Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ


Ngày này Nhược Vi dậy rất sớm, bởi vì cũng lâu rồi không có rèn luyện thân thể, bắt đầu từ hôm nay cần phải kiên trì hơn, đối với Đào Đào cùng Thụy Ca thì vẫn cứ để cho bọn họ nghỉ ngơi một buổi sáng nữa đi! Dù sao vẫn còn là trẻ con, gần đây quá bận rộn, chắc cũng không dễ chịu được.
Rèn luyện thân thể xong, còn phải thu thập tàn cuộc ngày hôm qua một chút, mặc dù mọi người trước khi đi cũng đã giúp một tay thu thập đại khái rồi, nhưng vẫn rất hỗn độn, bản nhân có chút thích sạch sẽ.
Phòng bếp còn có một chút đồ ăn thừa, theo lý mà nói vốn là nên còn rất nhiều, nhưng ai bảo thức ăn nhà Nhược Vi ăn quá ngon, mọi người cũng ăn đến no căn bụng mới về nhà.
Những thứ đồ này để lâu cũng không được, còn dư lại cũng sẽ đưa một chút cho bên nhà Lưu thẩm, bên nhà Hắc Tử cũng chia một ít, lấy suy nghĩ của một người hiện đại mà xem xét, Nhược Vi cũng không thấy có vấn đề gì với chuyện ăn đồ ăn thừa cả.
Cho nên tốt nhất là đem những đồ ăn này phân ọi người, Nhược Vi cũng không phải là một người hẹp hòi, ai thật lòng đối tốt với mình cũng có thể nhìn ra được.
Những thức ăn này đều là những món ăn mặn, chia cho bọn họ, bọn họ cũng có thể được ăn nhiều món mặn một chút, đối với trẻ con mà nói cũng rất tốt, trên thực tế ngày hôm qua Nhược Vi cũng không chuẩn bị nhiều rau cải lắm, mà cũng đã ăn hết sạch, bởi vì món ăn mặn chuẩn bị rất nhiều, cho nên vẫn còn dư lại một chút.
Những thứ đồ ăn này mặc dù đối với Nhược Vi mà nói không quá quan trọng như thế, nhưng người ở nơi này cũng không phải giống như Nhược Vi cũng hào phóng như vậy .
Chuẩn bị xong điểm tâm, mấy tỷ đệ mới vừa ăn cơm xong, liền nghe phía ngoài hò hét ầm ỉ, không biết lại xảy ra chuyện gì, nghe phía bên ngoài tiếng mắng chửi, Nhược Vi có loại dự cảm xấu.
Thu thập phòng bếp xong, sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, mới đi đến cửa lớn rồi mở cửa từ trong sân nhìn tình huống bên ngoài, hiện tại tường rào nhà Nhược Vi cao như vậy, lại có cửa lớn, bên trong đóng lại bên ngoài không vào được.
Mở ra một cửa từ trong sân nhìn, quả nhiên người gây chuyện là hướng về phía mình mà tới, người đang ngồi dưới đất la lối om sòm không phải là người ngày hôm qua không được mời tới ăn cơm đại thẩm mẹ đó sao!
Nhìn tình huống, hình như là do mình xây nhà mới, có vài người lại muốn bắt đầu không an phận rồi.
Như vậy thì cũng nên một lần đem chuyện này giải quyết cho xong luôn đi, tránh cho những người kia lại tự cho rằng mấy tỷ đệ bọn họ là người dễ bị bắt nạt rồi lại thường xuyên tới đây gây chuyện.
“Đại thẩm mẹ, thẩm ở đây ngoài cửa nhà tôi náo như vậy là có ý gì, khóc lóc ôm xồm, thẩm như vậy trông quá khó coi.”
Hà Thúy Hoa cũng chính là đại thẩm mẹ của Nhược Vi vừa thấy Nhược Vi đi ra, nghe được nàng nói mình như vậy, giống như bị đánh thuốc kích thích vậy, ngồi dưới đất khóc càng lớn tiếng hơn.
Chung quanh cũng vây quanh không ít thôn dân muốn xem náo nhiệt, còn có vài người là tối hôm qua ở nhà Nhược Vi ăn cơm, vậy mà hôm nay lại vẫn thích tới đây xem chuyện nhiều chuyện, giờ phút này Nhược Vi thật là muốn chửi bậy.
Thấy được rằng muốn giao thiệp với ai cũng cần phải lựa chọn kỹ càng, giờ phút này, những người ở nơi này xem náo nhiệt cũng đã bị Nhược Vi đưa vào danh sách đen, liệt vào các hộ cự tuyệt lui tới.
Nếu những người đó biết được những điều này, chắc chắn sẽ không làm như thế, bởi vì về sau một nhà Nhược Vi với bọn họ đã không phải là người của cùng một thế giới nữa, thân phận địa vị của nhà Nhược Vi đã không phải là người mà bọn họ có thể với cao được rồi, vì vậy trong cuộc sống rất lâu về sau rất nhiều chuyện bọn họ đều vì vậy mà hối hận không thôi.
Thấy cái bộ mặt trương lớn ở đó làm bộ kêu gào, trong lòng Nhược Vi gần như rất muốn giết người.
“Ai nha, lão đầu tử nhà ta tại sao mệnh lại khổ như vậy a, tiện chân không có lương tâm, lấy tiền nhà ta dùng hết rồi, hiện tại lại không nhận người thân nữa, nhà chúng ta làm sao lại mệnh khổ như vậy a, tân tân khổ khổ kiếm được đồng tiền mồ hôi nước mắt, liền bị người không có lương tâm này cầm đi xài hết”.
“Bây giờ cuộc sống của người ta thì trôi qua rất tốt, nên không nhận người rồi, đồ không có lương tâm!”
Nếu không phải cái người bị chửi hiện tại đó là mình, Nhược Vi thật đúng là muốn cười thật lớn, vì cái lời nói này thật sẽ khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng, cái tuồng kịch cẩu huyết như vậy mà mình cũng may mắn đụng phải một lần.
Những lời này thật đúng là kinh điển, tài năng diễn xuất nhiều khi cũng ngang ngữa với mấy minh tinh điện ảnh quốc tế nữa đó chứ, diễn thực không tệ, chỉ là giờ phút này đáy mắt chợt lóe lên sự lạnh lùng chỉ là cái này cũng không có ai nhìn thấy mà thôi.
Những người này cho rằng mình là kẻ ngu sao, vẫn cảm thấy mình dễ bị bắt nạt lắm à, thế nhưng lại dám trắng trợn đến trước cửa mà khi dễ mình nữa chứ, khi nào thì mình lại dễ nói chuyện như vậy chứ?
Không phải là do đỏ mắt mình có tiền xây nhà, ghen tỵ sao, nhìn qua cũng thấy được đại bá ở trong bóng tối tuy không ra gây chuyện những cũng là tán thành, như vậy tốt hơn, dù sao Nhược Vi đối với mấy người thân này nói thật ra thì bản thân cũng không có tình cảm gì.
Như vậy rất đúng ý của Nhược Vi, có một số việc sớm hay muộn cũng phải làm , vậy thì làm bây giờ luôn đi! Ngay từ lúc Nhược Vi biết được bản chất của những người thân này, nàng đã sớm vì một ngày sẽ xảy ra tình huống như vầy mà tính toán tốt rồi.
Hiện tại chỉ là khiến có một số việc diễn ra nhanh hơn mà thôi, nàng cũng vốn không muốn làm cho những người này đau lòng, nhưng mà không ngờ trình độ vô sỉ của những người này lợi hại như vậy.
Càng không thể ngờ được rằng coi như những người đó cũng chỉ là đại bá trên danh nghĩa và không thích mấy tỷ đệ bọn họ như thế nào đi nữa, cũng sẽ không nhanh như vậy đã muốn đem đồ trong tay mấy đứa trẻ như bọn họ cướp đi, xem bộ dáng hình như là mình đã để cho người kia có cơ hội để mà mơ mộng hão huyền rồi, như vậy cũng tốt, ngược lại mình sẽ không áy náy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui