Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ


Sáng hôm sau, Phạm Văn Phong rời giường sớm, còn chưa kịp rửa mặt thì đã leo tường ra sân sau.

Kết quả nhìn thấy đám cỏ dại trên bãi tập đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, rác rưởi hay đá vụn, toàn bộ đều đã được chở đi hết, mấy thứ cũ nát trong phòng cũng xử lý xong.

Phạm Văn Phong rất hài lòng, trong lòng tự nhủ năng lực sắp xếp của Lý Thi Vân không tệ lắm, chỉ có một ngày đã xử lý xong, anh vốn cho rằng phải tốn hai ba ngày.

Chắp tay sau lưng như một thổ hào nhìn miếng đất nhà mình, Phạm Văn Phong đi lòng vòng trong sân, suy nghĩ làm sao quy hoạch trại chăn nuôi của mình, lúc này ngoài cửa chính truyền đến giọng nói thanh thúy: "Có thấy hài lòng không?"
Phạm Văn Phong xoay người lại nhìn thấy Lý Thi Vân đang mặc một chiếc váy màu trắng đang đứng ở nơi đó, Phạm Văn Phong đi nhanh qua, cười nói: "Vô cùng hài lòng, cảm ơn trưởng thôn!"
"Không cần khách sáo, anh làm xong hết mọi chuyện thì có thể giúp mọi người cùng nhau làm giàu, cũng coi như giúp tôi một chuyện không nhỏ rồi!" Lý Thi Vân nói.

Phạm Văn Phong gật đầu, sau đó hỏi: "Đúng rồi, hôm qua cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê người rồi? Lát nữa tôi đưa lại cho cô.

"
"Không vội, coi như tôi thay anh thanh toán, nếu anh quay vòng vốn không được thì từ từ đưa cho tôi cũng được.

"
"Được, vậy tôi nợ cô trước!" Vốn dĩ Phạm Văn Phong định sẽ trả tiền ngay, nhưng nhãn cầu xoay chuyển, lập tức lại thay đổi chủ ý!
Lúc hai người đang nói chuyện, đội thi công mà hôm qua tìm được ở thị trấn đã đến, mang theo máy trộn bê tông cùng với máy móc và công cụ, hai chiếc xe liên tiếp kéo nhau đến.

Chủ thầu tới nhìn thấy Phạm Văn Phong, nhìn quy mô sân sau một cái, sau đó hỏi: "Ngài Phạm dự định sẽ làm thế nào?"
"Đi theo tôi, tôi sẽ nói sơ một chút!" Phạm Văn Phong cất bước đi về phía trước.


Lý Thi Vân không đi theo hai người họ mà chỉ đứng yên tại chỗ, không hiểu sao lúc này trong lòng cô hơi gợn sóng.

Cảm giác giống như nằm mơ, trước đó một nghèo hai trắng, một chút tài sản cũng không có, người dân trong thôn ngoại trừ trồng lương thực bên ngoài thì thu nhập còn lạichỉ dựa vào sản xuất một chút lâm sản trên núi.

Mà cô mới tới chưa được mấy ngày, nơi này lại lập tức có trại chăn nuôi!
Đồng thời, từ trong đáy lòng cô mơ hồ cảm nhận được trại chăn nuôi của Phạm Văn Phong này nhìn qua thì không lớn, nhưng tương lai chắc chắn sẽ phát triển vô cùng khủng khiếp!
Bởi vì người ngoài vào trong thôn, nên rất nhiều người dân trong thôn đều sang đây xem náo nhiệt, mấy người phụ nữ đến gần Lý Thi Vân hỏi: "Trưởng thôn, Phạm Văn Phong ra tay đúng là hào phóng thật đấy, thuê những người này làm việc, một ngày ít nhất phải mấy nghìn khối vậy?"
"Máy trộn bê tông cũng mang đến rồi, xi măng đá vụn cái gì cũng phải dùng không ít, anh đang muốn làm công trình lớn kia mà!"
Lý Thi Vân nghe được những bàn luận này chỉ cười cười: "Tôi cũng không hiểu rõ lắm, chờ qua mấy ngày nữa mọi người sẽ biết.

"
Yêu cầu của Phạm Văn Phong có chút phức tạp, vị chủ thầu kia vừa ghi chép vừa gật đầu, sau khi sắp xếp xong xuôi, anh ta lên tiếng: "Yên tâm đi, đều dựa vào những yêu cầu của anh để thực hiện.

Hôm nay chúng tôi không mang đủ người, ngày mai sẽ mang thêm người tới, cam đoan hoàn thành trong ba ngày!"
"Vậy là tốt rồi, tôi sẽ không thiếu một đồng nào của anh đâu!" Phạm Văn Phong gật đầu nói.

Vốn cho rằng mấy ngày nay đều phải canh giữ ở chỗ này, theo dõi các công nhân thi công, nhưng không ngờ lúc này điện thoại Phạm Văn Phong lại vang lên.

Thấy người gọi tới là Mạc Kiều Lan, Phạm Văn Phong lập tức nghe máy.

"Phạm Văn Phong, bây giờ cậu đang bận sao?"
Cho dù có bận rộn hơn nữa thì Phạm Văn Phong vẫn sẽ không nói, anh lập tức lắc đầu nói: "Đang rảnh, sao thế?"
"Có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay, ông của tôi bỗng nhiên ngã bệnh.


" Giọng nói của Mạc Kiều Lan có chút lo lắng.

Nghe thấy là việc này, Phạm Văn Phong lập tức nói: "Biết rồi, chị đừng vội, bây giờ tôi sẽ đến thị trấn ngay.

"
"Tôi đang trên đường đến, cậu ở nhà chờ tôi là được!" Mạc Kiều Lan nói.

Phạm Văn Phong nghe vậy thì sững sờ, do dự một chút rồi gật đầu: "Cũng được, chị đừng vội quá, lái xe chậm một chút.

"
Sau khi cúp điện thoại, anh ta quay nói với chủ thầu kia: "Các anh tranh thủ thời gian làm việc đi nhé, tôi muốn đi ra ngoài làm ít chuyện.

"
"Vậy nếu bỗng nhiên có việc thì làm sao bây giờ?" Chủ thầu hỏi.

"Chuyện này dễ thôi, anh đi theo tôi!"
Phạm Văn Phong nói nói xong nhanh chóng đi về phía Lý Thi Vân đang đứng bên kia.

Thấy anh đi tới, trong lòng Lý Thi Vân lập tức có dự cảm không ổn, thấy Phạm Văn Phong cười ha ha nói: "Trưởng thôn, tôi đột nhiên có chút chuyện phải đến thị trấn một chuyến, chuyện bên này cô có thể giúp tôi quan sát một chút được không?"
Lý Thi Vân định từ chối, nhưng lại không mở miệng được, đành phải gật đầu: "Được.


"
"Cảm ơn trưởng thôn, tôi sẽ cố gắng đi sớm về sớm, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô đâu!" Phạm Văn Phong nghe vậy thì vui mừng, lập tức quay người đi về nhà.

Khi Phạm Văn Phong vừa vào phòng thay một bộ quần áo mới thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi ô tô, Phạm Văn Phong đi ra ngoài xem thì thấy Mạc Kiều Lan đã đến!
Sau khi lên xe, anh ta lập tức hỏi: "Làm sao tìm được tôi nhanh như vậy?"
"Tôi theo hướng dẫn tới, trong thôn lại chỉ có một phòng khám bệnh, đương nhiên là biết nhà cậu rồi.

" Mạc Kiều Lan nói.

Trước đó cô nhìn thấy Phạm Văn Phong, trên mặt vẫn sẽ hiện ra một nụ cười như có như không, nhưng hôm nay sắc mặt lại khó coi, rõ ràng là nhớ đến chuyện người già trong nhà mình.

Phạm Văn Phong thấy thế thì không dài dòng: "Vậy thì đi thôi, trên đường nói cho tôi một chút về tình hình ông của chị.

"
Xe rời đi, có mấy người thấy cảnh này lập tức đến sân sau, nói cho người xung quanh.

Một lát sau, người trong thôn đều biết có một chiếc ô tô cao cấp vừa tới đón Phạm Văn Phong đi.

Thậm chí, có người còn nhìn thấy người lái xe là một mỹ nữ, bắt đầu thêm mắm thêm muối miêu tả một phen!
Kết quả lời này truyền đến tai Lý Thi Vân khiến cô lập tức cảm thấy không được tự nhiên!
"Đồ chết tiệt nhà anh, tôi ở chỗ này giúp anh trông coi, anh lại chạy đi gặp mỹ nữ?"
Không biết tại sao, nghĩ đến đây, trong lòng cô lại có chút cảm giác ê ẩm.

Phạm Văn Phong nghe Mạc Kiều Lan nói chuyện ở trên xe thì nhanh chóng biết được ông cụ đã bị trúng gió.

Khi đi kiểm tra ở bệnh viện cũng nói như vậy, bởi vì trong đầu có tụ máu, lại thêm tuổi tác ông cụ không phẫu thuật được, cho nên chỉ có thể trị liệu theo cách phổ thông mà thôi!
Điều này có nghĩa nếu muốn loại bỏ cục máu đông đó thì cần ít nhất một tuần truyền nước mới được.


Hiện tại nửa người của ông cụ đã bị liệt, cũng không nói được, nằm ở trên giường không thể động đậy, hơn nữa cũng không ai dám cam đoan một tuần sau ông cụ có thể khôi phục bình thường trở lại, cho nên Mạc Kiều Lan mới nghĩ đến Phạm Văn Phong.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức thử một chút, nhưng không thể cam đoan chắc chắn có thể trị hết bệnh cho ông của chị.

Thêm nữa lúc tôi làm việc tốt nhất đừng để người khác quấy rầy.

" Phạm Văn Phong nói trên xe.

Mạc Kiều Lan gật đầu: "Yên tâm, tôi đều đã sắp xếp xong xuôi.

"
Xe tiến vào thị trấn, hai người họ nhanh chóng đi đến lầu bảy của bệnh viện.

Trong phòng có mấy người, ngoại trừ Trần Vũ Hà ở bên ngoài ra thì Phạm Văn Phong cũng không biết ai, nhưng đoán một chút cũng biết đây đều là con của ông cụ trên giường kia.

Sau khi anh ta vào trong, Trần Vũ Hà lập tức trừng to mắt, chỉ vào Phạm Văn Phong ngạc nhiên nói: "Tại sao lại là anh!"
"Ừ chính là tôi đấy, cô đừng có quấy rầy, nhỏ tiếng một chút đi!" Phạm Văn Phong trừng mắt với cô ta.

"Mọi người đi ra ngoài một chút, để cho bạn của tôi khám cho ông, y thuật của cậu ấy rất lợi hại!" Mạc Kiều Lan nói với mọi người.

Ở đây ngoại trừ cô cùng Trần Vũ Hà bên ngoài, còn lại hai nữ một nam đều thuộc độ tuổi trung niên hơn bốn mươi tuổi, thấy Phạm Văn Phong trẻ tuổi như vậy thì không nhịn được nhíu mày!
Chẳng qua bọn họ vẫn tương đối tôn trọng Mạc Kiều Lan nên không nói gì, quay người rời khỏi phòng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận