Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


“Có chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng động ầm ầm bên ngoài, Triệu Đại Vĩ lập tức bật dậy khỏi giường.

Thẩm Như Ngọc và Lương Thu Tĩnh ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.

Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Thu Tĩnh, tiếng động đó là gì vậy?”
Lương Thu Tĩnh đã gặp khá nhiều trường hợp như thế này rồi nên đoán: “Là tiếng bom nổ! Có lẽ là có người đang phá núi? Nhưng muộn thế này rồi…”
Lương Thu Tĩnh cũng không chắc chắn lắm.

Bình thường sẽ có đội xây dựng cầu đường đi phá núi, hoặc là do thợ khai thác đá tiến hành, nhưng mà những chuyện như thế này đều xảy ra vào ban ngày, bây giờ đã mười giờ tối rồi, không còn ai làm việc nữa mới đúng.

Lương Thu Tĩnh mặc quần áo vào đi ra bên ngoài nhìn.

Cô và Triệu Đại Vĩ chạm mặt trước cửa.

Lương Thu Tĩnh hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, cậu nghĩ là âm thanh gì?”
“Tiếng bom nổ!” Triệu Đại Vĩ không hề do dự mà trả lời, bởi vì cũng chẳng có đáp án nào khác.

“Là tiếng bom hay tiếng công xưởng bị nổ vậy?” Lương Thu Tĩnh và Triệu Đại Vĩ đi ra khỏi cửa, nhìn quanh bốn phía trong màn đêm.

Triệu Đại Vĩ cúi đầu, hơi trầm tư suy nghĩ rồi mới nói: “Là bom, không phải nhà máy.

Tiếng nổ mạnh như thế này, chứng tỏ nó không quá xa chúng ta, thế nhưng ở phụ cận thôn Đại Long này cũng không có nhà máy nào, cho nên…”

“Là bom!” Lương Thu Tĩnh và Triệu Đại Vĩ đồng thanh nói.

“Gâu gâu gâu!”
Bởi vì tiếng nổ to như thế nên bên bờ sông giờ đã dội lên tiếng chó sủa.

Lương Thu Võ ở lại trông hồ nghe thấy tiếng động như thế cũng lập tức ngăn cản Triệu Đại Vĩ ở bên này hồ chạy tới đó xem, bởi vì anh ta cũng cảm thấy có lẽ là có chuyện gì đó xảy ra.

“Có muốn tới xem thử không?” Lương Thu Tĩnh hỏi.

“Không cần, để một mình tôi đi thôi.” Triệu Đại Vĩ chợt thấy đằng xa xa phía hồ ánh lên tia sáng, di chuyển về phía anh, nên anh nói: “Chắc là anh của chị đấy, tôi đợi anh ấy tới rồi đi cùng.”
“Được.” Lương Thu Tĩnh vẫn vô cùng yên tâm với anh trai mình là Lương Thu Võ.

Đương nhiên là cô ấy cũng yên tâm với Triệu Đại Vĩ.

Không lâu sau, Lương Thu Võ chạy từ bên kia hồ tới, nói: “Tổng giám đốc Triệu, là một tiếng nổ rất mạnh, hơn nữa còn khá gần thôn Đại Long.”
“Tôi cũng thấy vậy, chúng ta đi xem một chút đi.” Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ cùng ngồi trên ca-nô chạy tới phía rìa ngoài thôn Đại Long.

Đi được một đoạn thì đột nhiên Lương Thu Võ nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Triệu Đại Vĩ dừng lại, phanh cả chiếc ca-nô dừng lại theo.

Nương theo ánh đèn từ ngọn đèn treo trên ca-nô, Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ nhìn thấy được con đường duy nhất nối thôn Đại Long với đường cái đã bị người ta cho nổ tung.

Ngày mai, không chỉ có mỗi đội thi công của hv không vào được, mà kể cả Triệu Đại Vĩ muốn vận chuyển hàng đi cũng không đi được.


“Rốt cuộc là ai làm, sao lại thất đức như vậy chứ!” Lương Thu Võ nhìn đống đá vụn đổ nát chặn lại đường đi trước mặt, mắng một câu.

“Tôi nghĩ là tôi biết ai làm chuyện này, nhưng mà bây giờ điều tra cũng chẳng để làm gì, chúng ta cũng không có chứng cứ.” Triệu Đại Vĩ nói: “Xem ra là phải nhanh chóng khơi thông con đường hầm bằng sông trên núi kia thôi.”
Lương Thu Võ nghĩ cũng thật may: “Không ngờ cái đường hầm tình cờ phát hiện được lại thành nơi cứu chúng ta.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Chúng ta quay lại sau đó kêu thêm mấy anh em, huy động thêm mấy chiếc thuyền, tôi muốn để thuyền sẵn ở chỗ sông đó, sáng sớm ngày mai sẽ không bị chậm trễ việc vận chuyển hàng.”
“Được.”
Trong hồ của Triệu Đại Vĩ có tổng cộng là bốn cái thuyền đánh cá.

Dựa theo cách của Triệu Đại Vĩ thì có ba chiếc thuyền được để sẵn xuống sông, như vậy thì sáng mai có thể nhanh chóng vận chuyển hàng đi luôn.

Đáng tiếc là ba cái thuyền đánh cá này đều là thuyền nhỏ, khối lượng hàng vận chuyển không được nhiều lắm.

Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ cùng nhau quay về, sau đó gọi thêm vài người đưa thuyền lên trên núi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Đêm nay tính tiền công riêng, mỗi người thêm năm trăm.”
Vừa nói như vậy, mọi người cũng hăng hái hơn hẳn.

Về phần ao cá, Triệu Đại Vĩ nhìn về phía con đường đã bị chặn lại, hẳn là sẽ không có ai đến trộm cá cả, cho nên ngoại trừ Triệu Tam Đức ra, Triệu Đại Vĩ không sắp xếp thêm ai đến trông coi ao cá nữa.

“Mặt khác, trong hang động có nhiều khói bụi, trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, nhưng hít vào thời gian dài dễ bị nhiễm bệnh.


Đợi tôi pha một ít thuốc cho mọi người uống trước rồi sau đó hẵng lên trên núi.”
Nước thuốc đó cũng chính là linh mưa của Triệu Đại Vĩ, có tác dụng thanh lọc chướng khí.

Một người may mắn nói: “May mà thuyền này là thuyền nhựa, nên cũng không nặng lắm, nếu như là thuyền gỗ, chỉ bằng mấy người bọn tôi thì sợ là không đem đi xa như vậy được.”
“Trên núi mà lại có một hang động kiểu như thế, chắc là do người đi trước để lại, vì muốn đi ra ngoài nên tạo ra một cái đường hầm kiểu vậy chăng?” Lại có người khác đoán.

Tuy rằng Triệu Đại Vĩ không biết rõ lắm vì sao cái hang động đó lại xuất hiện được, nhưng anh chắc chắn nó dùng để đi ra khỏi núi.

Về phần tại sao lại bị bỏ không đó thì chắc là vì vấn đề thông gió.

Sâu trong hang động, quanh năm không khí không lưu thông được, cho nên hiếm khi có không khí sạch.

Nếu như có ai đi vào đó một lúc thì sẽ chỉ cảm thấy hơi yếu đi một chút, thế nhưng nếu ngày nào cũng đi thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ.

Mặt khác, hang động vừa dài vừa tối như thế, khó tránh khỏi có một số thứ độc hại sẽ ảnh hưởng đến con người.

Cứ như thế mãi, có rất ít người dám mạo hiểm đi vào đó, trái lại điều đó lại khiến nơi ấy trở thành một nơi an toàn.

Lương Thu Võ nói: “Đừng làm rộn nữa, mau hoàn thành công việc đi.”
“Nói chuyện phiếm chút thôi, cũng không làm chậm công việc mà.” Có một người cười nói.

Trò chuyện một lát xong, cuối cùng cả đám người cũng mang được mấy cái thuyền lên để xuống sông, còn lại một cái thuyền nữa thì để Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ quay lại lấy là được.

Lúc này, Triệu Đại Vĩ nhìn đồng hồ, vậy mà đã một giờ sáng rồi.

“Mọi người về nghỉ ngơi đi, tiền công ngày hôm nay mai sẽ kết toán.


Mặt khác mọi người cũng không cần đến ao cá làm gì nữa, cứ tới đây vận chuyển hàng hóa thôi.”
“Được.”
Dù sao thì mọi người cũng đều là công nhân mà Triệu Đại Vĩ mời tới, cần làm cái gì cũng không phải nói nhiều.

Ở một nơi khác, Phan Diễm Hồng nhận được điện thoại.

“Làm xong rồi sao? Được.”
Trong nháy mắt Phan Diễm Hồng đã an tâm hơn nhiều.

“Chỉ có một con đường đó là đi ra khỏi thôn Đại Long thôi, tôi rất muốn biết bây giờ anh sẽ làm thế nào để vận chuyển hàng.” Phan Diễm Hồng mỉm cười.

“Chỉ là đây cũng chẳng phải kế lâu dài, chỉ cần một tuần thôi là con đường đó sẽ được khai tông trở lại.

Muốn hoàn toàn ngăn cấm được Triệu Đại Vĩ, mình còn cần phải dùng một ít thủ đoạn khác nữa.”
Phan Diễm Hồng quyết định lợi dụng một tuần lễ này để suy nghĩ thật kĩ xem làm thế nào để đối phó với Triệu Đại Vĩ.

Sáng ngày hôm sau, Triệu Đại Vĩ đã dậy từ sớm.

Ở bờ hồ bên kia, Triệu Tam Đức cũng đã xếp đủ hơn trăm con cá lên thuyền.

Vương Đại Trụ ngồi ca-nô đi tới trước cửa nhà Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: “Hôm nay chúng ta không cần đi ca-nô, bởi vì đường đi ra khỏi thôn đã bị đá lấp hết rồi, cho nên chúng ta sẽ đi một con đường khác.”
“Đường khác?” Vương Đại Trụ rất bất ngờ: “Chẳng lẽ là…”
“Đúng vậy, chính là con đường hầm trên núi kia! Suốt đêm hôm qua tôi đã cho người đem thuyền lên nhánh sông trên đó, tiếp theo chúng ta chỉ cần đem hàng hóa lên để trên thuyền trên đó rồi vận chuyển đi là được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận