Hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, sẽ không còn có người khác tìm đến phiền toái lung tung, này thật đúng là một chuyện đáng để ăn mừng.
Tốn thời gian hai ngày mới đem trong nhà thu thập xong, hiện tại nên ngồi xuống suy nghĩ một chút phía sau muốn làm gì.
Vốn là ngày hôm qua muốn đưa Thụy Ca đến trường tư thục, nhưng ai biết người dậy học lại là tú tài đã lên kinh dự thi, trường đóng cửa rồi.
Thụy Ca cho đến bây giờ vẫn buồn buồn không vui ! Đây chính là chuyện hắn chờ đợi đã lâu, những đứa trẻ trong thôn cũng đều không ai dạy, nhìn dáng dấp tất cả mọi người đều đang thất vọng.
Mà lúc này một chiếc xe ngựa sang trọng đang hướng nhà Nhược Vi chạy tới, người trong xe ngựa chính là Bao chưởng quỹ Túy Tiên lâu cùng Đông gia Hiên Viên Hạo.
“Chưởng quỹ sắp tới sao? Ngươi không phải là nói rất gần sao? Thế nào còn chưa tới?”
Bao chưởng quỹ rất bất đắc dĩ, nói thầm trong lòng, đây đã rất nhanh rồi có được hay không! Nhưng hắn chỉ dám ở trong lòng nói một chút.
Ở bên ngoài chơi, Đào Đào cùng Thụy Ca nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất đẹp mắt hướng nhà mình mà đến, hưng phấn nhìn.
Quả nhiên xe ngựa dừng lại ở trước nhà mình, đầu tiên ra ngoài là Bao chưởng quỹ, hai Bánh bao nhỏ thấy là người mình quen biết càng thêm vui mừng.
Sau đó Hiên Viên Hạo cũng ra khỏi xe ngựa, thấy hai mắt Bánh bao nhỏ sáng trong suốt nhìn mình, người ghét trẻ em như Hiên Viên Hạo nhất thời cảm thấy đứa trẻ cũng không phải là chán ghét như vậy, thật ra thì hắn chỉ là yêu ai yêu cả đường đi thôi, còn những đứa bé khác hắn vẫn ghét.
Thụy Ca tiến lên một bước, ngẩng đầu hỏi Hiên Viên Hạo: “Ca ca, ngươi là đến nhà chúng ta sao?”
Hiên Viên Hạo cũng lần đầu tiên rất có kiên nhẫn trả lời một đứa bé, hơn nữa còn là vẻ mặt ôn hòa, Bao chưởng quỹ một bên đứng nhìn, trái tim nhỏ run lên một cái.
“Đúng a! Tới tìm tỷ tỷ ngươi có chuyện, tỷ tỷ của ngươi có ở nhà không?”
“Tỷ tỷ ở nhà, Đào Đào đi nói cho tỷ tỷ, ca ca ở quán rượu tìm đến tỷ tỷ.”
Một bên Đào Đào thấy ca ca an bài nhiệm vụ ình, hấp ta hấp tấp chạy đi nhắn tin rồi.
Trong phòng Nhược Vi đang miên mang suy nghĩ thì Đào Đào ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên, đứng dậy đi ra phía ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ mau ra đây, ca ca lần trước đó tới.” Nhược Vi nghi ngờ, lần trước là ca ca nào a! Lộn xộn lung tung....
Đi tới cửa vừa nhìn, vừa đúng cùng Hiên Viên Hạo bốn mắt nhìn nhau....
Trong long hai người đều là chấn động, tại sao có thể có loại cảm giác thấy sâu trong linh hồn, ánh mắt dây dưa, giống như thời gian dừng lại...
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đi ra, ca ca tới tìm tỷ có chuyện.”
Ánh mắt hai người đang dây dưa thì âm thanh Thụy Ca làm nhanh chóng trở lại trên thực tế, trên gương mặt Nhược Vi hiện lên hai đóa Hồng Vân, bộ dáng kia rất là đáng yêu, cảm giác giống như cô gái nhỏ.
Hiên Viên Hạo cũng nhìn thấy Nhược Vi đang xấu hổ, nhưng trong lòng thì rất vui vẻ, nghĩ thầm nàng đối với mình cũng là có cảm giác !
Trong khoảng thời gian này, trong đầu Hiên Viên Hạo trong đầu thường xuyên hiện ra bộ dạng tiểu đại nhân của Nhược Vi, hắn không biết là vì cái gì, trong lòng thật là phiền não.
Đây là hắn lần đầu tiên như vậy nêm không biết làm sao, không tìm được ngọn nguồn của phiền não, mỗi ngày làm việc đều là vẻ mặt hốt hoảng, nhìn theo bên người lo lắng không thôi.
Trong khoảng thời gian này, mặc kệ hắn đang làm chuyện gì, cũng sẽ nhớ tới Nhược Vi, cho nên hắn cho ám vệ bên cạnh đi điều tra tin tức của Nhược Vi, khi nắm được tin ám vệ điều tra tới, vừa nhìn thì thương tiếc Nhược Vi thêm vào mấy phần, hắn nhìn một cô gái nhỏ như vậy, thân thể gầy yếu lại muốn chống đỡ cuộc sống của mấy chị em, trong lòng cực kỳ không muốn, hận không được lập tức liền gặp được nàng.
Nhưng hắn cũng biết lấy thân phận của mình cùng bối cảnh không thể làm như vậy, đem tất cả đều để ở trong lòng, hắn cũng không biết tại sao hắn lại đối với một cô gái nhỏ mới thấy qua vài lần lại nhớ như vậy, trong lòng cảm thấy quái dị không dứt, nhưng lại không bỏ được, không thể làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên, dù thế nào đi nữa việc hắn muốn làm vẫn chưa có người nào có thể ngăn cản được.
Cho nên mới có ngày hôm nay, Hiên Viên Hạo tới nhà của Nhược Vi, hắn chỉ là muốn sớm một chút thấy nàng, Nhược Vi trong khoảng thời gian này cũng không còn đi trấn trên rồi, hắn ở quán rượu chờ thật lâu cũng không thấy nàng đến, cảm thấy núi không tới thì mình liền đi qua, lập tức gọi Bao chưởng quỹ chuẩn bị xe ngựa chạy đến nhà Nhược Vi.
Thấy Nhược Vi đứng ở cửa lớn nhìn mình, trong lòng tựa như quét qua mật ngọt, khóe miệng nâng lên, không che giấu được tâm tình tốt.
“Nhược Vi, không có báo trước một tiếng đã tới rồi, sẽ không quấy rầy đến các ngươi đi!” Một mặt xin lỗi nhìn Nhược Vi, bộ dáng kia thấy thể nào đều sẽ cảm thấy hắn là vô tội.
“Hạo ca ca, Bao chưởng quỹ!” Theo chân bọn họ chào hỏi. “Hai vị đều là quý nhân, làm sao sẽ quấy rầy rồi, mời vào.”
Dẫn bọn họ vào phòng, Hiên Viên Hạo cùng Bao chưởng quỹ vào sân, phát hiện cái nhà này ngược lại rất là rất khác biệt. Bố cục cũng rất tốt, trong lòng Hiên Viên Hạo rất hả hê, cho là người trong long mình chính là không tệ.
Ai, đứa nhỏ này, mê muội rồi, bây giờ người ta cùng hắn còn không có quan hệ gì.
Mà trong lòng Nhược Vi lúc này lại bất ổn, nàng không hiểu tại sao mình mỗi một lần cũng chú ý Hiên Viên hạo như vậy, nhìn đến hắn, trong lòng sẽ thật vui mừng, ai, người chưa từng yêu đương qua a.