Tiểu Thư Cappuccino


CHƯƠNG 26: Họ là “Lá Ngọc Cành Vàng”

Vậy là một tháng đã trôi qua kể từ ngày ba mất. Tôi cũng biết cách sống lạc quan hơn. Cũng nhờ có công việc ở Moon Cafe mà tôi trở nên bận rộn, chẳng còn thời gian đâu mà buồn nữa.
Giờ điều làm tôi lo lắng nhất là Duy thôi. Cho đến giờ vẫn chưa tìm được tủy thích hợp cho Duy. Bệnh tình cậu ấy càng ngày càng nặng, phải nằm viện suốt, nên hằng ngày tôi vẫn dành thời gian vào viện thăm Duy. Tôi khá căng thẳng. Chỉ sợ tôi lại phải chịu cảm giác mất mát thêm một lần nữa… Ôi không tôi lại nghĩ đến việc này rồi. Phải vui lên! Vui lên! Nở nụ cười số một cực kì rạng rỡ, tôi lấy lại tinh thần, đạp xe tới Moon Cafe.
Một tháng đã qua, hôm nay là ngày tôi được nhận lương, cảm giác cực kì vui sướng. Được hưởng thành quả mình nỗ lực làm nên trong một tháng, được cầm số tiền mình tự tay kiếm ra, đối với tôi thì còn gì sung sướng bằng. Hà hà, tháng lương đầu tiên tôi sẽ mua gì đây nhỉ? Đầu tiên là phải nghĩ quà cho dì Huệ, rồi Jun, và một món cho tôi, để tự thưởng cho nỗ lực của mình. Số tiền còn lại cho vào quỹ đen, từ nay mua gì lặt vặt không phải xin tiền nữa rồi ^o^
*****
- “Hello Hoài An!! ^^”
Hơ hơ, gì thế này, mọi người ở hết ở Moon Cafe. Định làm gì vậy? Khủng bố tôi à?
- “Sao tề tụ đông đủ thế này? Ê, đừng bảo đến đây phá tôi nhá? Xin mấy người đấy, tôi mới nhận việc được một tháng, chưa muốn bị đuổi đâu.”
- “Phá cái gì mà phá? Bọn tao đến ủng hộ quán mà.”
- “Ờ ế. Cơ mà mày làm ở đây cả tháng trời không cho ai biết, nên xử thế nào đây?”
- “Bọn này đang là khách đấy, phục vụ kiểu gì thế hả? Khách hàng là thương đế nhé!”
- “Oke oke. Sờ tốp! Thế các thượng đế ăn uống gì đây, tôi còn đi lấy ạ.”
Cứ nhắc đến ăn uống là bọn này lại loạn cào cào cả lên, tranh nhau gọi món, làm tôi ghi không kịp, có mỗi hoàng tử là từ tốn. Người ta pahir thế này mới được tôi thần tượng chứ!
Biết toàn là bạn tôi nên chị Hà đã cho tôi nghỉ một chút, ngồi chơi với bạn. Chị dễ tính ghê cơ, thỉnh thoảng còn nhảy vào hóng chuyện, bình luận mấy câu lafmcar lũ cười ầm lên. Giá mà tôi có người chị như thế này thì tốt nhỉ?!
- “An này, vì sao cậu thích cappuccino thế? Tớ thấy coca ngon hơn nhiều!” - Đầu vàng ôm cốc pepsi kem lên miệng liếm liếm, kem lem hết ra quanh miệng trông rõ ngố.
- “Ờ… chả biết nữa. Chắc tại hồi bé hay uống ké của mẹ nên đâm ra thích.”
- “Hầy, còn tao cứ thấy nó đẹp đẹp thì gọi chứ chẳng biết có loại nào ngon hơn không.”
- “An siêu thật, pha cà phê vừa ngon vừa đẹp. Ê, mà ly của Hoàng Minh là kem gì thế? Trông ngon.”
- “Không phải kem, mà là cà phê. Đây là cà phê mocha.”
- “Cầu kì ghê nhỉ? Cà phê kiểu gì mà thấy toàn kem.”
- “Đây là một loại cà phê espresso giống như cappuccino. Ở Mocha, người thưởng thức sẽ được hưởng trọn vẹn cả vị thơm béo của kem tươi và vị ngậy của chocolate nóng. Espresso trong Mocha cũng được pha chế bằng hơi nước nên lượng cafein cũng rất ít. Với mùi hương nhẹ của cafe trộn với vị ngọt dịu của kem và chocolate, lại còn không gây mất ngủ, lo lắng vì sợ nóng, Mocha luôn được coi là thức uống ưa thích bậc nhất ọi lứa tuổi ^^”
Khà khà, tôi đọc vanh vách bài quảng cáo mocha của tiệm, đứa nào nghe xong cũng há hốc mồm, cằm rơi tung tóe. Siêu chưa?!!
- “Này, thế cappuccino với latte khác nhau ở điểm nào? Cả mùi vị lẫn hình thức trông cứ na ná như nhau ế Hà Anh chỉ vào hai cốc cà phê, của nó và của Trang.
- “À, cả hai đều có ba thành phần cơ bản: cafe espresso, sữa nóng và bọt sữa. Tuy nhiên, ở Cappuccino, lượng sữa nóng tương đương so với bọt sữa, còn ở Latte lượng bọt sữa được cho bằng một nửa với sữa nóng thôi. Vì thế mà một tách Latte bao giờ cũng ít bồng bềnh hơn so với Cappuccino. Latte ít vị đắng và ngậy hơn Cappuccino nhiều, rất hợp cho trẻ em ^^”
Cái trang đang chăm chú nhấm nháp Latte, suýt sặc vì câu nói của tôi, nó ghét bị ai gọi là trẻ con.
- “Này rùa, cậu mất bao nhiêu ngày để học thuộc cái đống đấy thế?”
- “Ờm, 15 phút thôi. Cơ mà tôi không phải rùa >”<
Tại ai mà cái tên của tôi lại thảm hại như thế chứ hả? Tại cậu đấy!!
- “A, chào mọi người, trùng hợp thật.” Đang lượn lờ, thấy quán cafe này đẹp đẹp nên rẽ vào, không ngờ lại gặp mọi người ở đây ^^”
- “Chào Diệp.”
- “Đang lượn lờ, thấy quán cafe này đẹp đẹp nên rẽ vào, không ngờ lại gặp mọi người ở đây ^^”
- “Ê, sao cậu ngồi đây? Tôi bảo cậu tránh xa An ra cơ mà.”
- “Con này mày trật tự. Diệp cứ ngồi đi, không sao đâu. Cậu uống gì để tớ đi lấy?”
- “Ủa, An làm thêm ở đây à?”
- “Ừ, cũng được một tháng rồi.”
- “Sao lại phải làm thêm? Cuộc sống của cậu vất vả lắm sao? Tội nghiệp…”
- “Tớ… không có gì đâu, cậu uống gì?”
- “Cho tớ pepsi kem nhé.”
Tôi vào trong làm pepsi kem cho Diệp, cậu ấy có khẩu vị giống đầu vàng ghê.
- “Để tớ giúp ^^”
Vừa đặt cốc pepsi vào khay, quay ra đã thấy Diệp đứng ngay sau mình. Diệp đòi tự bê ra, tôi bảo thôi, nhưng cậu ấy cứ giành bằng được cái khay. Thế là “xoảng” một cái, cốc pepsi văng xuống sàn vỡ choang.
- “Trời. Cô đang làm cái trò gì thế? Nhân viên mới mà làm việc thế này à? Sao dám để khách vào trong này bê đồ? Cô muốn bị đuổi việc không?”
Một phụ nữ trung niên bước vào ngay sau khi Diệp làm vỡ cốc. Chết, hình như đây là bà chủ của ba quán Moon Cafe Hà Nội mà chị Hà từng kể, sao bà ấy về đúng lúc thế hả?
- “Mau dọn dẹp cho cẩn thận đi, Hà đâu, trừ lương con bé này ngay nhé!”
Hu hu hu, mới tháng đi làm đầu tiên đã bị trừ lương, số tôi nhọ thật. Lại cạm cụi quay vào trong tìm chồi, tự nhiên từ đằng sau như có bàn tay đẩy tôi ngã xuống sàn, bị mấy mảnh thủy tinh cứa vào, chân tay tôi chảy máu hết. Đau quá.
- “Có chuyện gì vậy?”
Chắc thấy ồn ào mà tôi mãi không ra, chị Hà và lũ bạn tôi chạy vào gian trong quầy. Diệp liền cúi người hỏi han xem tôi có sao không, còn nhặt những mảnh cốc vỡ lên cho vào rác.
- “An, An sao thế này?”
- “An bê khay nước ra ngoài, không may làm rơi vỡ cốc pepsi, lại trượt chân ngã đè lên mảnh vỡ nên chảy máu.”
Tôi làm rơi á???
- “An, sao lại bất cẩn vậy?”
- “Chị, em xịn lỗi.”
- “Trời ơi mau đi sát trùng rồi băng lại, xin lỗi cái gì. Mấy em đưa bạn ra ngoài đi, chị ở trong này dọn dẹp.”
- “Ơ, sao Diệp cũng chảy máu vậy?”
- “Không sao đâu, tại lúc nãy nhặt mảnh vỡ hộ An, chẳng may xước chút da thôi mà.”
- “Thôi mọi người ra ngoài giúp hai bạn thoa thuốc đi.”
“Chát!”
0_o (x10)
…..
Đoán đi…
Đoán xem vừa có chuyện gì xảy ra…
Tất cả mọi người quay lại nhìn. Hà Anh vừa giáng một tát lên mặt Diệp. Chết! Con này lại nổi máu giang hồ rồi!
- “Cậu… Sao cậu…”
- “Hà Anh, mày làm gì đấy?”
- “Mọi người nghĩ tự nhiên mà An ngã à? Dù nó nổi tiếng ngu si, hậu đậu, loi choi, @#%%&@#%..., (dìm hàng nhau thế bao giờ không ==”), nhưng cũng không đến nỗi một khay nước cũng không bê được, lại còn ngã vào đống mảnh vỡ nữa. Chắc chắn tại nó mà An mới bị ngã.”
- “Thôi đi, mày hơi quá rồi đấy. Diệp cũng bị thương mà.”
- “Chúng mày không nhớ lần nào đi cùng nó An cũng gặp chuyện à? Nói đi, mày có ý đồ gì?”
- “Không, tớ không có làm An bị thương. Không có…”
Hà Anh vừa dọa vừa xồ tới túm lấy mặt Diệp, kiểu không nói là tao oánh ý, khiến cậu ấy sợ quá khóc òa lên. Mọi người phải xúm lại can, mỗi người một tay kéo Hà Anh ra ngoài, còn Diệp cứ ôm lấy cánh tay đầu vàng, run run khóc trong sợ hãi, trông mặt đầu vàng lúc này đần hết cỡ.
Haizz, ngày nhận lương sao nó huy hoàng thế này. Cũng may bà chủ lớn chỉ ghé vào chút rồi đi luôn nên không nhìn thấy cảnh tượng kinh dị của con bạn tôi, nếu không tôi bị đuổi thẳng cẳng chứ chẳng phải trừ lương đâu. Cơ mà chị Hà tốt bụng ghê cơ (lần thứ mấy tôi nói cậu này rồi nhỉ?), chị vẫn phát lương đủ cho tôi, không trừ đồng nào, chị bảo bà chủ nóng tính nhưng mau quên, bà chẳng để ý đâu. Và tôi được hưởng trọn 3 triệu tiền lương tháng đầu của mình, lòng vui như mở cờ trong bụng ^o^
*****
Vừa nhận được lương, tôi lon ton đạp xe đến bệnh viện khoe Duy. Mặc dù mọi người có khuyên can, có đe dọa tôi không được đi xe đạp mà phải để họ chở về, nhưng mà như vậy phiền lắm. Tôi cố đi đứng tử tế, dù rất đau, để chúng nó tha cho tôi. Cũng may tôi diễn xuất khá đạt, chúng nó tưởng tôi thành siêu nhân từ lúc nào…
Như mọi khi, thấy tôi lao với vận tốc tên lửa vào phòng bệnh, Duy ôm chăn co hết người lên, tránh trường hợp tôi phanh không kịp làm cậu ý bị chấn thương ==”
- “Duy, hôm nay không thấy tớ có gì khác à? Không thấy tớ vui hơn mọi khi à?”
- “Gì chứ, ngày nào cậu chả nhăn nhăn nhở nhở. Có hôm nào thấy cậu khép miệng đi vào phòng tớ đâu.”
- “=.= Hình có người muốn chết!”
- “Hề hề, hình như không phải tớ. Sao, có chuyện gì mà lại vui như… mọi khi thế?”
- “Ta đa! Xem đây.”
- “?”
- “Tháng lương đầu tiên của tớ đấy ^^”
- “Cậu đi làm hồi nào mà có lương?”
- “Tháng trước, không nói cho cậu biết.”
- “Trời, tay cậu làm sao đây? Nói đi cậu làm ở đâu, làm cái gì mà lại trầy xước nhiều thế này?”
- “Eo ơi, nhìn cậu như kiểu tớ đi làm nghề đâm thuê chém mướn không bằng ý. Tớ làm trong một quán cà phê. Cái này là tai nạn nghề nghiệp thôi, bị ngã vào đống cốc vỡ, trầy một tí thôi mà.”
- “Thế này mà kêu một tí à? Nghỉ làm đi.”
- “Không nghỉ làm gì được nhau.”
- “Cậu… Haizz, lần sau phải cẩn thận hơn đấy, nghe chưa?”
- “Biết rồi, ông cụ non. Này, quà của cậu đấy. Tháng lương đầu tiên phải có quà chứ.”
- “Đồng hồ? Ha ha, tặng tớ cái này để đếm ngày chết hả.”
- “…”
- “… Ây cha, đùa tí thôi, làm gì mà căng thẳng thế, làm sao tớ chết sớm thế được ^^”
Đúng vậy, làm sao… thế được, phải không? Chỉ cần phẫu thuật xong là cậu sẽ lại bình thường như trước. Không sao cả. Không sao…
.....
- “Này, thế cậu định ngồi đây đến bao giờ nữa hả?”
- “Sao cậu cứ thích đuồi tớ thế?!”
- “Về nhanh, không tiễn.”
- “Hứ! Về thì về!”
Suốt ngày đuồi. Không đuồi tôi một hôm thì chết ai à? Lại chả thích nói chuyện với tôi quá ý mà cứ giả vờ, thích làm boy sang chảnh hả, tôi biết thừa. Từ hồi quen với cá sấu, lại học đòi tính xấu của hắn, kiêu căng ngạo mạn hết thảy. Phải chỉnh đốn ngay trước khi quá muộn! Ế ế, ai kia nhỉ? Nhìn có vẻ giống Kim Chi. Mà không, chính xác là Kim Chi rồi. Cô ta đang ngồi cạnh một người xinh đẹp, họ nói chuyện rất rôm rả. Và người đó là… Diệp!! Hai người này quen nhau à? Đừng bảo tôi là tọc mạch nhé, vì tôi lo cho Diệp nên mới lại gần xem họ nói gì thôi, chứ tôi thèm mà nghe trộm. Chi nham hiểm vậy, lỡ cô ta làm hại Diệp, giống như đã từng làm với tôi thì sao? Thôi thì đành phải nghe vậy, chứ thực ra tôi cũng chẳng muốn lắm đâu.
- “Thế kế hoạch của em đến đâu rồi?” - Nhỏ Chi hỏi Diệp, mặt cứ nghênh nghênh trông ngứa cả mắt. Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau mà, sao dám xưng bằng chị chứ!
- “Ờ thì mới khởi đọng thôi, còn chưa đến 50%”
- “Chậm mà chắc. Con này tuy ngu nhưng những đứa xung quanh nó không ngu tí nào đâu.”
- “Em là người cẩn thận mà, không giống chị đâu mà lo. Thế còn phi vụ của chị thế nào? Đã có kế hoạch tiếp theo chưa? Dạo này im hơi lặng tiếng thế?”
- “Cũng sắp rồi, chẳng qua muốn xem em gái trổ tài thế nào thôi. Nhưng đừng để lộ mình là chị em ruột vội nhé.”
- “Ngu đâu mà nói ra.”
……………………………….

… Họ… họ là… hai chị em! Là hai chị em ruột! Thật à? Thảo nào ngay từ lần đầu gặp Diệp đã thấy quen quen, hóa ra là Diệp giống Chi. Hic, hai chị em ruột mà tính cách khác nhau một trời một vực. Một người thì hiền lành tốt bụng, một người thì cáo già ác độc. Kim Chi, Ngọc Diệp - họ là hai chị em. Ông bà ba mẹ hai người này cũng khéo đặt tên ghê, chị thì là “Cành Vàng”, còn em là “Lá Ngọc”. Hai chị em nhà “cành vàng lá ngọc”, chắc gia thế của họ cũng chẳng vừa. Cơ mà cũng lạ nhá, rõ ràng là hai chị em, sao lại bằng tuổi nhau nhỉ? Họ cũng chẳng phải sinh đôi, vì chỉ có một số nét tương đồng thôi chứ không giống nhau như hai giọt nước. Lạ ghê cơ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui