Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ


Nhược Vi nghĩ thầm thân phận người này cũng không tầm thường! Nhưng ngàn vạn đừng đừng gây phiền toái gì thì tốt.
“Lão gia gia cảm thấy thân mình thế nào, có muốn hay không mời đại phu tới xem, tối ngày hôm qua nhìn ngài chịu vết đao ta cũng vậy không dám đi ra ngoài tìm người giúp một tay, hiện tại ngài đã tỉnh rồi, nếu như ngài cảm thấy không có vấn đề thì ngài để ta mời người đại phu tới xem một chút.”
“Ý ở ngoài lời đúng là như vậy, ngày hôm qua sợ gây ra phiền toái nên không mời đại phu, nếu ngươi cảm thấy ta sẽ không gây phiền toái cho nhà ngươi thì phiền ngươi mời người đại phu tới xem một chút.”
“Không có việc gì, không cần làm phiền, không có vấn đề gì lớn”, hiển nhiên Long Phách Thiên cũng hiểu đạo lý này, đồng thời hắn cũng là thật lòng không muốn ang đến tai nạn nào ột nhà đã cứu mình, dù sao người ta cũng tốt bụng cứu hắn, cũng không thể lấy ân báo oán được!

“Cám ơn tiểu cô nương”, trong lòng Long Phách Thiên cảm thấy người nhà này thật là quái dị, còn nhỏ như vậy mà đã quản sự, hắn căn bản sẽ không hướng song thân người ta không có ở đây suy nghĩ, dù sao chỗ hắn ở cũng không phải là rất kém cỏi, hắn sẽ không nghĩ tới người làng quê có thể ở chỗ như thế, còn là một cô bé nuôi gia đình .
Trong ấn tượng của hắn người làng quê đều là ở nhà tranh, nhìn người nhà này cứu mình gia cảnh chắc rất khá, chờ lúc hắn biết sự thật thì hai con ngươi trừng lớn , sau khi ăn thức ăn Nhược Vi làm ở ỳ một chỗ không đi, điển hình Lão Ngoan Đồng.
“Lão gia gia đói bụng không! Con có nấu cháo cho ngài để con đi bưng lại, Đào Đào và Thuỵ Ca ở nơi này trò chuyện với lão gia gia nha.”
“Dạ, tỷ tỷ đi đi!” Thụy Ca hiểu chuyện trả lời, , ,
Dặn dò xong thì đi đến phòng bếp múc cháo cho lão đầu, mà hai tiểu bánh bao thì ở trong phòng ríu rít giới thiệu về nhà mình.
“Lão gia gia, ngài đói chưa, tỷ tỷ nấu cháo ăn rất ngon, uống xong người sẽ không đói bụng”, Thuỵ Ca mang biểu cảm của một tiểu đại nhân giới thiệu, đúng đó, đúng đó, Đào Đào cũng ở đây một bên bày tỏ rất tán đồng thẳng gật đầu, “tỷ tỷ làm món gì Đào Đào cũng thích ăn.”
Long Phách Thiên nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, suy nghĩ một chút tình huống của mình, một hồi thổn thức, mình tuổi lớn như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới phải lấy thê tử sinh con, bây giờ hai đứa trẻ trước mặt này ngược lại có chút hâm mộ, nhưng tình huống của mình cũng không phải do chính mình, nếu lấy thê tử chỉ biết hại bọn họ, vì vậy đã nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn một thân một mình.
Nghĩ đến đứa con nuôi duy nhất phản bội mình, Haiz! Thở dài,… “Lão gia gia, người làm sao vậy, tỷ tỷ thường xuyên than thở đối với thân thể không tốt, lão gia gia không nên than thở”, Thụy Ca mặt đồng tình nhìn lão nhân nằm trên giường, Đào Đào vẫn theo ở phía sau gật đầu như con gà con.
Thấy hai đứa trẻ mang vẻ mặt đồng tình nhìn mình, Long Phách Thiên dở khóc dở cười, lúc nào thì trên giang hồ thanh danh hiển hách mình phải phiền đến hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa này để an ủi mình, nhưng mà cảm giác này trái lại rất tốt, mình sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên có cảm giác được.

Lúc này Nhược Vi bưng cháo tiến vào, nhìn trong nhà mấy người này ngược lại chung đụng thật vui, Nhược Vi cảm thấy rất là kỳ quái, hôm nay lão nhân cùng đứa trẻ không có sự khác biệt?
“Lão gia gia, ăn chào nào, có thể ngồi dậy không?” Nhược Vi nhìn người nằm trên giường hỏi.
“Có thể”, Long Phách Thiên gian nan ngồi dậy, Thuỵ Ca hiểu chuyện đem gối đầu đặt ở sau lưng để Long Phách Thiên dựa vào, Nhược Vi đem cháo đưa cho Long Phách Thiên, nhìn hai tay hắn run rẩy, Nhược Vi thấy chỉ sợ hắn cầm chén không nổi, tốt nhất mình đút cho hắn ăn vậy, đây là không phải lời đồn tài năng trong người nhiều vất vả !
Long Phách Thiên nhìn trước mắt tiểu cô nương đút cháo ình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, rất lâu chưa từng có cảm giác gia đình, thật ra thì cuộc sống như thế tốt vô cùng, tại sao nhất định phải tranh giành danh lợi, hắn hy vọng có thể ở lại nơi này.
Có cơ hội báo đáp cả nhà bọn họ, bây giờ hắn còn cho là cứu hắn chính là cha mẹ của Nhược Vi !
Trong nồi còn dư lại cháo Long Phách Thiên cũng ăn sạch, thật sự là Nhược Vi nấu cháo ăn rất ngon, hơn nữa hắn đã hai ngày không ăn, chút cháo này là chút lòng thành, nếu không phải là bây giờ còn không quen thuộc, hắn còn muốn ăn thêm nữa! Đây chính là điển hình của được voi đòi tiên.

Hoàn hảo Nhược Vi không biết suy nghĩ trong lòng hắn, bằng không kết quả của hắn nhất định sẽ rất thảm.
Long Phách Thiên ăn cháo, trong bụng có cảm giác no, lại buồn ngủ rồi, Nhược Vi bảo Đào Đào và Thuỵ Ca ra ngoài, sau đó đắp chăn cho Long Phách Thiên rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài đi làm.
Trong mơ mơ màng màng Long Phách Thiên biết có người đắp chăn cho hắn, khóe mắt đau xót, bao nhiêu năm qua không ai đắp chăn ình, cảm giác như thế thật tốt.
Nhược Vi dọn dẹp phòng bếp đi đến mảnh vườn nhìn rau mình trồng, nhổ cỏ, tưới nước, bận rộn đúng một ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận