Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


Phương Văn Thành có hơi nghi ngờ khi đối mặt với một nhóm người đưa cá hoang đến.

Ông ta lấy ra một con cá trắm cỏ hoang, hỏi nhóm người: "Đây chính là cá hoang sao?"
"Đương nhiên là cá hoang, ông nhìn lớp vảy và cái miệng con cá này đi, đều hiện lên một màu đỏ nhạt, còn cái vây của nó lại là màu xám nhạt, chính xác là cá hoang."
"Mà ông lại là người bán cá, đoán chừng cũng có nhiều năm kinh nghiệm thu mua cá rồi đúng không? Chắc ông có thể nhận ra sự khác biệt của cá hoang và cá nhà nuôi chứ?"
Nếu mà là người bình thường, thì cá hoang và cá nhà nuôi không có khác biệt gì lớn, nhưng mà vào tay người bán cá chỉ cần nhìn qua một chút là nhận ra.

Phương Văn Thành cầm lấy cá, không nói chuyện.

"Có mua hay không?" Người dân trong thôn hỏi.

"Mua, đương nhiên là mua!"
Phương Văn Thành rất cẩn thận, hầu như ông ta đều tự tay kiểm tra từng con cá, nhìn thử xem có người nào cố tình trộn lẫn thật giả vào hay không.

Nhưng ngoài ý muốn chính là có nhiều người như vậy, vậy mà không một ai đánh tráo cả giả vào!
Đương nhiên, đây không phải là điều ngoài ý muốn nhất, chuyện vượt ngoài ý muốn nhất là hiện tại người đến đây bán cá ít nhất cũng gần cả trăm người!
"ĐM! Toàn bộ người trong thôn đều đến đây sao?"
Vốn dĩ chuyện này không hợp với lẽ thường!
Không có khả năng mọi người dân trong thôn đều đánh bắt cá hoang, trừ khi bọn họ biết trước hôm nay có người đến thu mua cá.

Nhưng chuyện này ngoại trừ một vài người biết, thì những người khác không thể nào biết được!
Không có manh mối!
Cũng không hiểu chuyện gì diễn ra!
Nếu suy nghĩ theo câu “Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót”, thì việc này vô cùng đáng nghi, nhưng để có thể có được cho dù chỉ là một con cá giống loại cá của khách sạn Trường Ca Thái Vi, Phương Văn Thành nhất định phải kiên trì tiếp tục làm chuyện này!
“Đều mua, có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, đến khi nào xe của tôi không chứa nổi thì mới dừng!”
Phương Văn Thành dựa theo giá ba mươi đồng một cân cá mà thu mua, cũng không quan tâm là loại cá gì, chỉ cần là cá hoang, con to, thì ông ta liền mua!
Hồ chứa nước phía bên kia, bởi vì những năm gần đây trưởng thôn Ngô Lương Đông cấm mọi người qua bên đó đánh bắt cá, cho nên xuất hiện không ít cá lớn.

Lúc này mọi người đến hồ chứa nước bắt cá, nhanh chóng kiếm được đầy thau đầy chậu!
“Lão Trương này, ông bán bao nhiêu cân cá vậy?”
"Tôi bán bốn mươi hai cân!"
“Vậy ông cũng kiếm được nhiều hơn một nghìn hai trăm tệ rồi?”
“Không phải ông cũng bán được không ít hả? Ít nhất cũng lời được tám trăm đi?”
Những người trong thôn vô cùng phấn khởi.

Tầm khoảng hơn một tiếng sau, xe của Phương Văn Thành đầy ắp, người trong thôn cũng không có ai còn cá hoang để bán.

Phương Văn Thành tính toán trước một chút, bản thân đã mua khoảng hơn một ngàn năm trăm cân cá, cũng tiêu tốn bốn mươi, năm mươi nghìn tệ!
“Quay về, nhìn thử xem có phải loại tôi muốn hay không.”
Trong lúc Phương Văn Thành chuẩn bị rời đi, Triệu Đại Vĩ nói: “Anh trai, không tiếp tục mua cá sao?”
“Cậu còn sao?” Phương Văn Thành hỏi lại.

“Tôi thì không có, chẳng qua là dân trong thôn đã đi bắt thêm rồi.”
“Không có thì xem như xong, tôi không muốn tiếp tục chờ.” Phương Văn Thành nhìn Triệu Đại Vĩ nói: “Ông chủ Triệu, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.

Đây là lần đầu tiên tôi đến mua cá, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể lấy cá hoang ra bán ngay lập tức, cậu có biết tại sao lại như vậy không?”
Triệu Đại Vĩ rất hào phóng, trực tiếp nói cho ông ta: “Bởi vì bên phía ủy ban thôn đã thông báo rằng buổi sáng ngày mai sẽ có người đến mua cá hoang, để mọi người sớm đi đến hồ chứa nước bắt cá.”
“Vậy tại sao ủy ban thôn của các người biết tôi muốn đến mua cá?” Phương Văn Thành lại hỏi tiếp.

“Tại vì…”
Triệu Đại Vĩ hơi dừng một chút: “Tôi nói cho bọn họ!”
"Cậu?" Suy nghĩ đầu tiên của Phương Văn Thành cảm thấy điều này là không thể.

“Chắc chắn ông cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng qua cũng không cần quá kỳ lạ đâu.

Bởi vì tôi biết ông là người bên phía khách sạn Thiên Duyệt.

Ngay từ lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi đã biết rồi.”
Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: “Hôm qua ông mua cá nhà nuôi, khẳng định không đạt được hiệu quả mong muốn, cho nên tôi đoán ông sẽ chuyển mục tiêu lên cá hoang.

Ông muốn mua gấp, cho nên tôi xác định buổi sáng hôm nay sẽ đến thu mua.”
"Sau đó, tôi đã thông báo tin cho người trong thôn.”
“Còn chuyện tiếp theo như thế nào, ông cũng nhìn thấy rồi.”
Triệu Đại Vĩ lại cười tươi hơn một chút: “Tôi cũng không ngại nói nhiều thêm cho ông một thông tin, loại cá tôi cung cấp cho khách sạn Trường Ca Thái Vi, không có liên quan đến cá hoang.

Cho nên ông mua cá hoang, hoàn toàn tốn công rồi!”
Phương Văn Thành: "..."
Ngay lúc này, ông ta cảm thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác giống như bị người khác đâm một dao từ phía sau.

Đồng thời ông ta cũng rất bối rối, không biết sắp tới, nên giải thích như thế nào với giám đốc Phan Diễm Hồng của khách sạn Thiên Duyệt.

Thế nên, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Vĩ.

“Đây đều là âm mưu của cậu đúng không?”
Ông ta không thể nào chấp nhận được, bản thân mình đã là cáo già trong rất nhiều năm, kết quả lại thua trong tay tên hồ ly Triệu Đại Vĩ này!
“Không tồi.” Triệu Đại Vĩ cúi thấp người, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tôi đã cho ông biết nhiều thông tin như vậy, thì ông cũng nên nói cho tôi biết, ý định đến thôn Đại long thu mua cá là đề xuất của Lưu Trường Thịnh hay vẫn là của Phan Diễm Hồng?”
Phương Văn Thành giật mình!
Ông ta tức giận hừ một tiếng, sau đó quay người bỏ đi.

Triệu Đại Vĩ nói theo: “Tôi đoán là ý của Phan Diễm Hồng, bởi vì đây là chuyện nội bộ của khách sạn, ông chủ lớn giống như Lưu Trường Thịnh sẽ không tự mình hỏi đến.”
Anh lại nói tiếp với Phương Văn Thành: “Phương Văn Thành, ông quay về nói với Phan Diễm Hồng, thật ra tôi rất đề cao cô ta.

Nếu như cô ta đồng ý đi ăn máng khác, bên phía của tôi sẽ cho cô ta đãi ngộ không thua gì khách sạn Thiên Duyệt!”
Phương Văn Thành đáp lời: “Cách châm ngòi ly gián này của cậu cũng quá lộ liễu rồi đấy!”
Nói xong, ông ta chịu đựng sự đau lòng và ngạc nhiên, lái xe chở đầy cá quay về khách sạn Thiên Duyệt.

Sau khi vào khách sạn, ông ta trực tiếp nói thẳng với Phan Diễm Hồng.

“Hả?” Đối với kết quả như vậy, mặc dù Phan Diễm Hồng cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không nằm ngoài dự tính, cô ta khoát tay một cái rồi nói: “Chuyện này cũng không thể trách ông được.”
"Triệu Đại Vĩ còn nói cái gì nữa?"
“Triệu Đại Vĩ nói nếu như cô đồng ý đi ăn máng khác…Cậu ta sẽ cho cô đãi ngộ không thua gì khách sạn Thiên Duyệt!”
“Cái trình độ châm ngòi này thật sự quá kém!” Phan Diễm Hồng cũng đưa ra kết luận giống với Phương Văn Thành.

Cô ta ngẫm nghĩ, suy tư trong chốc lát, sau đó nói: “Lão Phương, lần này chúng ta cũng không phải là không thu hoạch được cái gì.”
“Cô nói thế là sao?” Trên mặt Phương Văn Thành đầy sự khó hiểu.

Phan Diễm Hồng giải thích: “Ít nhất thì tôi đã biết được cá của khách sạn Trường Ca Thái Vi là do Triệu Đại Vĩ cung cấp, hơn nữa loại cá này chỉ có Triệu Đại Vĩ mới có thể lấy được.”
"Cho nên tôi lớn gan suy đoán, loại cá đó là do Triệu Đại Vĩ nuôi!”
Phương Văn Thành giật mình, nói: “Đúng rồi, tôi có đến thôn Đại Long xem qua, Triệu Đại Vĩ có một cái hồ lớn.

Lúc đó tôi ra giá một trăm đồng một cân cá, cậu ta thẳng thừng nói không bán!”
“Ông có thể nghĩ cách lấy một con cá từ trong hồ của Triệu Đại Vĩ được không?”
“Chuyện này…Không thành vấn đề.” Suy nghĩ đầu tiên của Phương Văn Thành chính là đi trộm cá!
...!
Triệu Đại Vĩ đến gặp Lương Thu Tĩnh hỏi chuyện: “Thu Tĩnh, vết thương của anh trai chị đã tốt hơn chưa?”
"Đã ổn hơn rất nhiều, anh ấy đã có thể xuống giường đi lại, còn luyện được một chút võ công.”
Triệu Đại Vĩ nói tiếp: "Chị Thu Tĩnh, vậy chị nói anh của chị dẫn theo mấy người bạn đến đây, tháng này canh giữ bên phía hồ cá, không được để có người đến trộm cá.”
“Số lượng khoảng sáu người, nếu được thì nên biết chút võ.

Còn về phần tiền lương thì tôi có thể trả cho mỗi người tám nghìn tệ.

Anh của chị thì tôi trả một vạn hai.”
“Chuyện này…Được, cũng không có vấn đề gì.”
“Ừ, anh của chị bị thương, tôi có thể giúp anh ấy nhanh chóng hồi phục, chị không cần quá lo lắng về vết thương của anh ta đâu.” Hiểu rõ lo lắng của Lương Thu Tĩnh, Triệu Đại Vĩ lập tức hóa giải.

Lúc này Lương Thu Tĩnh mới vui vẻ trở lại: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ gọi ngay cho anh của tôi!”
Lúc này Triệu Đại Vĩ mới an tâm hơn không ít.

Thật ra, hành động này chủ yếu cũng không phải là đề phòng hành động cho người đến trộm cá của khách sạn Thiên Duyệt, mà là bởi vì hiện tại loại cá này, lại là thứ kiếm lời cho khách sạn Trường Ca Thái Vi, tạm thời không thể để lộ ra ngoài.

Chờ sau khi khách sạn Trường Ca Thái Vi củng cố được cái lợi thế này, đến lúc đó sẽ vì sự phát triển trong thôn, anh có thể bắt đầu một số việc kinh doanh nhỏ liên quan đến việc đánh bắt cá.

Nhưng, không phải là bây giờ!
Chờ sau khi đè chết khách sạn Thiên Duyệt rồi nói sau!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui