Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ


"Ta không sao, không cần lo lắng." Nhược Vi cười cười. Trong nháy mắt đó, bà cảm thấy tiểu thư nhà mình là người xinh đẹp nhất trên đời này.
"Giúp ta một tay, hôm nay ta sẽ làm điểm tâm ọi người ăn." Nhược Vi dịu dàng nói.
"Dạ, tiểu thư." Phụ nhân hồi phục lại tinh thần, bà hốt hoảng không biết tiểu thư có tức giận vì mình vừa lơ là không. Nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng của Nhược Vi thì bà yên tâm hẳn.
Nhược Vi rửa sạch tay, kêu phụ nhân kia nấu cháo, còn mình thì xắc thịt.
Lúc điểm tâm vừa mới làm xong, Nhược Vi nghe thấy giọng nói hối hả của Xuân Phân. Nhược Vi cười khổ một tiếng, nàng đúng là đã làm ọi người không yên tâm mà. Nhược Vi đứng ở cửa phòng bếp hô một tiếng: "Xuân Phân, ta ở trong nhà bếp, đừng lo lắng."

Lúc này, Nhược Vi không thấy được gương mặt sợ hãi của mọi người. Khi vừa nghe thấy giọng nói của Nhược Vi thì họ vui mừng chạy thẳng về phía nhà bếp.
"Tiểu thư, sao người không bảo chúng nô tỳ đi ra ngoài cùng người, người hù chết chúng nô tỳ rồi." Xuân Phân oán trách, ba người kia cũng gật đầu đồng ý.
"Được rồi, được rồi, lần sau kêu các ngươi đi theo là được chứ gì, nhanh tay lên một chút, bằng không không có phần của các ngươi đâu." Nhược Vi bị Xuân Phân nói có chút xấu hổ nên vội vàng nói sang chuyện khác.
"Vâng, nô tỳ giúp một tay." Đám người Xuân Phân tụm lại chuẩn bị điểm tâm.
Điểm tâm được làm xong rất nhanh, bọn Xuân Phân mang điểm tâm lên phòng ăn, sau đó tự đi ăn.
Nhược Vi ngồi đợi không bao lâu thì mọi người kéo đến, ai thấy Nhược Vi đều hỏi: không sao chứ! Có đói bụng không! Làm Nhược Vi rất áy náy.
Đào Đào nói buồn cười nhất, đệ ấy nói có giấu một cái bánh bao trong người, sợ Nhược Vi nửa đêm đói bụng không có đồ ăn. Nhược Vi nghe xong dở khóc dở cười nhưng lòng lại chua xót.
Quái lão đầu cũng bắt chước làm theo, trêu đùa một phen. Khi thấy nàng cũng đấu võ mồm với mình như thường ngày thì ngồi xuống ăn từng ngụm cháo, rồi cắn một miếng bánh bao lớn. Nhược Vi nhìn thấy màn này thì cảm thấy rất ấm áp, có rất nhiều người yêu thương cô thật tốt.
Mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, Quái lão đầu quan tâm nhìn Nhược Vi mấy lần rồi đi sơn cốc. Mấy ngày nay ông không đi sơn cốc nên hôm nay phải đi, nếu không việc huấn luyện sẽ bị trễ nãi. Nhược Vi biết Quái lão đầu lo lắng ình nên đặc biệt nói mấy câu với ông, Quái lão đầu vui vẻ rời đi.

Nhược Vi thay y phục rồi chuẩn bị đến Hiên Viên phủ nói cho bá phụ bá mẫu biết đáp án của mình. Suy nghĩ một ngày, Nhược Vi đã biết mình nên làm như thế nào, tình yêu cùng tình thân nàng sẽ không buông cái nào, hơn nữa nàng còn phải kinh doanh thật tốt, không để ình phải hối hận.
Nhược Vi ôm tâm tình thấp thỏm đi Hiên Viên phủ, dù sao nàng cũng cần chút dũng khí, dù thế nào đây cũng là chuyện lớn cả đời nàng.
Vào cửa chính Hiên Viên phủ, Nhược Vi nhìn cảnh sắc quen thuộc thì bình tĩnh lại. Nàng cảm thấy Hạo ca ca đáng giá để nàng làm vậy, không có miễn cưỡng, tất cả đều do nàng tự nguyện.
Gã sai vặt nói lão gia phu nhân đang chờ nàng tại phòng khách, còn thiếu gia thì ra ngoài chưa về.
Nhược Vi hít sâu một hơi, đẩy cửa chính phòng khách ra, nàng thấy hai người ngồi bên trong đều nhìn mình không chớp mắt. Đột nhiên, Nhược Vi cảm thấy có chút buồn cười, nàng trong mắt hai người này lại yếu ớt như vậy sao?
Bây giờ Nhược Vi vừa khổ sở vừa cảm thấy ngọt ngào. Nếu tất cả mọi người quan tâm nàng như vậy thì nàng phải hưởng thụ thật tốt mới phải.

"Bá phụ bá mẫu, Nhược Vi suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ con sẽ nói câu trả lời của mình." Nhược Vi nhìn hai người nói thật.
"Ừ, con nói đi, mặc kệ kết quả như thế nào bá mẫu đều ủng hộ con." Cho dù là lúc này Cố Thanh Liên cũng an ủi nàng, làm nàng cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: "Nhược Vi đồng ý chuyện bá phụ bá mẫu nói hôm qua. Đồng ý đính hôn với Hạo ca ca, nhưng con hy vọng sau khi đính hôn, bá phụ bá mẫu có thể cho con thời gian một năm để an bài chuyện trong nhà, cho phép con mang theo hai đệ đệ đến Hiên Viên gia. Nếu như bá phụ bá mẫu có thể đồng ý những điều kiện này thì tất cả mọi chuyện đếu do bá phụ bá mẫu làm chủ." Nhược Vi quyết định nói điều kiện của mình ra, sau đó thở nhẹ một hơi.
Hiên Viên Kiệt và Cố Thanh Liên liếc mắt nhìn nhau, hai người thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng nha đầu này cũng đồng ý, nếu không làm sao bọn họ ăn nói với Hiên Viên Hạo chứ. Nhưng bọn họ cũng không lừa gạt Nhược Vi, hiện giờ ở kinh thành đang có người dòm ngó đến hôn sự của Hiên Viên Hạo. Bây giờ thì thì tốt rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, còn rước về được một nàng dâu hiên.
"Con còn gì muốn nói không? Nói ra đi để ta xem có thể giúp được con không." Khóe miệng của Cố Thanh Liên giương nhẹ, nhìn Nhược Vi hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận