Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


Tiền Mỹ Lâm nghe vậy, sợ hãi đến mức lập tức buông Triệu Đại Vĩ ra.

Vừa rồi cô ấy quá kích động nên mới làm ra hành động như vậy.

Nếu là bình thường, cô ấy chắc chắn sẽ biết chừng mực.

"Trưởng thôn, tôi không có..."
Tiền Mỹ Lâm lúng túng muốn giải thích, nhưng Triệu Đại Vĩ đang nằm dưới đất lại đứng phắt dậy hung hăng nhìn chằm chằm trưởng thôn Ngô Lương Đông.

Sau đó, chuyện làm cho tất cả mọi người đều luống cuống không kịp chuẩn bị chính là Triệu Đại Vĩ lao vút đến, đấm thẳng vào Ngô Lương Đông, khiến cho Ngô Lương Đông ngã nhào ra đất!
"Trong thân thể tràn đầy sức mạnh..." Sau khi đánh xong, chính bản thân Triệu Đại Vĩ cũng có chút mơ hồ.

"Triệu Đại Vĩ, anh đang làm cái gì vậy?"
"Triệu Đại Vĩ, cái đồ vong ơn phụ nghĩa này, trưởng thôn giúp đỡ nhà anh nhiều việc như vậy, anh không biết cảm kích thì thôi, lại còn đánh trưởng thôn!"
Người chung quanh nhao nhao đứng ra chỉ trích Triệu Đại Vĩ, thậm chí còn muốn bắt lấy Triệu Đại Vĩ đánh cho một trận.

Triệu Đại Vĩ nghe nói vậy ngay lập tức giống như ăn phải con ruồi.

Nếu là trước kia, anh có thể sẽ cảm thấy áy náy, cảm thấy không nên đánh Ngô Lương Đông, nhưng hiện tại đã biết Ngô Lương Đông là người như thế nào rồi thì anh chỉ tiếc vừa rồi ra tay chưa đủ nặng mà thôi.

Tên cặn bã Ngô Lương Đông này, tuy rằng trước kia thật sự đã cho anh một số lợi ích, nhưng mục đích của Ngô Lương Đông lại là lừa gạt lòng tin của chị dâu, sau đó âm mưu hãm hại chị ấy!
Nếu trước đó anh uống cao hổ rồi thật sự làm chuyện gì đó với chị dâu Tiền Mỹ Lâm, đến lúc đó, Ngô Lương Đông chỉ cần tới bắt quả tang tại chỗ thì có thể uy hiếp được chị dâu rồi.

Với tính cách của Tiền Mỹ Lâm, Triệu Đại Vĩ thật sự rất lo lắng rằng cô ấy sẽ chịu phục tùng.

Dù sao, sau khi anh trai chết, chị dâu luôn toàn tâm toàn ý bảo vệ mình, thậm chí anh còn quan trọng hơn tính mạng của chính cô ấy!
Nghĩ tới đây, Triệu Đại Vĩ chẳng những không giảm những hành động bạo lực của mình đi mà ngược lại càng muốn giết chết tên tạp chủng Ngô Lương Đông này!
Tuy nhiên!
Lúc này, Tiền Mỹ Lâm bước nhanh về phía trước, dùng bàn tay nhỏ yếu cản Triệu Đại Vĩ lại, nói: "Đại Vĩ, không được!"
Cô ấy lắc đầu: "Trưởng thôn đức cao vọng trọng, sẽ không ai tin chúng ta đâu!"
Tiền Mỹ Lâm không phải không nghĩ tới chuyện tố cáo Ngô Lương Đông, tuy nhiên một là không đủ chứng cứ, hai là ở trong thôn Ngô Lương Đông thế lực ngập trời, một khi vạch mặt, thì nhà họ Triệu sẽ không được yên!
Bị Tiền Mỹ Lâm giữ chặt, Triệu Đại Vĩ đang nổi giận cũng từ từ bình tĩnh lại.

Lời Tiền Mỹ Lâm nói không sai.

Hiện tại, ở trong làng, trưởng làng là kẻ đức cao vọng trọng, mình lại chỉ có một thân một mình, tùy tiện đánh Ngô Lương Đông bị thương, thì người cuối cùng gặp chuyện không may lại là mình.

Mặt khác, cảm nhận được rõ ràng "Long Vương điển" trong đầu thật sự tồn tại, anh càng cảm thấy, mình có thể thể đối phó được với Ngô Lương Đông!
Thậm chí, anh có thể hành hạ Ngô Lương Đông đến chết!
"Được, chị dâu, lần này tôi nghe lời chị." Triệu Đại Vĩ chỉ vào Ngô Lương Đông, nói: "Ngô Lương Đông, chờ xem, kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm như ông sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi vạch trần!"
Ngô Lương Đông bị đánh một trận, còn bị làm nhục như vậy, trong lòng vô cùng căm giận.

Ông ta nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, mặt mày dữ tợn nói: "Triệu Đại Vĩ, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi, không ngờ cậu là tên khốn không bằng heo chó như thế này đấy!"
"Bây giờ tôi cũng không muốn dây dưa gì nhiều với các người nữa, cậu mau trả đủ ba mươi nghìn tệ mà nhà các người nợ tôi đi!"
"Sau khi trả tiền xong, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa!" Ngô Lương Đông dữ tợn hét lên: "Triệu Đại Vĩ, tôi rất muốn đuổi loại người như cậu ra khỏi thôn!"
Lúc đầu Triệu Đại Vĩ hơi tức giận sau đó thì sững sờ: "Ba mươi nghìn tệ?"
Tiền Mỹ Lâm sợ tái mặt, nói: "Đại Vĩ, lần trước cậu ốm nặng, tôi bất đắc dĩ mới phải vay ba mươi nghìn tệ của trưởng thôn..."
"Cái gì?" Triệu Đại Vĩ cúi mặt một chút nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu lên, nói: "Ngô Lương Đông, tôi sẽ mau chóng trả ba mươi nghìn tệ cho ông, nhưng còn chuyện đuổi tôi ra khỏi thôn? Ông không làm được đâu!"
Ngô Lương Đông cười lạnh: "Cậu cứ chờ xem tôi có làm được hay không! Tiện thể, trong vòng ba ngày cậu phải trả hết tiền, nếu không tôi sẽ tịch thu nhà ở và đất đai của cậu!"
Nói xong, Ngô Lương Đông che mặt, đưa người rời đi
Lúc họ rời đi, tất cả dân làng xung quanh đều chỉ trỏ Triệu Đại Vĩ.

"Thật không ngờ Triệu Đại Vĩ lại vong ơn bội nghĩa như thế."
"Đứa nhỏ Đại Vĩ này tại sao lại trở nên hư hỏng như vậy chứ, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng."
"Thằng nhóc này đúng là lòng lang dạ sói mà!"
Đối mặt với chỉ trích của các thôn dân, Triệu Đại Vĩ không thấy tủi thân chút nào mà ngược lại tâm trạng vô cùng vui sướng.

Nhìn thoáng qua Tiền Mỹ Lâm, thấy Tiền Mỹ Lâm an toàn, cũng không gặp phải tổn thương gì là anh đã thấy đủ rồi, không mong muốn gì hơn.

Tiền Mỹ Lâm lại hơi hối hận tự trách: "Đại Vĩ, đều do chị dâu không tốt.

Chị dâu thật ra đã sớm biết Ngô Lương Đông âm mưu làm chuyện dơ bẩn với chị, nhưng bởi vì tạm thời Ngô Lương Đông không có mấy hành động không biết chừng mực, lại thêm có thể giúp nhà chúng ta nên mới không vạch trần ông ta."
"Chị dâu thật sự không nghĩ đến hôm nay ông ta lại bỏ thuốc vào trong rượu cao hổ!" Tiền Mỹ Lâm tự tát mình bộp một cái: "Đều là do chị dâu tham lam, bảo hổ lột da!"
"Chị dâu, không trách chị được."
Triệu Đại Vĩ làm sao có thể đổ lỗi cho Tiền Mỹ Lâm được.

Cô ấy là một người phụ nữ, đã gánh vác cả gia đình thì chớ, còn phải chăm sóc anh đang ốm yếu, nỗi vất vả này nếu chưa từng trải qua thì cơ bản sẽ không thấm thía hết được.

Cho nên, hiện tại Triệu Đại Vĩ càng thêm quyết tâm phải bảo vệ chị dâu!
"Đại Vĩ, chú không sao chứ?" Tiền Mỹ Lâm yếu ớt mà hỏi han giống như một đưa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.

"Không sao cả, chị dâu, tôi rất khỏe!"
Từ sau khi được Long Nữ truyền thừa trong mơ, anh cảm thấy hiện tại mình đang vô cùng sảng khoái minh mẫn, cơ thể không gặp chút vấn đề nào cả.

"Thật sao? Không sao thì tốt rồi." Tiền Mỹ Lâm yên tâm không ít, sau đó lại hơi nhíu mày.

"Chị dâu, chị sao rồi?" Triệu Đại Vĩ hỏi.

"Haiz, chúng ta trở mặt với Ngô Lương Đông, hiện tại Ngô Lương Đông muốn chúng ta trong vòng ba ngày phải trả đủ ba mươi nghìn tệ, nếu không sẽ thu lại nhà ở và đất đai, làm sao xử lý được chuyện này đây." Tiền Mỹ Lâm gấp gáp đến nỗi lông mày đều nhíu chặt lại, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ sầu khổ.

Triệu Đại Vĩ mỉm cười: "Không cần lo lắng, trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ gom đủ ba mươi nghìn tệ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui