Cả ngày hôm đó Nhược Vi đều ở trên núi, sau khi cùng bọn họ ăn qua bữa cơm, lại đến thời gian học tập cùng Quái lão đầu.
Ngồi ở trong nhà gỗ nhỏ, Quái lão đầu bắt đầu dạy này nọ cho Nhược Vi, Nhược Vi hết sức chăm chú nhìn, bắt kịp theo tốc độ của Quái lão đầu. Một khi Nhược Vi bắt đầu làm bất cứ chuyện gì sẽ dốc toàn lực đi làm.
Sau khi đã học xong, Quái lão đầu lại chỉ điểm một chút công phu cho Nhược Vi, hiện tại Nhược Vi càng ngày càng mạnh, hiện tại mỗi lần Nhược Vi lên núi cũng sẽ cùng Quái lão đầu huấn luyện đánh nhau, sau một lần lại một lần huấn luyện, lúc Nhược Vi cùng Quái lão đầu đánh nhau thời gian tiêu tốn cũng càng ngày càng dài.
Điều này cũng cho thấy công phu của Nhược Vi đã càng ngày càng tốt.
Đây cũng là điều mà Nhược Vi hi vọng thấy được, chỉ có thực lực mới có thể bảo đảm tất cả, nếu như mình không đủ mạnh, cũng không thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.
Huống chi chỉ có bây giờ nỗ lực, cuộc sống sau này mới sẽ không có gì để phải hối hận.
Tiềm lực của con người là vô hạn, Nhược Vi vẫn tin chắc điều này, nhân lúc mình tuổi còn trẻ, phải dốc hết sức làm nhưng chuyện mà mình muốn làm. Sống như thế mới gọi là sống.
Suốt cả ngày hôm đó Nhược Vi cùng Quái lão đầu thảo luận rất nhiều chuyện, rồi còn huấn luyện rất lâu mà trôi qua.
Hôm sau, mồng hai âm lịch, sau khi Nhược Vi tập võ xong, dùng qua điểm tâm sáng, rồi thì cùng với Thụy Ca luyện chữ, hiện tại Thụy Ca đã nhận biết được rất nhiều chữ, lúc học tập cũng rất cố gắng, rất nghiêm túc, Nhược Vi đối với thái độ học tập của Thụy Ca cảm thấy rất vui mừng.
Nhược Vi nhìn Thụy Ca viết chữ từng nét từng nét một, phát hiện hình như đã thật lâu rồi mình không có chăm sóc thật tốt cho hai đứa em Thụy Ca cùng Đào Đào này rồi.
Nhưng hai cậu bé cũng rất hiểu chuyện không có dây dưa mình, Nhược Vi suy nghĩ một chút lại có chút chua xót, tại sao mình có thể coi thường sự hiểu chuyện của hai người đệ đệ này như vậy chứ.
Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện Hiên Viên Hạo bị thương, Nhược Vi đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trong chuyện này, bỏ quên hai đệ đệ yêu quý, trước kia mỗi ngày Nhược Vi đều sẽ giành thời gian ở bên cạnh hai đệ đệ tán dóc một lúc, hoặc là chơi một chút, nhưng trong khoảng thời gian này Nhược Vi lại không có thời gian để ở bên hai người đệ đệ của mình.
Nhược Vi cảm giác người tỷ tỷ như mình đây đã không hoàn thành trách nhiệm của mình.
Nhược Vi trong lòng hạ quyết định, về sau mặc kệ có bận rộn bao nhiêu, cũng không thể để tình huống tương tự xảy ra nữa, Đào Đào cùng Thụy Ca là người thân quan trọng nhất của mình, dù cho có bất cứ chuyện gì cũng không thể trở thành lý do đem hai đệ đệ yêu dấu xếp hạng phía sau.
Nhìn Thụy Ca tập viết hết sức chăm chú, Nhược Vi cảm thấy trong lúc vô tình nào đó thì hai đệ để đã tự mình trưởng thành mà nàng lại không biết.
Bởi vì cảm thấy áy náy, Nhược Vi quyết định hôm nay chuyện gì cũng không làm, mà chỉ ở bên cạnh hai đệ đệ thôi.
Sau khi Thụy Ca tập viết chữ xong, tỷ đệ ba người liền ở chung một chỗ chơi một lát, khi trưa đến, mấy đứa trẻ con của người trong thôn tới nhà bái niên, đều là những đứa bé bình thường cùng Đào Đào chơi đi chung với nhau, Đào Đào vui mừng nói mình cũng muốn đi theo đám bọn họ đi mấy nhà trong thôn chúc tết.
Nhược Vi thấy lúc Thụy Ca nghe được Đào Đào nói lời này cũng có chút rục rịch ngóc đầu dậy, cặp mắt sáng trong suốt nhìn mình, Nhược Vi nghĩ thầm xem ra dù bình thường đứa bé có trưởng thành sớm thế nào đi nữa thì khi gặp gỡ những chuyện này tính trẻ con cũng sẽ trở về.
Thật lâu chưa từng thấy lại bộ dáng này của Thụy Ca rồi, vì vậy Nhược Vi hào phóng phê chuẩn cho hai đệ đệ có thể đi ra ngoài đi dạo, nhưng là phải mang theo Cây Nhỏ cùng nhau, cây nhỏ so hai Tiểu Bao Tử lớn tuổi một chút, mang theo Cây Nhỏ cùng đi ra ngoài Nhược Vi mới có thể yên tâm một chút.
Đem hai để đệ thả ra, Nhược Vi phát hiện mình thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Vì vậy liền nằm trên ghế dài ngẩn người.
Trong đầu một lần nữa hồi tưởng lại từng chút từng chút chuyện kể từ khi xuyên qua đến đây rồi sống trong gia đình này, lúc mới tới nhà chỉ có bốn bức tường, phòng ở xiêu vẹo chỉ chực sụp xuống, ngày đó mấy tỷ đệ ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Từng bước từng bước nỗ lực đi tới cuộc sống như hôm nay, có thể nói mỗi một bước đi Nhược Vi cũng đã phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi công sức mới có thể đi tới hiện tại.
Từng hình ảnh một Nhược Vi đều nhớ rất rõ ràng, bởi vì đối với Nhược Vi mà nói những thứ này đều vô cùng trân quý.
Không có bất kỳ vật gì có thể thay thế được, tất cả những chuyện mà Nhược Vi làm cũng đều là bởi vì có cái ký ức trân quý này mà có thể tạo nên động lực cho nàng phấn đấu vì cuộc sống tốt đẹp của tương lai.