Tiểu Thư Băng Giá ! Làm Vợ Anh Nha !

Cả bọn im thin thít nhưng lại có một giọng cười khác chen vào hắn càng đen mặt tưởng là nó nói:
'' Em cười cái gì?''
Nó không hiểu gì nói:
'' Em có cười đâu''
Hắn lấy làm lạ thì quay sang chỗ tiếng cười và cả bọn ngạc nhiên. Người có điệu cười vừa rồi không ai khác chính bà nó. Hắn hơi sợ nói:
'' Dạ con chào bác''
Ba nó lấy lại hình tượng nhìn hắn nói:
'' Ừ vào trong nhà đi''
Nói xong cả bọn theo ba nó vào trong. Ba nó hỏi hắn:
'' Anh đến đây làm gì?''
Hắn không nghĩ là ba nó lại biết chuyện nhanh như vậy. Hắn hơi lúng túng nói:
'' Dạ là do con không hiểu chuyện''
Ba nó cười nhẹ nói:
'' Vậy sao?''
Hắn và cả bọn xanh mặt nhìn ba nó chằm chằm. Ba nó nói tiếp:
'' Được nếu đã vậy thì anh phải chịu hình phạt''
Thôi xong đời anh rồi. Hắn nói:
'' Vâng hình phạt như thế nào cháu cũng làm ạ''
Ba nó hài lòng bói:
'' Nhưng không phải tôi ra mà là Hân ra''

Hắn nghe xong thì chết đứng ai ra chứ nó mà ra thì thôi coi như xong. Nó nghe thế thì mỉm cười quỷ quái quay sang hắn nói:
'' Yên tâm em ra NHẸ lắm''
Hắn nhìn nó nói:
'' Anh biết cái nhẹ của em rồi''
Nó nghiêm mặt nói:
'' Dương Hàn Phong anh nghe đây''
Hắn giơ tay nói:
'' Vâng thưa bà xã''
Nó đỏ mặt nói:
'' Ai là bà xã của anh chứ?''
Hắn cười nói:
'' Em chứ ai''
Nó đanh lại nói:
'' Việc đầu tiên là anh phải làm hết công việc nhà trong vòng một tuần''
Hắn ngã nhửa nói:
'' Em bắt anh làm gì cũng được nhưng việc này thì..''
Ba nó xem vào ní:
'' Cấm cãi''
Hắn im lặng. Nó nói tiếp:
'' Cuối cùng là gì em sẽ nghĩ sau''
Hắn thở dài nhẹ nhõm. Ba nó nói:
'' Vậy con quyết định là ngày mai phẫu thuật?''
Nó nói:
'' Vâng''
Ba nó mỉm cười nói:
'' Thôi mọi người vào trong dùng bữa''
Và buổi tối hôm đó mọi người nó chuyện với nhau rất vui vẻ nhất là nó và hắn. Tối đến, nó nằm trên giường và đang lo là không biết ngày mai sẽ ra sao. Ba nó cũng không kém ông nhìn lên trời nói;
'' Bà nhớ phù hộ cho cái Hân nha'' nói với mẹ nó
Sáng hôm sau, đây cũng coi là cái ngày quyết định sự sống của nó. Mọi người có mặt đông đủ ở bệnh viện. Chiếc xe đẩy nó vào bên trong và bên ngoài chỉ có chờ đợi. Ba nó nhìn hắn nói:
'' Tôi hỏi cậu?''
Hắn mạnh dạn nói:
'' Dạ''
Ba nó nói:

'' Cậu yêu cái Hân thật lòng?''
Hắn trả lời ngay:
'' Vâng''
Ba nó tiếp:
'' Nếu như có chuyện gì thì cậu cũng không bỏ nó chứ?''
Hắn nói:
'' Tất nhiên rồi ạ''
Ba nó gật đầu hài lòng. Và không khí lại rơi vào chìm lặng. Hai tiếng trôi qua đối với họ như một thế kỉ vậy. Và cuối cùng đèn ở phòng phẫu thuật sáng lên, bác sĩ đi ra mọi người vội vàng hỏi;
'' Mọi chuyện sao rồi?''
Vị bác sĩ trả lời:
'' Thưa chúng tôi đã cố gắng hết sức''
Hắn tức giận nói:
'' Các người nói như thế là sao?''
Vị bác sĩ trả lời:
'' Mong gia đình chuẩn bị tinh thần''
Ba nó không tin nói;
'' Vậy có nghĩ là''
Vị bác sĩ gật đầu nói:
'' Ca phẫu thuật không thành công''
Cả bọn nghe xuống như tiếng sét đánh ngang tai ai cũng sụp đổ.Hắn như không tin vào tai mình nói:
'' Cá người làm ăn kiểu gì thế hả''
Vị bác sĩ trấn an hắn:
'' Thiếu gia bình tĩnh đã''
Y tá nói:

'' Mời gia đình gặp bệnh nhân lần cuối''
Mọi người vội vàng chạy vào phòng, thấy nó như thế ai cũng đau lòng đặc biệt là hắn. Hắn đến chỗ nó, cầm tay nó nói:
'' Tại sao em lại như vậy?''
Nó mỉm cười nhìn hắn nói:
'' Không có em anh nhớ phải sống tốt đấy''
Hắn phủ nhận:
'' Không em sẽ không chết mẹ ở trên trời sẽ phù hộ cho em''
Ba nó nói;
'' Con gái đừng bỏ mọi người mà''
Nó nhìn ba nói:
'' B nhớ sống tốt''
Thiên Anh chạy đến bên nó nói:
'' Em gái đừng như vậy về với mọi người đi''
Nó không nói gì từ từ đôi mắt ấy nhắm lại và cánh tay cũng rơi xuống theo. Cô và nhỏ thấy thế thì chạy đến lay lay người nói:
'' Hân Hân mày tỉnh lại đi''
Hắn :
'' Hân em không được ngủ mau tỉnh lại cho anh''
Chuyện gì đang xảy ra? nó có thật là chết mời mọi người xem tiếp chương sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận