CHƯƠNG 25: Goodbye cuộc sống tiểu thư
[Moon Cafe]
- “Đây là đồng phục của tiệm, lịch làm việc chị đã ghi rõ trong hợp đồng rồi. Em sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai, nhớ đến đúng giờ nhé.”
- “Vâng, cảm ơn chị ^^”
Tôi rời khỏi tiệm Moon cafe với bộ đồng phục trên tay. Yes, tôi đi làm part time!
Sau đám tang của ba, tôi suýt nữa lâm vào tình trạng trầm cảm của ba năm trước. Thật may vì tôi có những người bạn là kiều nữ hôi, là Việt Anh, là Huy, là Hoàng Minh. Tôi đã hứa với ba tôi sẽ thật mạnh mẽ rồi mà. Dù là tôi vẫn còn buồn khi tủy của tôi không hợp để ghép cho Duy.
Bây giờ tôi đã không còn là tiểu thư nữa rồi, không thể tiêu tiền phung phí tùy tiện. Tôi biết thân phận mình bây giờ không còn như trước nữa, vì thế tôi không muốn cứ chốc chốc lại ngửa tay xin tiền dì Huệ. Dì đã dồn khá nhiều tiền giúp ba tôi trả khoản bồi thường rồi mà. Mấy ngày nay tôi phải dốc lực tìm kiếm một công việc bán thời gian để làm thêm ngoài giờ học. Và tôi đã chọn Moon cafe. Chị chủ quán không hiểu lí do gì rất mến tôi, ngay từ lần đầu gặp mặt, chắc tôi có duyên với chị ấy. Chị hiền và vui tính lắm, lại trả lương cho tôi khá cao - 3 triệu một tháng chỉ với nhiệm vụ pha chế cà phê - niềm đam mê của tôi, cũng là của mẹ tôi.
Rà tay lên cổ, sợi dây chuyền bằng bạc khiến tôi nhớ mẹ quá. Cả mẹ tôi và cô Mai đều rất ham mê espresso, nên hai người cùng đi đặt làm dây chuyền bằng bạc, có mặt hình tách cà phê nhỏ xíu, để chứng minh cho tình bạn đẹp đến từ những tách cà phê. Sợi dây tôi đeo ở cổ chính là của mẹ tôi để lại, Duy cũng được cô Mai cho sợi dây đó. Trên đời này chỉ có hai cái duy nhất mà thôi.
Khi còn sống, mẹ tôi cùng mẹ của Duy đã từng làm nhân viên pha chế cà phê ột nhà hàng ở trong Nam, sau khi có nhiều kinh nghiệm, họ ra ngoài tự mở quán. Mẹ coi việc pha chế cà phê như một nghệ thuật, bà yêu các loại cà phê espresso, đặc biệt là cappuccino. Mỗi tách cà phê là một tác phẩm mà mẹ đem lại ọi người. Chắc tôi cũng có chút gen của mẹ nên ngay từ bé, tôi đã rất say sưa với những bài học pha chế mẹ dạy. Đây mới là lí do chính tôi chọn làm việc trong Moon cafe, để tôi có thể tiếp tục đam mê espresso, đam mê thay cho cả mẹ tôi nữa.
*****
[Cantin trường]
Nào, hôm nay bắt đầu cuộc sống mới thôi. Bắt đầu với bữa sáng giản dị - mì tôm chanh. Dì Huệ dã cho tôi tiền ăn sáng, nhưng tôi không muốn tiêu hết. Để đó có lúc sẽ cần dùng. Tôi nên tập ình thói quen tích kiệm.
- “An, để tao mua nước ày nhá.”
- “Thôi không cần đâu chúng mày cứ ăn đi.”
- “Haizz, đang yên đang lành lại như vậy...”
- “Trời ơi tao đang cố quên chuyện này mà chúng mày cứ ủ rũ hộ tao vậy, làm tao buồn kinh khủng đấy, sắp thối ruột rồi đây này.”
- “… Vậy thôi tao không nhắc nữa.”
- “A, chào An. Tớ ngồi cùng bàn được chứ?”
- “Diệp cứ ngồi đi.”
- “Tớ nghe nói… ba cậu đã mất rồi à?”
- “Sao cậu biết?”
- “À, thì nghe nói thế thôi mà. Hình như hiện giờ kinh tế nhà cậu không được tốt lắm…”
- “A… thì…”
- “Thôi đi. Sao cậu thích tọc mạch chuyện người khác thế. Cậu hỏi để làm gì? Để khoe gia thế nhà cậu hiện giờ à?”
- “Ơ… tớ không có ý đó. Chỉ là nếu An thật sự có khó khăn, thì tớ có thể giúp ddwox bạn ấy mà.”
- “Nó không cần cậu giúp đỡ. Cậu nghĩ cậu là gì của An mà đòi giúp đỡ nó? Nếu cậu còn không im đi thì sang bàn khác mà ngồi.”
- “Thôi Hà Anh, ăn đi ăn đi. Mọi người ăn đi. Tớ không sao thật mà. Hi hi… ^^”
- “Ấy chết, đổ mất rồi.”
- “Hic, mì của tớ… Thôi... không sao…”
Diệp với tay lấy giấy ăn, đụng phải hộp mì của tôi đổ hết rồi.
- “Thôi cái gì mà thôi. Này, cậu cố ý đúng không? Rõ ràng lấy hộp giấy không nhất thiết phải đưa tay thấp như vậy.”
- “Hà Anh! Ai cố ý làm gì chứ. Mày lắm chuyện quá đấy.”
- “An, tớ xin lỗi. Bữa sáng của cậu, tớ làm đổ mất rồi. Để tớ mua hộp mì khác cho cậu nhé?”
- “Thôi không cần đâu. Tớ… hết đói rồi ^^”
- “Trời ơi, cái con bé này. Muốn vẽ việc cho người khác hả? Đổ hết mì ra sàn rồi. Vô ý thức quá!” - bác lao công nhìn thấy hộp mì rơi dưới chân tôi, vác cây chổi ra vừa quét vừa mắng xa xả. Hic, cháu không làm đổ mà bác T_T
- “Thấy chưa, tại cậu mà An bị mắng đấy. Lần sau cậu làm ơn đừng có ngồi gần bọn này nữa!”
Mặc xác chúng nó chành chọe nhau, tôi chẳng để ý nữa. Đành để bụng đói meo xuống lớp học. Hic, đói thật đấy!
- “Uống đi An.” - một hộp milo đặt trên bàn tôi. Là Huy. Cậu ấy mua sữa cho tôi.
- “Annnn!! Chúng minh ăn bánh đi. Ngon lắm.” - vâng, cái giọng nhắng nhít này chắc chắn là đầu vàng rồi. Cậu ta mua cả túi hamburger bò to đùng.
Mấy người này thật là… Dù rằng kinh tế gia đình tôi bây giờ không được như trước nữa, nhưng cũng không đến nỗi không đủ tiền mua bữa sáng đâu, chắc tại bịn này xem phim tâm lí nhiều quá đây mà _ Tôi ghét cái cảm giác bị người ta thương hại cực!
- “Thôi, tớ không đói, tớ không ăn đâu. Mọi người không cần tốt với tớ như vậy đâu.”
- “Hầy, có phải tớ mua ình cậu đâu. Nhìn này, nhiều lắm, mua cho cả Sơn, cả Huy, cả… ai thích ăn thì ăn. Hì hì. Ăn đi An, ăn với tớ.”
- “Không đói cũng phải ăn nhé, còn một bịch milo đang chờ cậu đấy.”
Và tôi bị mấy người này nhồi như nhồi lợn. Tôi đến nứt bụng vì họ mất!!
Hai hôm nay cá sấu nghỉ học. Tại từ cái hôm hắn dầm mưa với tôi xong, bị nhiễm lạnh, lại còn không chịu nghỉ ngơi. Ngay sáng hôm sau còn vào Sài Gòn với tôi, giúp dì Huệ tiếp khách, chạy đi chạy lại bận rộn cả buổi. Nghe nói đến lúc tôi đi ngủ rồi, cá sấu còn đắp khăn sốt cho tôi, trông Jun giúp dì Huệ, dọn dẹp nhà cửa khi dì vẫn đang ở ngoài thu xếp nốt các việc còn lại. Hình như cá sấu về khá muộn. Cái tên ngu si này, nghĩ mình là siêu nhân thật chắc? Người bình thường làm việc cả ngày như vậy cũng mệt muốn chết, huống chi hắn còn bị cảm lạnh từ hôm trước nữa. Đến siêu nhân cũng phải ốm chứ nói gì hắn.
“Phịch!” - Cái balo đen sì ném phịch xuống ghế làm tôi giật mình.
- “Cậu! Cậu đã khỏi ốm chưa mà đi học hả?”
- “Khỏi rồi.”
- “Giọng khàn đặc thế mà kêu khỏi rồi à? Về nhà mau cho tôi!”
- “Khụ… đã bảo khỏi rồi. Nói nhiều thế nhỉ!”
- “Sao cậu ngang thế nhỉ? Đang bệnh vậy, đi học thể nào cũng bị nặng lên.”
- “… Cậu đang lo cho tôi đấy hả?”
- “Cái.. cái gì? Tại… tại tôi tốt bụng thôi, ai bị ốm tôi cũng khuyên ở nhà hết, chẳng riêng gì cậu đâu.”
- “Thôi, không cần lo cho tôi đâu. Cậu lo cho thân cậu trước đi. Ăn uống gì chưa mà to mồm thế? Tôi có mua xôi trứng này.”
- “…”
Tôi muốn ói ra mất. Vừa ăn cả tấn hamburger với milo xong, cá sấu còn đem xôi trứng đến nữa. Làm sao tôi nuốt được đây?
- “Minh… An vừa ăn rồi. Bọn tôi đã bắt An ăn ba cái hamburger, hai hộp milo, một cái kẹo mút, và hiện giờ đang nhai singum.”
- “… Cậu… ăn rồi hả? … Vậy thôi, để tôi vứt cái này ra rác.”
Trông cá sấu có vẻ buồn. Cũng phải, mất công mua đồ ăn cho tôi mà tôi lại kêu là không nuốt nổi lại chả buồn. Hic, tội cá sấu quá. Tôi cứ thấy… cắn rứt lương tâm. Thôi thì…
- “Đừng! À… thực ra… tôi vẫn… đói!”
==”
- “HẢ???”
Mấy chục con mắt hướng về phía tôi như gặp người ngoài hành tinh. Tại lòng vị tha trỗi dậy làm tôi phải như thế này đây. Cá sấu hớn hở nhìn tôi cầm hộp xôi ăn ngấu nghiến. Người ta bảo ăn nhanh sẽ lâu no, vì thế tôi cố ăn nhanh cho cơn no lâu đến. Kiểu này chắc tôi nhịn đến sáng hôm sau vẫn no quá… Nói thế cho khiêm tốn chứ đến trưa là tôi vẫn hai bát cơm bự, bình thường như cân đường hộp sữa.
- “Này, trả cậu.”
- “Gì?”
- “16 triệu.”
- “Sao lại trả tôi?”
- “Thì tôi không cần cậu đền nữa, thích thì trả thôi.”
- “…”
- “Không cất nhanh tôi đổi ý giờ đấy.”
- “Tôi không cầm đâu.”
- “0_o”
- “Tôi làm hỏng thì tôi phải đền.”
- “Trời, cậu biết đạo lí từ bao giờ thế? Tôi bảo cậu cầm cậu phải cầm. Nhanh. Có cầm không thì bảo?”
- “Đã bảo không cầm là không cầm. Đừng bao giờ đưa đống này ra trước mặt tôi nữa!”
Rồi tôi lao ra ngoài lớp khi trống vào tiết vừa cất lên. Nhưng tôi bắt buộc phải đi ra, tôi không muốn ai nhìn thấy vẻ yếu đuối của tôi. Vì tôi đã khóc…
Tại sao cá sấu, trước không trả, sau không trả, lại trả vào lúc này? Là thương hại tôi chứ gì? Tôi không thảm hại đến mức phải để người ta thương hại đâu. Tôi ghét sự thương hại. Tôi rất ghét!!
*****
[Moon Cafe]
Ngày đầu tiên đi làm, tôi phải cố gắng thể hiện thật tốt. Chỉ cần không làm vỡ quá ba cái cốc là ổn. Với tôi như thế là hạnh phúc lắm rồi. Sờ vào sợi dây chuyền bạc, tôi hứa với mẹ sẽ quyết tâm làm việc thật chăm chỉ.
Nói về kĩ thuật pha cà phê espresso thì tôi là cao thủ lão luyện rồi! Đấy là chưa kể ai gọi đúng loại tủ của tôi, là cappuccino, thì người đó coi như sướng cả đời khi được một lần thưởng thức cà phê tôi pha.
Ấy là espresso thôi, chứ dính vào mấy vụ pha cà phê phin, cà phê hòa tan thì tôi bó tay. Có thể trên lý thuyết lẫn thực hành, độ khó của những loại này thấp hơn hẳn các loại espresso, nhưng tôi vẫn không tài nào pha được cho ngon, chẳng hiểu sao ý ==” May mà trong quán còn hai nhân viên nữa, hai chị này cực nể tài nghệ pha espresso của tôi, còn mấy loại kia do hai chị ấy phụ trách hết.
- “Nô ơi, có khách gọi Americano nha.”
- “Oke chị.”
Tôi nhanh nhảu lôi đồ nghề ra pha, nhân viên mới, phải thế chứ. Các chị ở đây gọi tôi là “Nô”, vì tôi thích uống cappuccino, đọc kiểu thuần Việt nó là “Ca-pu-chi-nô” ý mà, nên các chị gọi tắt là “Nô” .
Americano pha dễ nhất, nhưng tôi chẳng thích, vì tôi không sáng tạo nghệ thuật với loại cà phê này được. Chỉ có một màu đen đơn điệu, vị lại còn nhạt nhạt vì pha thêm nước, thế mà cũng có người thích cơ đấy.
- “Cà phê của quý khách đây. Chúc quý khách ngon miệng ^^ … Ơ… Sao cậu lại ở đây?”
- “Tớ bị cấm vào đây hồi nào à?”
- “À không, chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi mà.”
- “Cậu làm việc ở đây à? Trùng hợp thật, hôm nay tớ lại vào đây uống cà phê. Cậu có thể xin chị chủ quán nói chuyện với tớ một lúc được không?”
- “Được được. Hai đứa cứ nói chuyện thoải mái, nói đến tối cũng được. An, em tiếp chuyện với bạn đây chu đáo nhé, chị sẽ tăng lương.”
- “Chị… hôm nay… chị bị làm sao thế?”
- “Sao đâu. Thôi, làm việc cho tốt nhé!”
Và theo ý của Huy với chị Hà (chị chủ quán), tôi đã… “làm việc” hết mình. Tôi nói chuyện với Huy cả tiếng đồng hồ, ăn uống ê hề, vì Huy mua mà, không ăn để đấy phí. Cơ mà hết một tiếng đồng hồ, sau khi cơ bụng và cơ miệng mỏi rã rời, tôi lại bị cuồng tay cuồng chân. Tôi xin phép chị Hà cho tôi “nghỉ việc” ở bàn của Huy, để vào quầy trong pha cà phê, bưng bê chào khách. Ai bảo tiểu thư là không có tố chất nông dân? Tôi tuy lười thì lười thật, nhưng nếu không được làm việc thì chắc tôi chết mất. Tôi cứ chạy đi chạy lại bưng bê đồ uống, mồ hôi nhớp nháp trên trán, mặc dù trời vẫn đang xuân lạnh. Ơ hơ, sao tự dưng hôm nay đông khách thế nhỉ? Cả ba nhân viên lẫn chủ quán cùng xắn tay áo làm việc mà vẫn chạy bàn không xuể. Thấy vậy, Huy đứng lên ra phía quầy, chắc thấy đông khách quá nên dứng dậy đi về nhường chỗ cho người ta, Huy cũng ở đây một tiếng rồi mà.
- “Của em hết 560000 đồng.”
Trời, không ngờ chúng tôi ăn hết nhiều tiền thế... Cơ mà Huy đi đâu kia? Cậu ấy trả tiền xong rồi phi thẳng vào gian trong, bê ra cái khay đồ uống.”
- “Để tớ giúp mọi người nhé ^^”
Rồi Huy bê ra từng bàn cho khách. Mấy em nữ sinh lớp 8 lớp 9 cứ há hốc mồm ra nhìn Huy, mấy nũ sinh cấp 3 thì trầm trồ trước vẻ đẹp của Huy, đến cả mấy bà mấy thím hay tập thể dục trong công viên vào đây uống nước cũng… nháy mắt đưa tình với cậu ấy ==” Sợ mấy thím thật.
Vì đông khách nên đến 6 giờ tôi mới về được. Mới ngày đầu tiên đã thế này, tôi thấy hơi choáng. Thế mà siêu nhân bên cạnh tôi đây mặt mày vẫn rạng rỡ như kiểu công việc hồi nãy chẳng thấm vào đâu với cậu ấy. Và tôi lại cùng Huy sóng bước về nhà, trên con đường đầy rau thơm và củ lạ... (đi qua chợ ạ!)