Mọi người trong phòng náo loạn vì sự ra đi đột ngột của nó. Mội nlusc sau khi lấy lại tinh thần ba nó nói:
'' Thôi giờ chúng ta sẽ làm thủ tục xuất viện cho Hân mai sẽ làm ma chay''
Hắn nghe xong thì phản đối:
'' Không được nhỡ cô ấy chỉ ngất thôi tú sẽ tỉnh lại thì sao?''
Mọi người cùng đau lòng nhìn hắn, anh nói:
'' Đã qua hai tiếng rồi mà Hân cũng có tỉnh lại đâu?''
Hắn nói:
'' Nhất quyết là không được''
Thiên Anh đến bên hắn an ủi:
'' Phong hãy chấp nhận sự thật đau đớn này mọi người cũng không ai muốn đâu nhưng mọi chuyện đã tồi tệ thế rồi chúng ta đành phải chấp nhận thôi''
Ba nó nhìn hắn rồi quay sang cậu n nói:
'' Đưa cậu ấy về nhà đi''
Hắn được cậu đưa về nhà để trấn an lại còn mọi người ở lại làm thủ tục xuất viện cho nó. Tối ngày hôm đó, không ai nói với ai câu nào ba nó thì đi chuẩn bị lo cho lễ ma chay ngày mai. Thiên Anh và mọi người thì tự nhốt mình trong phòng. Sáng ngày hôm sau, mọi người ai cũng không tinh thần đi xuống, ba nó nhìn thấy thì cũng đau lòng nói:
'' Các con mà cứ như thế thì cái Hân nó ở suối vàng sẽ buồn đấy''
Thiên Anh cố vui vẻ nói:
'' Con biết rồi thưa ba''
Rồi quay sang động viên mọi người:
'' Các em cũng vui vẻ lên đừng như thế này mãi''
Sau câu nói thì trên môi ai cũng nở một nụ cười gượng gạo ba nó thấy thế thì thở dài. Nói thật đến ông cũng không thể vui nổi vì mất đi người con gái yêu thương nhưng cũng không để tình trạng như này kéo dài mãi được. Gần đến giờ, ba nó nói:
'' Thôi chúng ta đi''
Cả bọn theo ba nó đi lấy xe về đến nơi an táng. Vì đây không phải là chuyện vui vẻ gì nên chỉ có gia đình tham gia còn những người khác đặc biệt là cánh phóng viên thì ba nó không mời đến. Không khí trong phòng im ắng và nỗi buồn bao trùm lên tất cả. Mọi người giờ như cái xác không hồn mà nhìn lên ảnh nó. Trên ảnh, nó vẫn nở nụ cười tinh nghịch ngày nào làm ọi người càng thêm ảo não. Tan lễ, ai cũng mang trong tâm trạng buồn thăm không ai muốn làm gì mà cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng. Riêng hắn, ở trong phòng, không gian xung quay toàn những chai rượu đắt giá, hắn vừa uống vừa nhớ đến nó tự nói với mình:
'' Tại sao em lại bỏ anh mà đi hả Hân''
'' Đúng anh đáng trách giá như ngày hôm đó chịu nghe em giải thích thì mọi chuyện đâu đi đến thế này?''
'' Cứ như thế này thì mọi người sẽ ra sao?'
'' Em quay về đi được không?''
Một giọt....hai giọt...ba giọt nước mắt rơi trên má hắn tạo cảm giác nóng nóng, hắn chưa bao giờ khóc vì điều gì nhất là vấn đề tình cảm. Trong tình yêu, người ta thường nói:'' Con trai yêu bằng mắt khóc bằng tim, nếu như bạn thấy người đó khóc bằng mắt thì chứng tỏ người đó yêu bạn rất nhiều''. Trong tình cảnh thế này thì đúng là hắn khóc vì nó. Đột nhiên cánh cửa mở ra, hắn vội vàng lau nước mắt và người vừa mở cửa chính là Thiên Kỳ. Thiên Kỳ đến bên hắn ngồi xuống nói:
'' Thế nào rồi mượn rượu để giải sầu sao?''
Hắn không nói gì. Thiên Kỳ tiếp:
'' Tôi hỏi cậu một điều?''
Hắn nhìn anh nói:
'' Điều gì?''
Thiên Kỳ nói:
'' Cậu thực sự yêu con bé?''
Không nghĩ ngợi hắn trả lời:
'' Vâng''
Thiên Kỳ hơi mỉm cười nói:
'' Cậu nhớ lời con bé nói trước khi đi với cậu chứ?''
Nghe đến đây hắn đã hiểu nói nhỏ:
'' Em nhớ''
Thiên Kỳ nhìn hắn nói:
'' Vậy cậu nhìn mình bây giờ đi''
Hắn khôngnói gì. Thiên Kỳ thở dài nói:
'' Cố mà vui vẻ và sống cho tốt vì con bé luô ở bên cậu đấy''
Hắn gjac nhiên nói:
'' Hân ở đâu ạ?''
Thiên Kỳ quay lại nói đùa một câu:
'' Trên trời'' rồi quay gót đi
Hắn cười .
Sáng ngày hôm sau, hôm nay cả bọn phải về Việt Nam để đi học. Máy bay xuất phát lúc 6 giờ sáng và đến nơi lúc 8 giờ. cả bọn chuẩn bị rồi lái xe đến trường. Đến nơi, cả bọn đều mang khuôn mặt ảm đạm đi vào. Thấy hắn, Kỳ Mỹ như bắt được vàng bổ nhào tới nói:
'' Anh mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy?''
Hắn lạnh giọng nói:
'' Kệ tôi''
Đang định nói gì thì thấy tụi nó hỏi hắn:
'' Tại ao anh lại đi chung với tụi nó?''
Hắn nói:
'' Thì sao?''
Cô ta cô nói để ch hắn nhói:
'' Anh quên là con nhỏ Hân đó đã làm thế nào với anh sao? đúng là đồ tiện nhân con nhỏ đó chết luôn đi''
Cả bọn nghe thấy thế thì ba người tụi nó đến chỗ cô ta và
BỐP...BỐP...BỐP
Bị đánh bất ngờ cô ta kêu lên:
'' Các cô dám đánh tôi?''
Tiểu Như kinh bỉ nhìn cô ta nói:
'' Sao tôi không dám?''
Cô ta nghe vậy thì định đến tát Tiểu như thì bị cánh tay của Thiên Kỳ giữ lại anh nói:
'' Cô thử dám đánh bạn gái tôi thử xem?''
Cô ta run sợ rụt tay lại. Nhỏ nói:
'' Đừng bao giờ chạm đến Hân nếu không cô tự lãnh hậu quả''
Cô ta cười nói:
'' Sao tôi phải sợ các cô trước sau gì tôi cũng là vợ của Phong thôi''
Hắn đen mặt nói:
'' Tôi nhắc lại cho cô nhớ từ đầu đến cuối vợ tôi chỉ có mọi người đó là Phạm Thiên Hân''
Cô ta ngạc nhiên hỏi:
'' Vậy còn em hôm trước anh còn tỏ tình ới em cơ mà?''
Hắn cười lạnh nói:
'' Cô chủ là qua đường thôi''
Đột nhiên Bảo Anh đến chỗ nói:
'' Dù sao thì con hân nó cũng chết rồi mà?''
Cả bọn ngac nhiên cô nsi:
'' Sao cô biết?''
Bảo Anh đắc ý nói:
'' Sao tôi lại không biết''
Kỳ Mỹ nói:
'' Hahahahaha cuối cùng cô ta cũng chết rồi''
Sau tràng cười là
BỐP
Lại bị đánh một lần nữa nhưng không phải là tụi nó mà là hắn. Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ đánh phụ nữ nhưng kẻ nào mà động đến nó dù là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bị kết cục không mấy suôn sẻ. Bị đánh cô ta nói:
'' Anh chỉ vì con nhỏ đó mà đánh em''
Hắn nhìn cô ta nói:
'' Đừng gọi Hân là con nhỏ nhưng cô cũng chẳng bằng một góc của cô ấy đâu'' nói xong cùng cả bọn lên lớp
Kỳ Mỹ nhìn theo thì tức giận không nói được gì đành ấm ức lên lớp.