tình xuân nảy nở, đúng không, Lâm Tiêu?” Đường Uyển Như vô cùng đắc ý, như hoàn toàn không hiểu.
Tôi vội gạt đi: “Cậu hỏi tớ làm gì!”
Cố Ly: “Thôi đi, với khuôn hình của cậu, làm gì có đứa con trai mười sáu tuổi nào lôi nổi hả? Hơn nữa, cửa phòng tắm hẹp thế, có lôi đi cũng còn khướt. Cửa phòng toilet nhà chúng ta rộng như thế. Mà lần nào vào cậu cũng phải bôi dầu mỡ mới lọt qua được mà? Chẳng phải tớ đã bảo, ăn ít hơn bình thường một chút, cậu nhìn cậu xem, tháng trước lại cao vọt, giờ cậu được bao nhiêu rồi? Được một mét chín chưa?”
Đường Uyển Như bị Cố Ly ngồi đối diện dùng tốc độ âm thanh như một cỗ súng máy đang nhả đạn bắn hạ trực diện, nó nằm nghiêng trên sofa, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng đối phương, không biết có phải do đòn tấn công quá mạnh, chưa kịp hồi phục hay không, mà nét mặt nó đờ ra, trông như đang bị sốc vậy.
Nam Tương không nhịn được nữa lại chen vào: “Thôi, ở đó còn có cha cậu ta mà, tục ngữ nói, đàn bà bốn mươi như sói, đàn ông năm mươi như hổ, cái loại mới lớn này, cần phải đề phòng, không sợ chẳng may, chỉ sợ sơ ý thôi.”
Đường Uyển Như cứ như tìm được cứu tinh, vụt chốc đôi mắt đã lóe sáng: “Đúng! Vẫn là Nam Tương có văn hóa, có học vấn! Chẳng phải Bạch Cư Dị có một bài thơ, cái gì mà cô nam quả nữ, cùng ở một nhà, củi khô bén lửa, mây mưa hoan lạc gì gì đó, thật là hay! Chính là nói chuyện của thiếu nữ tươi trẻ chúng ta đấy!”
Cố Ly nhoẻn miệng, cười tao nhã, dịch độc trên răng nanh phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn chùm: “Đực rựa nào trông thấy cậu mà có thể bốc hỏa? Hơn nữa, bó củi kia của cậu, chắc khô quá rồi hả, còn khô hơn cả Taklamakan. Bạch Cư Dị còn có một bài thơ nữa, chắc cậu chưa đọc qua hả? ‘Nếu hỏi Uyển Như khô nhường nào, ánh trăng nói hộ lòng tôi’!”
Đường Uyển Như nhìn Cố Ly, chân bước lảo đảo cùng vẻ mặt xót xa bước qua trước mặt nó, như một hiệp nữ bị trọng thương sắp chết: “Cố Ly, tớ mắc ói quá.”
Lời nói chưa dứt, Cố Ly đã dịch chuyển trong chớp mắt, giống như một hiệp sĩ tia chớp xoẹt một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi, đồng thời nghe rầm một tiếng, cánh cửa phòng nó đã đóng im ỉm.
Xem ra hành động khom lưng của Đường Uyển Như với nó tối hôm đó, thực là một bài học xương máu.
Đường Uyển Như nở nụ cười gian xảo rồi nói: “Đối phó với Cố Ly đâu có khó! Ói thẳng vào nó này! Vệ sinh lên người nó này! Trét phân lên người nó này! Phương châm tác chiến như vậy bài bản đấy chứ!”
Tôi: “…”
Nam Tương: “…”
Cố Hoài: “…”
Neil: “Fuck her! Go Ruby go!”
Đường Uyển Như: “You are we e!” Lần này nó tỏ ra tự tin, dấu hỏi cũng đã biến thành dấu chấm than.
Tối hôm đó, sau khi Như Như ra khỏi nhà, hơn một tiếng sau nó quay về. Chúng tôi rạo rực chờ xem nó sẽ đem về câu chuyện quái dị đến nhường nào, nó nói cho chúng tôi biết đối phương đã tiếp đón vô cùng lễ độ, sau đó tất cả dường như đều hài lòng, sau đó tiễn nó về, bảo nó đợi thông báo. Mọi việc nghe có vẻ rất thuận lợi, nhưng nét mặt của Đường Uyển Như lại cực kỳ thất vọng. Tôi nghĩ nó nhất định rất buồn, vì người ta đã không có ý định lôi nó vào toilet để cưỡng hiếp như nó hằng tưởng tượng.
Sau đó mọi người tán gẫu thêm chút nữa, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tôi nằm trên giường, khép mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Trong đầu luôn chập chờn gương mặt của Sùng Quang – đúng, bây giờ thiên hạ gọi anh ấy là Lục Thiêu, cái tên kỳ lạ ấy hiện tại đang làm mưa làm gió trong giới người mẫu Trung Quốc. Ngày mai anh ấy sẽ chụp một loạt ảnh cho “M.E”, còn tôi vừa hay lại phụ trách vai trò trợ lý trang phục, nguy hiểm hơn là, tờ mờ sáng tôi đã phải đến nhà để đánh thức anh ấy, không làm trễ buổi chụp hình.
Vận mệnh là chuyện quá ư kỳ diệu, tôi thấy cuộc đời mình luôn trong trạng thái mông lung như vậy. Một năm trước, anh ấy là Chu Sùng Quang, là nhà văn, vì tôi phụ trách xúc tiến bản thảo, nên phải đến nhà anh ấy gõ cửa; một năm sau, anh ấy là Lục Thiêu, là người mẫu, tôi vẫn phải đến nhà anh ấy gọi cửa.
Cái mùi vị quen thuộc ấy lại như ẩn như hiện trước mũi tôi. Hương thơm vừa ấm áp vừa quyến rũ tựa như bóng hoàng hôn, thoảng chút mùi tanh của máu đến rùng mình, béo ngậy, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Anh ấy mặc bộ áo khoác lông cừu hàng hiệu Neil Barrett màu xám, trông vừa dày rộng vừa yên bình, giống như phi trường vắng lặng không một bóng người trong cơn mưa. Tuy đã đổi dáng vẻ, đổi tên họ, đổi quốc tịch, nhưng cách ăn mặc của anh ấy vẫn không đổi, vẫn mê đắm với màu xám.
Từ ngày biết anh ấy còn sống đến nay, tôi đều cố hạn chế tiếp xúc với anh ấy. Tất nhiên anh ấy cũng ít khi tìm tôi, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi thế giới của Giản Khê. Tuy tôi biết tình cảm của mình với Giản Khê đã chẳng còn gì, nó bị chính tôi làm đổ vỡ, chẳng khác nào một quả trứng thả từ đỉnh của Trung tâm tài chính hoàn cầu rơi xuống đất, không ai có thể gom lại được nó đã vỡ nát trên mặt đường bê tông. Nhưng ít nhất tôi cần thời gian để thay đổi bản thân, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tôi có thể bình thản mà đối mặt với những thất bại và sự vĩ đại trong tình yêu đã qua của chúng tôi, đối mặt với sự đồng cam cộng khổ và yêu hận tràn đầy trong những năm tháng đã qua. Chí ít cũng phải đợi mùi vị mà anh ấy còn lưu lại trong đời tôi tan hết, tẩy rửa hết trong dòng sông dài dằng dặc của thời gian, tôi mới có thể có tư cách đứng trước mặt Sùng Quang. Vì thế tôi vẫn luôn tránh mặt Sùng Quang.
Tuy nhiên, nhiều lúc cô đơn và hụt hẫng, nhắm mắt lại, khoảnh khắc đầu tiên tôi đều nghĩ đến giọng nói trầm ấm và đôi mắt bi thương pha lẫn ngọt ngào của anh ấy. Đôi mắt sâu thẳm chất chứa tâm tư sánh đặc như đường mật của anh ấy luôn có thể khiến tôi tả tơi rơi rụng.
Nhưng tôi biết, bây giờ không thể.
Bởi tôi đã biến mình thành một kẻ đê tiện, tôi không muốn thêm lần nữa biến mình thành một con điếm.
Cả đêm qua cứ trằn trọc trăn trở, nghĩ ngợi mông lung khiến sáng nay thức dậy, đầu nặng như đeo trì, tôi bưng hai quầng mắt đen sì to phình trên mặt bước đến bàn ăn rồi cầm bình cà phê rót ình một tách, dốc một hơi cạn sạch, suýt chút nữa đã bị vị đắng ghê gớm kia làm cho choáng ngất.
Trên bãi cỏ ngoài sân, vọng lại tiếng cười nói rôm rả của Neil và Cố Ly.
Tôi quay qua, liền thấy Cố Nguyên đang ngồi trên sofa uống cà phê, đọc tạp chí.
Tôi không biết phải nói gì nữa, bầu không khí trong phòng khách khác thường. Chắc chắn đã nghe thấy tôi bước ra, nhưng anh ta có bản lĩnh tỏ ra như thể đang hưởng thụ tình huống cực kỳ bối rối như vậy – khi một người trừng phạt ai đó, thì cảm giác đúng là một sự hưởng thụ.
Cố Ly và Neil uống hết cà phê thì bước vào nhà, hai người chuẩn bị đi làm.
Cố Ly vừa cầm di động và laptop nhét vào chiếc túi xách tay hiệu Kate Moss for Longchamp mới mua, vừa nhắc nhở tôi: “Cậu đừng quên tóm Lục Thiêu qua công ty chụp ảnh đấy, chiều tớ còn phải gặp ba nhà sản xuất, trước bữa trưa phải chụp xong, tớ đến công ty trước đợi cậu. Đi đây.”
Nói xong, nó như Bạch Tố Trinh hóa thành một luồng khói xanh, biến mất trước mắt tôi.
Nghe nó nói xong, tôi lại rót một tách cà phê nữa, hai mắt nhắm nghiền, rồi ngửa cổ uống. Sau đó đi thẳng vào phòng thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà. Sao không dám đối mặt? Nói trắng ra, chẳng phải đã từng là nhân tình nhân ngãi sao! Sợ gì chứ?! Tôi sợ quầng mắt đen hoa lệ của bà cô tôi đây dọa anh thôi!
Đầu bù tóc rối xông ra khỏi nhà, chưa đi được mấy bước, đã nghe tiếng còi chói tai vang lên như thể có người cầm dao đâm thẳng vào màng nhĩ của tôi vậy, trái tim đang đập loạn vì vừa uống cà phê xong suýt chút nữa đã bị tiếng còi ấy làm cho nhồi máu cơ tim.
“Tít…” tiếng còi lại vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng ban mai trong trẻo, Sùng Quang đã biến thành anh chàng ngoại quốc bảnh trai mắt xanh tóc vàng, lúc này đang đứng bên chiếc xe màu đen, một tay luồn qua cửa kính xe bấm còi, còn tay kia đưa lên, khoát khoát về phía tôi.
“Bé trợ lý!” Đôi môi là thứ duy nhất chưa thay đổi trên gương mặt ấy, khẽ khàng nhếch lên tạo thành một đường cong mà tôi quen thuộc, mỉm cười ngang bướng bất kham riêng có ở nam giới trưởng thành. Anh đứng thẳng người, những đường nét gãy gọn của chiếc sơ mi trắng phẳng phiu ôm trên thân thể săn chắc trông rất đẹp, chiếc khuy áo trước ngực hờ hững mở ra, để lộ một khoảng cơ bắp màu nâu nhỏ. Tay của anh vịn hờ lên cửa xe, cổ tay áo đính thạch anh màu xám dưới ánh mặt trời khúc xạ tạo nên thứ ánh sáng xa xỉ.
Tôi bước đến đối mặt với mái tóc và đôi chân mày màu nâu vàng, cùng cặp mắt màu lục bích như ngọc của anh ấy. Tôi cảm thấy mình như đang từng bước từng bước đi đến một pháp trường hạnh phúc.
Tôi đứng trước mặt anh, anh đưa bàn tay với những ngón tay thon dài ra cầm tay tôi lên, cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi với khuôn mặt mỉm cười ưa nhìn nhưng có chút gì đó gian trá, thứ mùi hương mê người trên thân thể anh ấy càng trở nên mãnh liệt mà sắc sảo hơn xưa, có thể vì đã trưởng thành hơn, không còn là một chàng trai nữa, mà từng ngày từng ngày trở thành một sinh vật giống đực mang đầy hơi hướng xâm lược – anh ấy bây giờ có chút gì đó giống anh trai anh ấy.
Cung Minh.
Nhưng Thượng đế chưa bao giờ quên lạc thú thưởng thức kịch hay của mình, ông ta làm tôi bỏ quên di động trong phòng khách, còn lúc này, ông ta lại bất ngờ tỏ lòng thương bảo Đường Uyển Như cầm chiếc di động ấy đuổi theo tôi.
Nếu tôi có thể trong lúc bình yên vẫn nghĩ đến khi loạn lạc, không mù quáng đắm chìm trong ánh mắt mê người của Sùng Quang, chỉ cần quay đầu lại, thậm chí chỉ cần khẽ liếc qua, tôi đã có thể thấy Đường Uyển Như lúc này đang ở ngay sau tôi, mắt chữ A miệng chữ O.
Chín giờ bốn mươi bảy phút, trong phòng chụp ảnh ở tầng một của công ty đã rộn rã tiếng người. Nhân viên phụ trách đã tề tựu đông đủ, hơn nữa còn rất nhiều nhân viên không liên quan đều kéo đến đây vì anh chàng Lục Thiêu có dung mạo hút hồn kia. Vì ảnh chụp hôm nay là loạt đồ bơi mùa hè của một nhà sản xuất đồ thể thao, dáng vẻ mặc đồ bơi của Lục Thiêu, đủ để khiến bất cứ cô gái nào cũng như một bộ phận nữ giới mà trên hộ chiếu ghi là “nam giới” tìm được đủ thứ lý do để đến phòng chụp ảnh, tôi dám cá, dù bạn có bảo họ cầm giẻ quỳ trên nền nhà lau bùn đất, chắc chắn họ cũng sẽ đồng ý.
Còn lúc này Lục Thiêu đã thay xong quần bơi, quấn thêm chiếc khăn tắm ngồi trên sofa chờ đợi. Một người có vóc dáng chẳng thua kém đang ngồi trên vị trí của đạo diễn nhiếp ảnh, bắt đầu kiểm tra ánh sáng thay Lục Thiêu.
Mọi người đều chờ đợi sau khi Cố Ly đang đi ra hành lang gọi điện thoại bước vào, lập tức có thể bắt đầu. Cố Ly là giám sát buổi chụp hình này.
Tôi đứng bên cạnh, vừa đếm đồ mẫu đang treo trên giá, đồng thời ghi lại số thứ tự chụp ảnh của chúng, vừa dỏng tai nghe động tĩnh của Cố Ly đi lại bên ngoài. Không biết tại sao, từ sáng đến giờ tôi cảm thấy sắc mặt của nó không tốt, hơn nữa lúc này nó đang ở bên ngoài, cách nói chuyện điện thoại như là đang cãi nhau vậy. Điều này với Cố Ly, thật không bình thường lắm.
Một lúc sau, Cố Ly bước vào. Nó vừa đến cửa, khom lưng cầm chiếc còi lớn lên, nhét vào miệng, sau đó phun ra dịch độc tuýt tuýt tuýt như một con yêu quái: “Những người có mặt, nam nam nữ nữ, nói chính xác là nữ nữ nữ nữ, các cô nghe tôi nói đây, ngoài mấy người của bộ phận quảng cáo họp với tôi hôm qua, cùng mấy trợ lý có tên trong lịch trình hôm nay, và nhân viên phụ trách trong nhóm chuyên gia nhiếp ảnh ra, những người khác, mau nhặt con ngươi lên, nhét vào hốc mắt các cô, sau đó mau cụp cái đuôi đang vểnh lên hoặc những thứ đồ chơi khác của các cô lại, ai đến từ đâu, mau trở về đó. Nếu không”, Cố Ly ngừng một lát, tựa như đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể giáng một đòn chí mạng, “nếu không tôi sẽ gọi điện thoại, bảo Cung Minh xuống đây.”
Tiếng nói chưa dứt, trong chớp mắt, mọi người đã tản đi như đàn thú, cảm giác như Cố Ly đã phóng thích quái vật biển Kraken vậy.
Sau khi không gian yên tĩnh trở lại, Cố ly quay người ném chiếc còi lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó giẫm lên đôi giày cao gót lắc lư yểu điệu bước qua, nó nhìn tôi, dương dương tự đắc, giống như vừa giành được thắng lợi trong cuộc chiến chớp nhoáng, sau đó nó lại nhìn Lục Thiêu đang ngồi dưới ánh đèn, đột nhiên trầm lặng.
Khoảnh khắc đó, một cảm giác mơ hồ đột nhiên tấn công tôi. Giống như linh hồn u uẩn không biết từ đâu đột nhiên lao ra, sau đó chọc thủng lưng tôi chui vào.
Trong lòng tôi đột nhiên trào dâng lên cảm giác sợ hãi, giống như bị con bạch tuột ướt nhớp nháp quắn chặt lấy trái tim vậy. Tôi nhìn Cố Ly, ánh mắt như dán vào Lục Thiêu của nó như bất động, nét mặt nó từ từ hiện lên vẻ như đã phát hiện ra chuyện quái lạ gì đó không thể lý giải, sắc mặt nó lập tức trắng bệch đi. Nó quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt chòng chọc, cũng chẳng nói gì, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây. Tôi bị ánh nhìn chòng chọc này của nó làm nổi hết cả da gà.
Sau bốn giây, ánh hào quang đang lay động lấp lánh trong con ngươi nó đột nhiên tắt ngấm, bủa vây một màu đen kịt giống như bóng đèn bị người ta tắt đi.
Nó nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc tri giác như biến mất, ngửa mặt ngã rầm về phía sau trong tư thế thân người thẳng đuỗn.
Chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, không gian chụp ảnh rộng lớn đều im phăng phắc, vô số bóng đèn cao áp lặng lẽ chiếu lên Cố Ly đang nằm bất động trên nền nhà, lồng ngực nó tĩnh lặng như mặt hồ, không còn phập phồng, không còn nhịp thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui