Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ


Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Khi nàng nhìn mọi thứ chung quanh xa lạ thì không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến một nơi hoang vu hẻo lánh này.
Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích ình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, chính vì vậy nàng cảm thấy tự hào, nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình.
Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật, tên và tuổi của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đứa lớn gọi là Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, đứa nhỏ gọi là Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham lam, chung quanh có hàng xóm nhiều chuyện (ý chỉ nhiều chuyện), nhưng cũng được cái là có thôn dân đối với ba tỷ đệ cũng không tệ lắm.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, rốt cuộc người cũng tỉnh, Đào Đào rất sợ, tỷ tỷ người không được ngủ nữa đấy? Đào Đào sợ." Nhìn đứa trẻ ba tuổi này nếu như ở hiện đại thì chỉ biết vui chơi, nhưng lúc này y phục rách rưới, còn nước mắt nước mũi, hai mắt hoảng sợ nhìn mình, xem ra mình hôn mê hai ngày này đã làm cho đứa trẻ chỉ mới ba tuổi này bị hoảng sợ không ít, ôi đây chính là cảm giác có người nhà, nếu nói như vậy cảm giác còn rất tốt, nhìn đứa trẻ dễ thương này quan tâm mình như vậy, thôi thì đón nhận thân phận hiện tại này cho rồi, thay chủ nhân nó chăm sóc tốt người nhà của nàng ta vậy!
"Đào Đào, tỷ tỷ không sao, đừng sợ nha! Tỷ tỷ không sao."
"Thật sao, tỷ tỷ thật không sao, tỷ tỷ mau khoẻ lại nha, như vậy Đào Đào mới không sợ."
"Ừhm, tỷ tỷ không sao mà, tỷ tỷ thân ái của đệ, tỷ tỷ đã khoẻ rồi."
"Nha, vậy sau này ta thường xuyên gần gũi với tỷ tỷ và ca ca, như vậy các người sẽ không ngã bệnh."
"Đào Đào, Thụy ca đâu rồi, đệ ấy đi đâu rồi."
"Tỷ tỷ, ca ca đi lên núi đào rau dại rồi. Nhà chúng ta không có thức ăn, ca ca nói, tỷ tỷ ngã bệnh phải ăn thứ gì đó mới khoẻ nhanh, tỷ tỷ chờ ca ca đào được rau dại trở về, Đào Đào đưa tất cả cho tỷ tỷ ăn, như vậy tỷ tỷ cũng sẽ không bệnh nữa."
Nghe đến mấy câu này, trong lòng không biết làm sao cảm thấy ấm áp, đây chính là cảm giác có người nhà, thật hạnh phúc, mình nhất định phải bảo vệ cho tốt hai người đệ đệ quan trọng này, bắt đầu từ bây giờ, Thụy ca và Đào Đào chính là đệ đệ ruột của Liễu Nhược Vi ta, ai cũng không thể khi dễ bọn họ.
Nếu ông trời đã ột đứa cô nhi như cô xuyên không đến nơi này, biến thành một người có người thân, thì cô sẽ thật quý trọng tất cả, không để cho bất luận kẻ nào phá huỷ tất cả.
Nếu đã quyết định được con đường sau này phải đi thì động lòng không bằng hành động, nhân cơ hội này nhìn một chút hoàn cảnh chung quanh, vì hai đệ đệ dễ thương tìm lối ra.
"Đào Đào biết ca ca đi nơi nào đào rau dại không?"
"Tỷ tỷ, Đào Đào biết."
"Vậy đệ mang tỷ tỷ đi tìm ca ca có được hay không?"
"Tỷ tỷ, người có thể xuống giường được không? Tỷ tỷ có thể xuống giường, Đào Đào liền mang tỷ tỷ đi tìm ca ca. Ca ca nói muốn Đào Đào chăm sóc thật kỹ tỷ tỷ, nói tỷ tỷ ngã bệnh không thể xuống giường." Hai mắt Đào Đào tỏa sáng nói với mình, sợ mình ở trong nhà hai ngày, có chút nhớ nhung muốn ra ngoài, dù sao đứa trẻ mới ba tuổi này, mặc dù đứa trẻ nông thôn này rất sớm trưởng thành.
"Tỷ tỷ không sao." Giùng giằng đứng lên, dắt tay Đào Đào đi ra ngoài phòng.
Trong lòng có chút kích động, mình sắp sửa dung nhập vào thế giới này rồi, đến bây giờ còn không biết bên ngoài như thế nào.
Wao, bầu không khí ở cổ đại thật tốt so với ở hiện đại nhà cao tầng trong thành thị không khí ô nhiễm căn bản là khác một trời một vật.
Nhược Vi nhìn chung quanh, vị trí nhà mình nằm ở giữa, kế núi gần sông, cách đó không xa còn có một khu rừng trúc, ở đồi núi lớn bao phủ xuống cả thôn trang, hơn nữa có vẻ yên tĩnh, với cách nhìn của người hiện đại xem ra đây là một chỗ cực kỳ tốt tu thân dưỡng tính. Chung quanh màu xanh dào dạt, hẳn là mùa xuân rồi, vừa vặn ven đường hoa dại nở.
Thôn này gọi Liễu gia thôn, có hơn sáu mươi hộ gia đình, ngay lúc ấy mà nói, là một thôn tương đối lớn. Phần lớn thôn dân lấy trồng trọt mà sống, từng nhà đều trồng trọt, không có văn hóa gì, có rất ít người có thể biết chữ nghĩa, ở cổ đại nơi không có TV máy vi tính, tất cả mọi người duy trì một tâm nhiều chuyện, nhà ai vừa có tin tức gì, lập tức người của toàn thôn đều biết từ đầu thôn truyền tới cuối thôn. Cũng may trong thôn không có đại đại ác nhân nào, nói tóm lại tương đối chất phác. Trong thôn cách trấn trên cũng không xa, đi bộ chỉ khoảng một canh giờ, đi bằng xe trâu rất nhanh là có thể đến trấn trên.
Nhà cửa của thôn dân xây phân tán ở các nơi, nhà mình cách đó không xa có mấy hộ gia đình, theo như trí nhở của chủ cũ thì tương đối chung sống tốt, lúc phụ mẫu còn tại thế, giao tình cũng không tệ lắm. Gần với nhà mình là một hộ gia đình nọ cùng nhà mình có giao tình tốt nhất, trong trí nhớ được biết là họ Lý, nam nhân trong nhà tất cả mọi người gọi hắn Lý Tam, đứa trẻ cũng gọi hắn là Lý Tam thúc, vợ hắn họ Lưu, nữ nhân trong thôn gọi nàng ta Lý Lưu thị, trong nhà có hai đứa trẻ, đều là bé trai, Đại Lang lớn hơn mình bốn tuổi, Nhị Lang lớn hơn mình một tuổi, đều là người tương đối thật thà, có vẻ chất phác đôn hậu. Nhà hắn ở thời điểm thiên tai thì dời đến Liễu gia thôn cũng được hai mươi mấy năm rồi, mặc dù không phải người cùng họ, nhưng là người không tệ, nên ở Liễu gia thôn rất được hoan nghênh .
Liễu gia thôn có nhiều người khác họ, đều là do trốn thiên tài mà đến trú ở Liễu gia thôn, cũng may người của Liễu gia thôn cũng không phải là không thích người ngoài.
Ngắm nhìn bốn phía, mặc dù chỗ này nghèo một chút, nhưng ở phương diện khác cũng tạm được, quan trọng nhất là hoàn cảnh mình thích nhất.
"Ơ, Đào Đào, Nhược Vi, hai chị em các người đang muốn đi đâu vậy!"
Đối diện là hai thôn phụ đang đi tới, đây là hai chị em dâu của Dương gia ở đầu thôn, "Dương đại thẩm, Dương Nhị thẩm, con cùng Đào Đào đi đón Thụy ca, đệ ấy đi ra ngoài đào rau dại còn chưa có trở về?" Muốn cho hai người phát thanh viên tốt nhất này biết bị bệnh chóng mặt mấy ngày rồi mới dậy, sợ là trở thành đề tài câu chuyện cho thôn dân rồi, đối với loại chuyện tình truyền bá như vậy, các nàng chính là chuyên gia."Hai vị đại thẩm một đường sang đây có thế Thuỵ ca không vậy?"
"Thụy ca à! Không nhìn thấy !"
"Cám ơn hai vị đại thẩm, vậy giờ con và Đào Đào đi tìm Thuỵ ca đây ."
"Nhìn này, Nhược Vi này miệng thật biết nói chuyện!"
Hai chị em dâu cứ như vậy vừa đi vừa nói.
Lôi kéo Đào Đào vội vàng cách xa cái chỗ này đi đến chỗ Thụy ca đào rau dại.
Một đường đi tới, trong thôn khói bếp lượn lờ, đều đang chuẩn bị cơm tối, nhưng vẫn chưa thấy Thuỵ ca, trong đầu có chút lo lắng, dù sao hắn cũng là đứa trẻ mới năm tuổi, không khỏi đi nhanh hơn chút, hy vọng có thể mau sớm tìm được Thụy ca.
"Tỷ tỷ, người xem đó có phải là ca ca không?"
Nơi xa một bé trai đeo giỏ trúc đang gian nan đi về phía bên này. Đó không phải là Thuỵ ca sao!
"Đào Đào, nhanh gọi ca ca."
"Ca ca, đệ cùng tỷ tỷ tới đón huynh về nè."
Nơi xa Thụy ca nghe được tiếng hô bên này, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là tỷ tỷ và đệ đệ đang lo lắng mình, hốc mắt đỏ lên, dùng sức nhịn xuống, bây giờ không phải là lúc khóc, bước nhanh đi về phía trước.
"Đi, Đào Đào cùng tỷ tỷ đi giúp Thụy ca cầm thứ đó." Nhìn đứa trẻ gầy yếu này, không biết thế nào đột nhiên muốn khóc, còn nhỏ như vậy lại hiểu chuyện như thế, ở trong lòng yên lặng thề, về sau nhất định phải làm cho hai người đệ đệ trở lên nổi bật, có được sống cuộc sống tốt.
"Tỷ tỷ, thân thể tỷ đã khoẻ lên nhiều chưa" Nhìn tỷ tỷ khoẻ mạnh trở lại đứng ở trước mặt mình, giống như là nằm mơ, hai ngày nay tỷ tỷ đột nhiên nằm ở trên giường ngủ mê man, dọa hắn không nhẹ, nương và phụ thân không có ở đây, tỷ tỷ đột nhiên bị bệnh, hắn thật sợ hãi, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ không bao giờ nữa mở mắt nhìn bọn hắn nữa, hắn thật cảm thấy sợ. Nếu không phải là tỷ tỷ đưa tất cả thức ăn đều ình và đệ đệ, tỷ tỷ cũng sẽ không té xỉu, về sau nhất định không thể để cho tỷ tỷ không có thức ăn.
"Ừhm, tỷ tỷ tốt lắm, không cần phải sợ, về sau tỷ tỷ sẽ luôn luôn ở cùng với Thụy ca và Đào Đào." "Tỷ tỷ." Hai mắt đỏ lên, cuối cùng không nhịn được khóc oà lên, hai ngày nay áp lực mà hắn chịu đựng thật sự là quá lớn, đệ đệ cũng không giúp được cái gì, luôn sống trong sợ hãi, "Tỷ tỷ về sau không được bệnh nữa đấy, Thuỵ ca thật sợ hãi" Nhìn thấy Thụy ca khóc, Đào Đào ở một bên khóc thút thít.
"Ừhm tỷ tỷ về sau sẽ thật tốt, sẽ không bỏ mặc lạ Đào Đào và Thụy ca, đừng khóc nha!"
"Đi, chúng ta đi về nhà, tỷ tỷ nấu cơm, nào Thuỵ ca nghỉ một lát đi đưa giỏ trúc cho tỷ tỷ."
"Ừhm, chúng ta về nhà, nắm tay nhỏ bé của bọn hắn cùng nhau đi về nhà."
Về đến nhà, đuổi Thuỵ ca sang một bên nghỉ, tự mình rửa tay chuẩn bị cơm tối, tuy chỉ có rau dại có thể ăn, nhưng quen với việc ăn ngon, huống chi mình còn là người chủ nghĩa ăn ngon, suy nghĩ một chút đều vì mình khổ sở.
Nhóm lửa, rửa sạch nồi, bảo Đào Đào và Thuỵ ca ngồi ở một bên hơ lửa, mình cầm chậu đi ra ngoài bên cạnh giếng rửa rau dại, đồ không sạch sẽ mình cũng không dám ăn.
Nhanh rửa sạch rau dại, nước trong nồi cũng được rồi, đem rau dại thả xuống, cho thêm một chút xíu muối ăn, nấu chín rồi vớt ra ngoài chi mỗi người một chút rồi bắt đầu ăn.
"Tỷ tỷ, Đào Đào cho người ăn, về sau tỷ tỷ cũng sẽ không ngã bệnh" Thuỵ ca ở bên cạnh thấy Đào Đào làm như vậy, cũng bắt chước làm theo.
"Cám ơn Đào Đào nha, nhưng tỷ tỷ cũng có rồi, tỷ tỷ ăn những thứ này cũng sẽ không ngã bệnh, nếu như Đào Đào không nghe lời ăn thì Đào Đào cũng ngã bệnh, tỷ tỷ và ca ca sẽ đau lòng, Đào Đào cũng không thể giúp tỷ tỷ làm việc, cho nên Đào Đào phải đem thức ăn trong chén ăn sạch sẽ nha!"
Nghe được tỷ tỷ nói như vậy, Đào Đào nghiêm chỉnh tự mình ăn thức ăn trong chén, Thụy ca cũng hiểu mình phải khoẻ lên, mới có thể chia sẻ giúp đỡ tỷ tỷ thế là bỏ ý niệm không ăn, ngoan ngoãn ăn sạch đồ ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui