Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ


"Đi thôi, tất cả mọi người trở về nhà đi, túm tụm ở đây còn ra cái dạng gì chứ, từng người từng người đều ngứa da hết rồi hả! Chỉ biết xem chuyện cho vui, không biết giúp một phen a! Lần sau ta lại nhìn thấy ai như vậy, cẩn thận một chút cho ta!"
"Đi, đi, đi, đi, đều trở về làm việc đi, đại thẩm nương của Nhược Vi cũng nhanh đi về đi, đừng để ta phải lập lại lần nữa, bằng không ngươi cũng đừng trách ta lại đi trông nom quá nhiều."
Người chung quanh đều bị thôn trường đuổi lục tục đi về, thật đúng là dù ở bất cứ chỗ nào cũng đều không thiếu những người thích chuyện Bát Quái, uy hiếp bọn họ cũng chẳng được lợi gì?
Ai! Tâm tình đang tốt cũng đã bị mụ la sát kia phá hủy hết rồi, thật đáng ghét, về sau nhìn thấy bà ta ta liền kiếm đường vòng mà đi!
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không sao chứ!"
Chuyện náo loạn này thế nhưng lại làm nàng quên mất chuyện Đào Đào cùng Thụy Ca vẫn còn ở trong phòng.
"Tỷ tỷ không có việc gì, các đệ không bị dọa đó chứ!" "Không đâu, tỷ tỷ vừa rồi thật là lợi hại nha!" Hai mắt Đào Đào tỏa ánh sáng nhìn nàng, ánh nhìn của Thụy Ca cũng y như vậy, tuy rằng không có rõ ràng như Đào Đào.
Trời, chẳng lẽ mới vừa rồi Đào Đào cùng Thụy Ca đều đã thấy hết được hành vi điên cuồng kia của mình sao, sẽ không dọa đến bọn họ chứ? Hẳn là không có rồi, mới vừa rồi còn nói ta lợi hại mà, không những thế còn có chút hương vị sùng bái ở bên trong nữa!
Ta là nữ sinh a, làm sao có thể nhìn giống mấy người hung bạo kia chứ? Được rồi, Nhược Vi thừa nhận bản thân mình có chút thô lỗ.
Chuyển hai cái băng ghế ra, "Đến, Đào Đào, Thụy Ca, tỷ tỷ nói cho các đệ biết, tỷ tỷ mới nảy đã đem cái mụ la sát kia đánh cho rất thảm rồi, a, không là, là đại thẩm nương."
"Tỷ tỷ, kỳ thực Thụy Ca cảm thấy kêu là mụ la sát cũng tốt lắm!" Thụy Ca một mặt ngượng ngùng nhìn Nhược Vi, giống như đang nói, tỷ tỷ, Thụy Ca không phải là đứa trẻ hư đâu nga!
" Được rồi, kỳ thực tỷ tỷ cũng cảm thấy cách gọi mụ la sát này quả thật danh xứng với thực , về sau chúng ta đã kêu bà ta là mụ la sát đi! Bất quá chỉ có thể ở trong nhà mới kêu như vậy nga! Bằng không nếu bà ta nghe được lại chạy qua đòi đánh chúng ta nữa! Biết không?"
"Còn có, hôm nay tỷ tỷ muốn nói cho các đệ một đạo lý, đó là, nếu như gặp phải chuyện giống hôm nay thì chúng ta nên làm thế nào, kỳ thực tuy rằng tỷ tỷ hôm nay đấu với bà mụ la sát kia một chút, nhưng chuyện này lại không phải là lỗi của chúng ta, chỉ cần chúng ta cảm thấy mình làm chuyện đúng tính hợp lý, vậy thì không sợ người khác nói cái gì, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất phải phạm người, chính là muốn nói lý lẽ này, nếu đã bị người khác đến tận cửa khi dễ mình, mà mình còn để hắn khi dễ lời nữa, thì đó chính là ngu ngốc, có hiểu không?"
"Nhất thời không hiểu rõ được cũng không sao, chỉ cần về sau hai người các đệ gặp phải sự tình như vậy thì nên cẩn thận suy nghĩ rồi làm thì tốt rồi, hiện tại nếu nói nhiều quá các đệ cũng không hiểu hết được! Chỉ cần đem lời tỷ tỷ nói với các đệ hôm này nhớ kỹ thật tốt là được rồi."
"Tỷ tỷ, Thụy Ca sẽ nhớ kỹ, Đào Đào sẽ nhớ kỹ lời tỷ tỷ nói!" Đào Đào một bộ dáng người lớn nói, tay nhỏ bé chống khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ mặt nghiêm cẩn nhìn Nhược Vi!
"Tỷ tỷ, có phải chỉ cần chúng ta không làm việc gì sai trái thì sẽ không cần phải lo sợ người khác khi dễ chúng ta, nếu chúng ta không làm sai thì sẽ không có người nào có thể khi dễ được chúng ta phải không, tỷ tỷ là như vậy sao?" Thụy Ca cũng là một bộ mặt nghiêm cẩn như vậy mà hỏi Nhược Vi.
"Chính là như vậy, Thụy Ca rất thông minh, tỷ tỷ rất thích." Hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thụy Ca một cái.
"Tỷ tỷ, Đào Đào cũng thông minh, hôn ta, ta cũng muốn tỷ tỷ thích à!"
"Tỷ tỷ cũng rất thích Đào Đào."
"Chụt " Cũng hôn Đào Đào một cái, "Đúng vậy, Đào Đào cũng rất thông minh, tỷ tỷ đều thích, đều là đệ đệ tốt của tỷ tỷ."
Đào Đào thích nhất Nhược Vi thân cận cùng hắn, mỗi lần hôn hắn, hắn đều cười tít mắt, mà Thụy Ca lại có chút thẹn thùng, nhưng cũng thấy được là Thụy Ca cũng rất thích thân cận với mình, tuy rằng mỗi lần thoạt nhìn đều có chút xấu hổ, nhưng vẫn nở nụ cười, phỏng chừng là không quen đi! Vậy phải tập cho hắn thành thói quen đi, hắc hắc.
"Nhược Vi, có nhà không? Nhược Vi, Đào Đào, Thụy Ca."
"Giống như nghe được có người gọi chúng ta thì phải?" Nhược Vi nói.
Đứng lên, nhìn đến hình dáng bên ngoài giống như làm một phụ nhân, "Thụy Ca, đệ xem đó là ai tới nhà chúng ta."
"Tỷ tỷ, hình như là Lưu thẩm nhà Lý Tam thúc đó!"
" Lưu thẩm!" Ân, nhà bọn họ đối với nhà mình rất tốt.
"Là Lưu thẩm sao? Chúng con ở trong nhà đây" Vội đi ra tiếp đón Lưu thẩm.
"Nhược Vi a, bọn Đào Đào cùng Thụy Ca đâu, ở nhà sao, ta đem qua cho các ngươi một chút điểm tâm này, là ngày hôm qua đi thăm người thân mang về, liền mang qua cho các ngươi một ít."
"Lưu thẩm, có chuyện gì sao, đã lâu rồi cũng không gặp mọi người, Đào Đào cùng Thụy Ca ở nhà! Cũng không cần phải mang điểm tâm đến đâu, để lại cho thẩm ăn là được rồi, lại còn phải cực khổ mang qua cho nhà chúng con nữa, thật không biết làm sao để cảm tạ nhà thẩm đây!"
"Nhược Vi a, vừa rồi ở trên đường ta nghe thấy ngươi cùng đại thẩm nương của ngươi cãi nhau, không có việc gì chứ, lần này bà ta không đánh ngươi chứ! Mau để cho Lưu thẩm nhìn xem xem, không có bị thương đó chứ? Đào Đào cùng Thụy Ca vừa mới rồi có bị dọa sợ hay không, cái người thẩm kia của ngươi cũng thật là, suốt ngày cũng không biết tìm chút chính sự mà làm, chỉ biết cãi nhau ."
"Đúng vậy ạ, mới vừa rồi con cùng đại thẩm nương có đánh một chút" Nhược Vi một mặt ngượng ngùng nhìn phụ nhân trước mắt.
"Uh! Đem đại thẩm nương ngươi ra đánh một chút, đánh rất tốt."
Đột nhiên phản ứng lại, thấy bản thân quá mức kích động, sau đó liền một mặt xấu hổ nhìn Nhược Vi.
"Nhưng sẽ không đánh đến nổi tìm đến các ngươi đòi tiền thuốc men gì đó chứ, cái nhà mẹ đẻ của đại thẩm ngươi kia cũng không dễ chọc a, Nhược Vi tỷ đệ các ngươi bình thường phải cẩn thận một chút đó." Lưu thẩm một mặt dè dặt cẩn trọng nói qua.
"Không có việc gì, nếu hôm nay không cùng bà ta ầm ĩ một lần, bà lại cũng sẽ như thường mà tới tìm chúng ta gây phiền toái à, như vậy còn không bằng hiện tại đánh bà ta một chút hả giận, hôm nay thôn trường cũng đã nói, về sau có việc gì thì cứ tìm ông ấy, Lưu thẩm, thôn trường thật sự là người tốt! Con nghĩ về sau bà ta cũng không dám làm quá mức nữa đâu! Dù sao nếu làm vậy chính là không coi trọng lời nói của thôn trường rồi. Có một số người, mình càng nhường nhịn, thì người ta lại càng thấy mình dễ bị ức hiếp."
"Cũng đúng, về sau cẩn thận một chút là được, có việc gì thì tìm đến Lưu thẩm cùng Lý Tam thúc của ngươi."
"Đào Đào, Thụy Ca, hôm nay chắc bị dọa sợ phải không, về sau thường xuyên đến chỗ Lưu thẩm gia chơi đi!"
"Dạ Lưu thẩm, Thụy Ca cùng đệ đệ cũng không bị dọa sợ, tỷ tỷ đã nói Thụy Ca cùng đệ đệ tránh ở trong phòng rồi." Còn chuyện ở phía sau vụng trộm nhìn nhìn cũng không nói ra, đó là bí mật.
"Uh, không bị dọa sợ là tốt rồi, Nhược Vi, nhà bên Lưu thẩm cũng không có gì hay này nọ, chỉ đem qua cho được các ngươi một ít khoai lang, nhớ năm đó nếu không nhờ nhà ngươi giúp đỡ ta cùng tam thúc ngươi như vậy, hôm nay cũng sẽ không có ta cùng tam thúc ngươi, nhưng ta cùng tam thúc ngươi hiện tại cũng không giúp được các ngươi cái gì nhiều lắm, Lưu thẩm thật vô dụng a!"
" Lưu thẩm, thẩm đừng nói vậy, thẩm cùng Lý Tam thúc đối với chúng con rất tốt, chúng con đều biết, cũng đừng nói vậy nữa, các ngươi mỗi lần qua đây là đưa này đưa kia cho chúng con, còn muốn như thế nào nữa mới tính là tốt đối với chúng con chứ, cũng không cần nói như vậy nữa, bằng không chúng con ăn mấy cái gì đó mà thẩm cho lại thật thấy trong lòng bất an, ngày sau con cùng hai cái đệ đệ nói không chừng còn phải lại phiền toái hai người đó, hai người cũng giống như thân nhân của chúng con vậy, cũng đừng làm cho xa lạ, chúng con cũng không muốn khách khí với Lưu thẩm người, người cũng đừng đem chính mình nhìn xem quá thấp, người giúp chúng con nhiều như vậy, ngày sau con cùng hai cái đệ đệ còn muốn hiếu thuận người cùng Lý Tam thúc nữa! Nên cũng đừng lại nói nói vậy."
"Ai, Nhược Vi con vừa nói như vậy, này trong lòng ta đã thấy thật thoải mái rồi. Tốt, về sau có việc cứ đến tìm Lưu thẩm cùng Lý Tam thúc ngươi, không cần khách khí với chúng ta."
"Ai, Lưu thẩm, nhà thẩm có dư thừa rau cải gì không ? Chúng con hiện tại vẫn chưa trồng!"
"Rau cải a, có thì có, bất quá vẫn chưa lớn, chờ lớn rồi, Lưu thẩm lại nói cho ngươi, ngươi trước tiên cũng sửa soạn trồng một chút đi, nếu bận không làm nổi, gọi bọn tam thúc ngươi qua đây giúp ngươi, năm rồi thời điểm cha mẹ ngươi còn sống, cũng đâu cần các ngươi vài đứa nhỏ đi làm việc này chứ, haizz!"
"Được, đến lúc đó thật muốn bận không làm nổi con cũng không khách khí với Lưu thẩm rồi."
"Haizz! Như vậy là tốt rồi, có việc gì cứ tìm Lưu thẩm, đại sự Lưu thẩm không thể giúp, loại chuyện cần dùng sức lực thân thể này, nhà của ta cũng có vài cái đâu dùng được, vài người trong nhà đều làm được, đến lúc đó đều gọi tới giúp ngươi."
" Dạ, con đây trước hết cám ơn Lưu thẩm rồi."
Cứ như vậy cùng Lưu thẩm bàn đông bàn tây chuyện việc nhà, một ngày cũng đi qua như vậy, kế hoạch Nhược Vi tính toán đi xem xét tình thế ruộng đất cũng không thực hiện được, bất quá để ngày mai đi cũng không sao.
Cơm chiều đem khoai lang của Lưu thẩm lấy ra nấu ăn, sau khi ăn xong còn ăn một chút điểm tâm do Lưu thẩm mang đến, không thể nói là ăn rất ngon, bất quá đối với những người ở hiện tại đến cơm cũng ăn không đủ no thì mình giống như cũng không có tư cách gì đi đánh giá chuyện này , haizz! Xem ra càng cần phải nỗ lực kiếm tiền mới được!
Điểm tâm thừa lại liền để lại cho Đào Đào cùng Thụy Ca ngày mai ăn, bọn họ rất ít có cơ hội được ăn cái này, bất quá Nhược Vi tin rằng giác mộng này không lâu sau sẽ thực hiện được, bản thân sẽ làm cho nó biến thành sự thật, nhìn bộ dáng hai đứa cẩn thận ăn điểm tâm, liền cảm thấy thật xót xa.
Tuy rằng hiện tại có không gian, nhưng những thứ gì đó bên trong cũng phải tìm một cơ hội thích hợp mới lấy ra được, có ăn cũng không thể lấy ra, thật sự là phiền toái, hai đệ đệ không được ăn, bản thân cũng không thể ăn, trong lòng thực rất khó chịu vì chuyện này, cho nên chỉ có thể thật nhanh tìm cơ hội kiếm tiền thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui