Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


“Không dám nói là giỏi giang, chỉ là một chút mánh khóe mà thôi.” Triệu Đại Vĩ không hề nghĩ rằng đây là mánh khóe lợi hại gì, nhưng may mắn là anh có được mánh khóe mà người khác không có thôi.

Hơn nữa, anh lợi dụng sự ngu dốt của Thiên Triệu Hổ.

Lâm Tuyết Nhã không nói không rằng bật cười.

Về việc Triệu Đại Vĩ có lợi hại hay không, có giỏi giang hay không, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, chứ không có nghĩa là Triệu Đại Vĩ tự nhận không giỏi thì có nghĩa là anh không giỏi.

Ngoài ra, Lâm Tuyết Nhã nhìn cái bát to rỗng không trên bàn một cách tò mò hỏi: “Con cá này thật sự ngon đến vậy sao? Tại sao sau khi họ ăn xong đều lộ ra biểu cảm như vậy.”
“Hơn nữa, xem ra trước đấy bọn họ đã thương lượng sẵn rồi, ngắm trúng khách sạn của chúng ta, cố tình mang đồ ăn không tươi lên cho họ, nhưng họ lại bày ra vẻ đắm chìm trong vị ngon.”
Triệu Đại Vĩ lặng im.

Không phải vì không biết trả lời thế nào, mà là bởi vì anh cảm thấy câu hỏi này tốt nhất không cần dùng ngôn ngữ để trả lời.

Vì vậy anh đáp: “Có nói thêm thì các người cũng vẫn ngờ vực, chi bằng ăn món cá tôi làm đi rồi nói tiếp?”
“Được thôi.” Lâm Tuyết Nhã không thể đợi thêm.

Thế là Triệu Đại Vĩ lại đi đến phòng bếp, làm lại món này một lần nữa.

Sau khi mang món ăn lên, chỉ sợ người kiêu ngạo như Lâm Tuyết Nhã cũng sẽ đắm chìm vào món này mà lộ ra biểu cảm giống như đám người Thiên Triệu Hổ.

Cũng chính là biểu cảm thưởng thức và đắm chìm.

Tôn đầu bếp không phục, kinh ngạc nói: “Tôi cũng từng theo Triệu tổng học làm cá, tôi tự tin đã học được ít nhất là trên tám mươi phần trăm tay nghề của Triệu tổng, tôi không tin con cá này còn có thể ngon đến vậy, có thể ngon hơn tôi làm nhiều như vậy?”
Dứt lời, ông ấy cầm đôi đũa lên, gắp một miếng thịt cá.

Sau khi ăn xong, Tôn đầu bếp cũng lặng im.

Ông ấy không hề hét lên ngon quá một cách kinh ngạc, cũng không hề thể hiện động tác gì quá lố, ngược lại thì biểu cảm có hơi thất vọng.

Sự khác biệt thật sự lớn đến vậy sao?
Ăn món cá của Triệu Đại Vĩ làm, Tôn đầu bếp cũng bắt đầu có hơi kinh ngạc.

Lẽ nào cuộc đời đầu bếp mười mấy năm của ông ấy ném cho chó rồi sao?
Nhận ra tâm trạng hoang mang của Tôn đầu bếp, Triệu Đại Vĩ khua tay, chỉ thẳng vào Tôn đầu bếp nói: “Tôn đầu bếp, ông suy nghĩ sai rồi! Mấu chốt của món này không liên quan gì đến tay nghề của tôi, mà là ở nguyên liệu món ăn!”
“Đây không phải là cá trắm bình thường hay sao?”
“Không, không giống nhau! Chỉ là ông nhìn thì thấy không khác gì con cá bình thường mà thôi.”
“Nếu vậy thì, con cá này so với con cá bình thường khác nhau ở chỗ nào?” Tôn đầu bếp lại hỏi.

Triệu Đại Vĩ không hề chán ghét câu hỏi của Tôn đầu bếp mà kiên nhẫn giải thích: “Khác ở chỗ chất lượng thịt của nó mềm, cho dù cắt lát cá sống, mùi vị cũng chắc chắn ngon hơn cá thường, khoảng cách khác xa một trời một vực!”
Tôn đầu bếp hồi tưởng lại một chút trong tâm trí.

Cuối cùng, ông ấy chắc chắn Triệu Đại Vĩ không lừa ông ấy.

Bởi vì chỉ riêng tài nghệ nấu nướng, Triệu Đại Vĩ không thể nào kéo khoảng cách với ông ấy xa như vậy, nhưng nếu như có thêm nguyên liệu nấu ăn thì rất có thể!
Lâm Tuyết Nhã đứng bên cạnh đã tìm ra được điểm mấu chốt, vội vàng hỏi: “Đại Vĩ, khách sạn của chúng ta cần những nguyên liệu thức ăn như vậy! Cậu có thể cung cấp được bao nhiêu cá như vậy? Khách sạn chúng ta thực sự rất cần!”
Triệu Đại Vĩ lộ ra vẻ mặt hơi áy náy: “Có thể cung cấp không nhiều nhưng trong tương lai, có lẽ có thể gia tăng sản lượng.”
Lâm Tuyết Nhã hơi thất vọng.

Nhưng nghĩ lại thì những thứ này dù gì cũng chỉ thuộc về khách sạn Trường Ca Thái Vi, vậy cứ cho là ít một chút, khách sạn khác cũng không thể dùng nó cạnh tranh với khách sạn Trường Ca Thái Vĩ.

Cho nên xem ra cũng vẫn chiếm lợi thế!
Lâm Tuyết Nhã nói: “Tôi hiểu rồi, Đại Vĩ, cậu cố gắng cung cấp những thứ này cho khách sạn chúng ta đi, tôi muốn món này nhanh chóng trở thành món ăn nổi tiếng của thành phố Phong Lâm chúng ta!”
“Được!” Triệu Đại Vĩ rất tán thành.

Còn về tại sao món này sẽ trở thành món ăn nổi tiếng của thành phố Phong Lâm, trong lòng Triệu Đại Vi và Lâm Tuyết nhã đã có tính toán.

...!
Giải quyết xong rắc rối của khách sạn Trường Ca Thái Vi, tiện thể giới thiệu một loại cá được nuôi trong hồ của mình, mục đích đến khách sạn lần này của Triệu Đại Vĩ đã đạt được rồi.

Triệu Đại Vĩ chuẩn bị rời đi.

Lâm Tuyết Nhã còn muốn níu kéo, suy cho cùng cô ấy muốn ở cạnh Triệu Đại Vĩ lâu hơn.

Chỉ đáng tiếc là người hữu ý, kẻ vô tình, Triệu Đại Vĩ vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, đã từ chối khéo sự níu kéo của Lâm Tuyết Nhã.

Triệu Đại Vĩ phải đến nhà của Khương Trừng Hải.

Tiện thể, anh muốn đưa thuốc kéo dài tuổi thọ vừa mới điều chế xong đến tận tay Khương Trừng Hải.

Triệu Đại Vĩ lái con xe moto ba bánh, rất nhanh đã đến nhà của Khương Trừng Hải.

Bởi vì Khương Trừng Hải ở trong tiểu khu rất cao cấp, loại xe moto ba bánh không giấy tờ của anh vốn không được cho vào, nên anh đỗ xe ở bên ngoài tiểu khu.

Đi vào tiểu khu, gõ cửa nhà Khương Trừng Hải, nhưng không ngờ rằng hôm nay nhà Khương Trừng Hải có khách tới.

“Thầy.”
“Mau vào đi.” Khương Trừng Hải mỉm cười rồi kéo Triệu Đại Vĩ vào, sau đó giới thiệu: “Đây là học trò của tôi, Triệu Đại Vĩ, đồng thời cũng là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi.”
Vừa dứt lời, khách của Khương Trừng Hải bỗng thay đổi sắc mặt.

“Thì ra ông cụ Khương từ chối tôi là vì học trò của ông là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, chẳng trách vừa rồi ông cụ Khương khó xử như vậy.”
Vị khách thở dài, đứng dậy chào hỏi: “Triệu tổng, chào anh, tôi là Lưu Trường Thịnh, ông chủ của khách sạn Thiên Duyệt!”
“Khách sạn Thiên Duyệt!”
Trong lòng Triệu Đại Vĩ hơi kinh ngạc, bởi vì khách sạn Thiên Duyệt này chính là một trong ba khách sạn lớn của thành phố Phong Lâm!
Thậm chí khách sạn Thiên Duyệt có thể gọi là đứng đầu trong ba khách sạn lớn, tiếng tăm lẫy lừng, có thể trực tiếp được gọi là trụ cột khách sạn của Phong Lâm!
Năm năm trước, về cơ bản khách sạn Thiên Duyệt là lựa chọn duy nhất của những người có tiếng ở thành phố Phong Lâm.

Nhưng vài năm gần đây, cùng với sự phát triển kinh tế của thành phố Phong Lâm, nhiều khách sạn lớn cũng dần dần phát triển hơn, mà khách sạn Trường Ca Thái Vi chính là một trong những số đó!
Tại nhà của Khương Trừng Hải, Triệu Đại Vĩ đã gặp Lưu Trường Thịnh ông chủ của khách sạn Thiên Duyệt, chuyện này khiến tâm trạng của anh bỗng chốc cũng kinh ngạc và khó chịu.

Nhưng anh rất có lòng tin vào Khương Trừng Hải, vì vậy tâm trạng của Triệu Đại Vĩ rất nhanh đã trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.

Anh duỗi tay ra một cách phóng khoáng: “Tôi tên là Triệu Đại Vĩ, rất vui được gặp Lưu tổng!”
Triệu Đại Vĩ bắt tay với Lưu Trường Thịnh, sau đó ngồi xuống hai bên ghế sô pha.

Lưu Trường Thịnh nói: “Triệu tổng, khách sạn Trường Ca Thái Vi của anh trước mắt phát triển rất mạnh mẽ, khiến tôi thấy ngưỡng mộ.

Cho nên, tôi đến đây để mời ông cụ Khương ra mặt, giúp khách sạn Thiên Duyệt của chúng tôi một tay, kết quả không ngờ rằng vẫn để cho Triệu tổng đây đến trước một bước!”
Triệu Đại Vĩ nói: “May mắn mà thôi, vẫn là được thầy nâng đỡ, nếu không khách sạn Trường Ca Thái Vi vốn không thể phát triển nhanh chóng như vậy!”
Lưu Trường Thịnh nghe thấy vậy trong lòng lại càng tức tối!
Thậm chí câm nín!
Lưu Trường Thịnh gật đầu, không thèm nhiều lời với Triệu Đại Vĩ nữa, mà hỏi tiếp: “Ông cụ Khương, hay là ông suy nghĩ lại thật kỹ? Hay nếu ông cụ Khương đã nhận một học trò, vậy…”
Biết Lưu Trường Thịnh muốn nói gì, Khương Trừng Hải khua tay: “Đại Vĩ là học trò mà tôi phá lệ thu nhận, từ nay về sau sẽ không phá lệ nữa, trừ khi có người có tay nghề nấu ăn hơn cả Đại Vĩ.”
“Được thôi.” Lưu Trường Thịnh thở dài: “Nếu đã như vậy thì tôi xin phép về trước.”
Dứt lời, ánh mắt Lưu Trường Thịnh tối sầm lại liếc nhìn Triệu Đại Vĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui