Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ


Con thỏ kia bị xách lỗ tai treo giữa không trung, rõ ràng rất không thoải mái.

Nhưng nó lại không nhúc nhích, tứ chi rủ xuống, không hề giãy dụa, mặc cho Phạm Văn Phong cầm lên như vậy.

Thấy thế, Phạm Văn Phong cười haha, dù sao không có cái gì có thể chứa nó, dứt khoát để nó đi theo mình là được rồi.

Để con thỏ rừng kia ở dưới đất, Phạm Văn Phong nói: "Mày ngoan ngoãn đi theo tao, không được chạy loạn, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"
Đương nhiên thỏ rừng sẽ không mở miệng trả lời, nhưng quả nhiên nó bắt đầu trở nên rất ngoan, cũng không chạy loạn, nằm ở bên chân anh rất nghe lời!
Trong lòng Phạm Văn Phong cực kỳ đắc ý, gật đầu, cất bước đi sâu vào sơn cốc.

Đằng sau cũng có thỏ rừng ở trong bụi cỏ lần lượt bị kinh động, nhưng theo tiếng hô của anh, mấy con kia cũng đều ngoan ngoãn đi đến bên chân anh, đi theo sau lưng.

Cục diện bắt đầu trở nên có chút quỷ dị, một người đi ở trong sơn cốc chẳng có mục đích, mấy con thỏ rừng đi theo sau lưng, giống như đội bảo vệ trung thành.

Chẳng qua hình ảnh này nhìn qua có chút buồn cười, chính Phạm Văn Phong cũng cảm thấy việc này rất thú vị, đồng thời cũng khá là đắc ý, nếu trở lại trong thôn như vậy thì không phải tròng mắt đám người kia sẽ rơi hết xuống đất sao?
Đi dạo một vòng trong núi, bỗng nhiên anh có chút phiền muộn, thế là quyết định sẽ không tìm con vật gì hoang dã nữa, mà là chuẩn bị hái một chút dược liệu rồi trở về.


Thậm chí trong lòng Phạm Văn Phong còn nghĩ đến, nếu có thể tiếp tục thấy được vật giống như một gốc linh chi trăm năm thì tốt rồi, dược liệu không quan trọng, quan trọng là linh thú bảo vệ nó!
Nhưng mà rất đáng tiếc, mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Phạm Văn Phong chỉ hái được hơn mười loại dược liệu tương đối bình thường, cao cấp hơn một chút thì hoàn toàn không thấy được.

Anh thất vọng trở lại sơn cốc, nhìn thấy mấy con thỏ rừng kia vậy mà vẫn còn ở nguyên chỗ cũ ăn cỏ, không hề chạy đi.

"Đi, về nhà với tao, sau này bọn mày sẽ sống cùng với tao!" Phạm Văn Phong vung tay lên, mấy con thỏ rừng lập tức lại gần, đi theo anh ra ngoài núi.

Mở xe ba gác lên, mang theo mấy con thỏ rừng và thảo dược thu hoạch được trong ngày, tâm trạng của Phạm Văn Phong rất thoải mái!
Sau khi tìm được một chiếc lồng nhốt lũ thỏ vào thì ném bắp ngô vào cho chúng nó ăn bữa tối, Phạm Văn Phong nghĩ cũng tốt, đây là nhóm động vật đầu tiên đi theo mình, nói thế nào cũng có cảm tình, không thể bán bọn nó đổi lấy tiền, mà nên giữ bọn nó lại gây giống đời sau, chờ đến khi số lượng nhiều rồi lại bắt đầu bán.

Sau khi trời tối, Phạm Văn Phong đóng cửa phòng, sắp xếp lại mấy dược liệu lấy được trong ngày một chút, sau đó luyện ra mấy loại thuốc, cất trong mấy cái bình khác nhau, đặt ở trong cái túi bên eo.

Sau này, lúc cần dùng thuốc sẽ lập tức lấy ra được, miễn cho luống cuống tay chân giống như lần trước chữa bệnh cho Lý Thi Vân.

Sau một đêm trôi qua, Phạm Văn Phong rời giường, rửa mặt xong rồi đi bộ thẳng đến phòng của ủy ban thôn.

Lý Thi Vân đang ăn sáng, trên bàn đặt một quả trứng gà, một ly sữa bò, còn có một miếng bánh mì.


Phạm Văn Phong đến cổng cũng không vào cửa, nhìn lướt qua bàn ăn rồi cười nói: "Còn muốn ăn sáng với trưởng thôn nữa, vậy mà chỉ có ngần ấy, còn không đủ cho cô ăn đúng không?"
"Vừa đủ cho tôi, anh tới sớm như vậy làm gì?"
Lý Thi Vân biết cái gọi là ăn chực mà anh nói chỉ là thuận miệng nói, thế là đổi đề tài, hỏi.

"Hợp đồng đã ký rồi, cái nhà kia cũng sửa sang một chút, cô có thể giúp tôi một việc hay không?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Cần tôi làm gì?" Lý Thi Vân hỏi.

"Cũng không có gì, giúp tôi tìm mấy người làm việc, xử lý cỏ dại và rác rưởi trong sân, nam thì một trăm, nữ tám mươi, cô cảm thấy tiền lương thế này có được không?"
"Cho nhiều như vậy?"
Lý Thi Vân nghe thấy giá tiền này thì có chút ngạc nhiên hỏi.

"Không phải trên thị trấn đều có giá này sao, tất cả mọi người đều cùng một thôn, sao tôi có thể cắt xén tiền công của mọi người được chứ?" Phạm Văn Phong cười nói.

"Ồ, vậy được, việc này tôi có thể giúp một tay, anh cần mấy người?" Lý Thi Vân gật đầu.


Phạm Văn Phong ngẫm nghĩ: "Chắc cũng phải bảy tám người, sân lớn như vậy nên chắc chắn không ít việc, nhưng không cần mọi người làm vội quá, hôm nay làm không hết vẫn còn ngày mai mà.

"
Lần đầu tiên Lý Thi Vân nhìn thấy có người thuê người làm việc như vậy, nhịn không được tò mò hỏi: "Vậy thì anh làm gì?"
"Tôi lên thị trấn mua đồ, lồng sắt, máng ăn, máng đựng nước, ngoài ra phòng ở cũng phải sửa sang lại, đi tìm đội thi công nữa!"
"Hoá ra là vậy, vậy anh cứ đi đi, hạng mục đầu tư đầu tiên có chút quy định, tôi chắc chắn toàn lực ủng hộ anh!" Lý Thi Vân cười nói.

Nghe cô nói như vậy, Phạm Văn Phong nhếch miệng lên, nhịn không được hỏi: "Làm sao thế? Không tức giận với tôi nữa à?"
"Bớt đi, chuyện kia tôi chưa quên đâu, nhưng công là công, tư là tư, hiểu chưa?" Lý Thi Vân liếc anh nói một cái.

rồi nói
Mặc dù nói như vậy nhưng Phạm Văn Phong vẫn cảm thấy ánh mắt của cô nhu hòa hơn trước đó nhiều, thế là cười hi hi: "Được, vậy tôi đi trước!"
Sau khi rời đi, Phạm Văn Phong lái xe ba gác bằng điện của mình đi thẳng một đường, trong lòng nghĩ lại những chuyện muốn làm hôm nay cũng không ít, hy vọng thời gian một ngày sẽ đủ.

Kết quả vừa tới vùng ngoại ô của huyện nơi giao nhau giữa thị trấn và nông thôn, một chiếc xe con màu đỏ xông về phía xe ba gác của anh, thiếu chút tông vào anh!
Phạm Văn Phong giật nảy mình, sau đó giận dữ, chỉ vào chiếc xe kia mắng: "Mẹ nó có phải mù hay không, có biết lái xe không?"
Tốc độ của cái xe màu đỏ kia còn rất nhanh, vốn cho rằng đối phương sẽ không nghe được, kết quả anh vừa mới mắng xong, một tiếng “kít” vang lên, chiếc xe kia đạp phanh dừng lại!
Sau khi dừng lại, cái xe quay đầu chạy tới, dừng ở bên cạnh Phạm Văn Phong, sau đó cửa sổ xe được kéo xuống, một cô gái mang kính râm lớn lạnh giọng hỏi: "Anh mới vừa nói cái gì?"
Mặc dù không nhìn thấy đôi mắt của cô ta, nhưng khuôn mặt cô gái này xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt non nớt như búng ra sữa, Phạm Văn Phong thấy thế sững sờ, nhưng vẫn không nhịn được chửi bậy nói: "Tôi nói cô có biết lái xe không? Có phải mua bằng lái xe hay không vậy?"

"Tôi lái xe bình thường mà, cũng không đụng phải anh, anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?" Cô gái kia lạnh lùng hỏi.

"Lái xe bình thường? Sao cô không bay luôn đi? Đây chính là đường lớn ở nông thôn, cô chạy nhanh như vậy làm cái gì?" Phạm Văn Phong cả giận nói.

Cô gái nhìn anh nói: "Là tốc độ của anh quá chậm mà thôi, cái đồ chưa thấy qua chuyện đời!"
Mặc dù đôi mắt bị kính râm che phía trước, nhưng nhìn từ nét mặt mà đoán, Phạm Văn Phong biết cô ta đang liếc mắt khinh thường nhìn anh.

Không đợi anh nói chuyện, cô gái kia đã đóng cửa sổ xe, sau đó nhấn cần ga một cái, xe phát ra tiếng nổ rất to, trong nháy mắt xông về phía trước!
Phạm Văn Phong thấy thế thì đành chịu, cái xe ba gác này hoàn toàn không đuổi kịp người ta, coi như mình xui xẻo đi.

Một lần nữa trèo lên xe ba gác, anh đi lên phía trước dọc theo đường cái, không xa phía trước chính là thị trấn rồi.

Kết quả mới đi được mười phút thì thấy ở ven đường phía trước có một chiếc xe con màu đỏ!
"Haha, cho cô ta đắc ý này, giờ có báo ứng rồi đó!"
Phạm Văn Phong nhìn thấy liền cười to, đạp chân ga đến gần đấy, phát hiện quả nhiên là chiếc xe mà vừa rồi mình gặp phải kia!
Lúc này đầu xe lún vào trong bùn đất, bên trong động cơ còn toát ra từng làn khói trắng, không biết đeo kính râm như thế nào mà lái xe ra ngoài rìa đường như vậy nữa!
Vốn dĩ Phạm Văn Phong định mặc kệ nhưng cảm thấy dù sao cô gái kia cũng là một mạng người, loại chuyện thấy chết không cứu này anh vẫn không làm được, thế là dừng xe, tiến lên kéo cửa xe ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận