Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

- Đi chơi vui nhỉ? - Câu hỏi mang chút bực dọc của Vũ làm tôi khó hiểu
- Hớ?
- Chưa xin phép tôi mà cô đã tùy tiện cúp học đi chơi cùng thằng khác à?
- Tại tên Thế Kì kéo tôi đi chứ bộ.
- Rồi cô với nó đi chơi đến đêm tối mới về?
- À ... Ờ thì ... Mà chuyện này có liên quan gì đến anh đâu?! Tránh ra cho tôi vô coi - Suy nghĩ lại Nhi thấy tên Vũ này bị rảnh à? Thích lo chuyện người khác thế nhỉ?! Nhi đẩy Vũ ra cố bước vô nhưng ...
Bất chợt Vũ nắm lấy cổ tay Nhi, nắm thật chặt khiến Nhi tê tái mặt vì đau, đôi mày nhăn nhó nhíu lại.
- Lần sau, cô còn đi chơi với thằng khác thì liệu hồn tôi.
"Hắn nói quái gì?" Nhi đơ người bởi câu nói của Vũ, thằng cha này lên cơn à? Vùng vằng tay Vũ ra Nhi cau có:
- Liên quan gì đến anh chứ, khùng à? Mà bỏ đi, cho tôi vào nhà cái.
- Cô có biết tôi cảm thấy khó chịu khi cô đi cùng thằng khác không hả? - Tự nhiên Vũ gào lên, đôi mắt hằn lên những tia tức giận.
- Hả? Cái gì? - Nhi chẳng hiểu gì? Thộn mặt ra nhìn. Vũ vừa nói gì nhỉ? Khó chịu ư? Thằng cha này điên nặng rồi.
Trong khi Nhi còn đang trố mắt nhìn thì Vũ bỗng dưng đẩy nó vào tường, mặt hắn ép sát mặt Nhi, nó thì trên cả đơ, người nó cứng đờ không thể nhúc nhích tí gì, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Nhi nhẹ giọng ấp úng:
- Này ... này ... anh làm gì thế?

- Cô đang làm osin của tôi, phải tuyệt đối nghe lời tôi, rõ chưa?
Nói xong Vũ bỏ đi vào trong, mặt Nhi còn đang đờ đẫn "Cái quái gì thế này?"
Nhi lảo đảo bước vào, trong đầu cứ suy nghĩ lung tung, lúc nãy Vũ gần Nhi dã man, khuôn mặt mĩ nam của hắn như phóng đại ngay trước mặt nó vậy.
Tối nay Nhi khỏi phải nấu cơm vì hai anh em Vũ Nam đã đi ăn nhà hàng, thấy trời sắp tối nó còn chưa về nên hai tên đó đi ăn luôn. Nhi nãy cũng ăn ngập mặt rồi nên giờ no căng bụng, thế là một công đôi việc. Khỏe!!
Tắm rửa xong, Nhi lần mò đến căn phòng Piano, phải nhắc lại lần nữa, biệt thự gì mà rộng chà bá, tìm phòng muốn gãy chân luôn.
Bước đến trước phòng Piano, tiếng đàn hay ngập tràn lan tỏa khắp không gian. Bản nhạc River flows in you của nghệ sĩ dương cầm Hàn Quốc Yiruma vang lên êm dịu.
Điều đặc biệt đó là Yiruma là thần tượng của Nhi, Yiruma quả là một thiên tài với những bản nhạc như đi sâu vào lòng người. Những bản nhạc Yiruma viết không chỉ lắng đọng mà còn bằng cả tâm hồn và trái tim.
River flows in you là bản nhạc rất kì lạ, nó bắt đầu rất nhẹ nhàng, lôi cuốn Nhi một cách tự nhiên trở về một miền kí ức xa xăm. Nhi hoàn toàn thu mình, thả lỏng trôi theo điệu nhạc và cứ thế trở nên mạnh hơn, thôi thúc hơn khiến tim Nhi bồi hồi nhớ lại những gì đã qua, chợt trong đầu Nhi lóe lên những hình ảnh nhòe nhoẹt như bộ phim được quay lại đã cũ kĩ: Tại ngôi biệt thự khá sang trọng, một thiếu nữ bên chiếc Piano, bên cạnh là người đàn ông và hai đứa con còn bé, tiếng đàn da diết cùng tiếng cười vang khắp biệt thự, một gia đình vui vẻ, ấm áp biết bao.
- Là cô à? - Bản nhạc bỗng dưng ngưng lại, những kí ức mờ mờ ảo ảo trong đầu Nhi cũng biến mất, Nhi lắc đầu khó hiểu rồi cũng cho qua.
Nó bước đến gần, nở nụ cười tươi:
- Nam, anh đánh đàn tuyệt quá!
- Tôi học đàn từ nhỏ, khi đánh đàn, tôi có thể tạo ra một thế giới riêng cho mình - Giọng nói của Nam đã khác chút chút so với lần đầu gặp Nhi, đã dần trở nên ấm áp.
- Vậy hả? Giống y hệt tôi luôn, nãy giờ tôi bị tiếng đàn của anh làm mê hoặc rồi nè.
- Thế cô không bị tôi mê hoặc?
- Hả?
- Đùa cô thôi - Nam nở nụ cười nhẹ, chỉ là thoáng chốc thôi nhưng nó thật đẹp, thật hiếm.
Nhi níu cánh tay Nam, điệu bộ cầu xin
- Hay anh dạy tôi đánh đàn nhé?
Nam nhíu mày không trả lời, liếc mắt nhìn xuống tay ai đó đang chạm vào tay mình. Nhi vẫn cứ nũng níu, lắc lắc cánh tay Nam.
- Nhé? Nhé? Dạy tôi nhé?
- Được rồi.
- Thật hả? Hú hú ... vui quá! Thế là tôi có sư phụ dạy học đàn rồi. - Vui sướng khi Nam chấp nhận, Nhi nhảy tưng tửng lên như một con điên, lúc nãy nó còn nghĩ có lẽ Nam sẽ không đồng ý, nhìn cái mặt như tủ đá thế kia, ai ngờ đồng ý nhanh như vậy.
- Bắt đầu từ mai, mỗi tối, ở đây - Nam nói ngắn gọn thời gian, địa điểm nơi học rồi quay gót đi luôn - Thế nhé?! - Cậu lên tiếng nhưng chân cậu vẫn bước.

- Ok! Ok! - Nhi tươi cười trả lời, ngắm lại cây đàn Piano Yamaha với kích thước lí tưởng và đẹp mắt, sau đó nó cũng đi về phòng.
============ Sáng hôm sau tại trường học ============
- Ê bà, sao hôm qua cúp học vậy? - Vừa bước đến lớp, nhỏ Lam đã lao đến hỏi Nhi, đúng là cô bạn tốt, biết lo cho Nhi đây mà.
- À ... hì hì ... không có gì đâu - Gãi gãi đầu Nhi gượng cười, sau đó liếc Thế Kì một phát muốn xước mặt.
- Hôm qua đầu bà có bị gì không đấy? Có bị trấn thương sọ não không đấy? Tự dưng không đâu bà bị quả bóng bay thẳng vào mặt, làm tôi lo gần chết.
Nhi nhìn sang Lam, hai con mắt rưng rưng, trái tim cảm động
- Trời ơi, bà đúng là bạn tốt! - Đang thân thiết đến sến súa Nhi lại đổi giọng trừng mắt - Nhưng tôi không bị trấn thương sọ não gì cả, trù ẻo à!
Nhỏ Lam cụt hứng, mặt mày bí xị, sau đó nhỏ cười hì hì cho qua chuyện.
Lớp Nhi vẫn như thường ngày, im phăng phắc và lí do thì ai cũng biết, ngủ là số một. Bà cô chủ nhiệm bước vào.
- Lớp chúng ta hôm nay có thêm bạn mới.
Lập tức cả lớp ngẩng mặt lên, chờ ngóng xem ai là người chuyển đến, xinh gái đẹp trai không? Cái viễn cảnh Nhi đã từng trải qua hiện giờ lại tiếp diễn.
Cô ngoác đầu kêu bạn ấy vào, một bạn gái xinh đẹp bước vô, ôi! Cái khuôn mặt ấy làm tỏa sáng hết các góc gách lớp học luôn
- Chào tất cả mọi người, mình là Trương Ái Vân, từ lớp 11a2 chuyển đến, mong mọi người giúp đỡ - Cô gái mỉm cười, khuôn mặt Ái Vân xinh đẹp thoát tục vẻ kiêu sa, đôi mắt tròn và sáng, đôi môi hồng khi cười trông Ái Vân thật rạng rỡ, trẻ trung, cộng với thân hình cân đối chắc chắn rằng lũ con trai đang chết mê chết mệt đây mà.
Một vài tiếng xầm xì, Nhi có nghe thoáng qua hình như mọi người gọi Ái Vân là chị đại? Vậy Ái Vân là chị đại trong trường này thiệt hả? Nhìn cô hiền lành thế mà. Quay sang Vũ hắn ta càng ngạc nhiên hơn, Vũ giờ đây mở to mắt hết sức có thể nhìn Ái Vân, lòng thầm nghĩ "Cô ta làm quái gì ở đây?"
Ái Vân cười đùa vui vẻ bắt gặp ánh mắt Vũ, cô ấy càng cười tươi hơn, chạy xuống đến gần hắn ta
- Vũ, em ngồi đây được chứ?

- Cô không thấy có người rồi à? - Vũ đáp nhưng không quay qua Ái Vân, kiểu như không muốn nói chuyện.
Ban đầu Nhi bất ngờ lắm, bất ngờ đầu tiên đó là Vũ và Ái Vân quen nhau, bất ngờ hơn nữa là Ái Vân dám hỏi Vũ ngồi ở đây được không trong khi bàn này đã hết chỗ.
Nghe được câu nói của Vũ, Ái Vân không hề buồn hay tức giận mà hỏi sang Nhi với nét mặt từ nãy đến giờ, tươi như cánh nhạn lai hồng.
- Bạn nhường chỗ cho tôi với Vũ được không?
- Hể? - Nhi trố mắt nhìn, tự nghĩ lại sao nó giống người cản trở thế nhỉ?
Tuy Nhi ngồi đây làm cản trở Ái Vân nhưng cô ấy vẫn cười hiền khiến nó trạch lòng, nó đứng dậy nhưng bất chợt bị Vũ nắm tay lại.
- Cô không cần đi.
- Không sao đâu, người ta đã nài nỉ rồi mà, tôi xuống ngồi cùng với Nam - Nhi nói rồi dọn dẹp sách vở đi xuống, dù gì Nam cũng ngồi một mình ngay sau bàn nó mà.
Ái Vân cực kì, hết sức vui mừng sau đó lập tức quay xuống Nhi
- Cảm ơn bạn nhiều nhé!
Nó chẳng biết nói gì cứ cười cười đáp lại.
Cả lớp và bà cô chủ nhiệm nãy giờ chứng kiến, xong xuôi hết rồi, bả khỏi phải xếp chỗ ngồi, đỡ mệt. Nam thấy Nhi chuyển xuống không nói gì, Vũ ngồi cùng Ái Vân cũng không nói gì, không khí căng thẳng quá! Và thế là buổi học hôm nay trôi qua nhạt toẹt như vậy đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận