CHƯƠNG 27: Chiếc khuyên tai
[Cantin]
- “Hu hu hu… Bị đá rồi. Bị đá rồi. Lại trở lại với kiếp FA. Tao ghét bọn con trai. Tao thề từ nay sẽ không yêu ai nữa. Tao sẽ không lấy chồng, ở nhà làm bà cô già cho sướng! T_T”
- “Vâng. Không lấy chồng, không yêu ai nữa. Đây là lần thứ mấy mày thề thốt câu này rồi?”
- “Đã đến 1000 lần chưa nhỉ?”
- “Chán chúng mày. Bạn bè thế đấy. Đáng lẽ chúng máy phải nói là: “ừ, bọn con trai là một lũ đểu cáng, mày nói rất đúng, tao cũng nguyện đời này không lấy chồng nữa”, đấy, phải thế chứ!”
- “Thôi đi, mày muốn bọn tao cũng ế giống mày à?”
- “Ừ thì ế tập thể cho nó vui. Ế theo xu thế… Ơ, Hà Anh, mày vừa đi đâu ế? Mặt cứ hằm hằm, có chuyện gì kể cho các bô lão nghe.”
“RẦM!!”
- “Cay! Cay quá!Thế này còn mặt mũi đâu mà đi học? >”<
Tao thề thoát ra được cái chỗ kinh khủng này tao sẽ giết mày. May ày là tao kiệt sức rồi, không thì tao đã ày một ghế vào đầu!
“Xoạt xoạt... RẦM!!”
- “Tiếng gì vậy?”
- “Hình như ở trong kho ghế.”
- “Mở ra xem nào.”
T_T
Chuột ơi là chuột, mày hại tao rồi. Mày trèo lên đấy làm gì không biết. Mày hết trò rồi ả? Lần này là xong thật rồi.
“Két két”
Không!!!!!!!!
- “An!”
- “An, cậu đây rồi. Cậu không nghe thấy bọn tớ gọi à?”
- “Sao mày lại chui vào đây?”
- “Không, không. Đi hết đi. Đừng giết tôi. Đi hết đi.”
- “An, mày sao thế?”
- “Cút đi. Tôi không làm gì cả. Đừng đụng vào người tôi, cút đi!”
- “AN!!”
Con ma kéo khuôn mặt đầy nước của tôi lên. Hức, con ma này đẹp trai quá.
- “An, không sao nữa rồi, đã có bọn tôi ở đây, đừng sợ.”
- “Đừng khóc nữa An.”
- “Ma ơi...”
- “=.= không phải ma, là người! Sao lúc nào cũng liên tưởng đến ma được thế. Tôi có giống ma tí nào đâu?”
- “Ma... không ma... người... hức! CÁ SẤU!! T_T”
Cá sấu, là cậu, cậu đây rồi, cậu đến cứu tôi rồi, sao bây giờ cậu mới đến? Tôi sợ lắm! Thật may, cậu đã ở đây rồi. Mà không, không chỉ có cá sấu, tất cả bạn thân của tôi đều đang ở đây, mặt đứa nào cũng nhớn nhác, chắc đi tìm tôi nãy giờ lo lắng lắm.
- “Minh, đưa An ra ngoài đã.”
- “An, sao vậy? Cậu không đi được à?”
- “Để tớ giúp.”
Tôi chẳng còn tí năng lượng nào trong người để đi nữa. Mà nếu có còn cũng chẳng đi được vì ngồi mấy tiếng đồng hồ trong tư thế co quắp, hai chân tôi tê dại không cảm giác. Cá sấu và đầu vàng đỡ tôi đứng lên, nhưng Huy đã kéo lại và xốc tôi lên lưng, cõng ra ngoài.
- “Ơ, sao tối om om thế này? Trời vẫn chưa sáng à?”
- “Bây giờ là 7 rưỡi tối.”
- “Thế hóa ra tôi mới ngủ có 1 tiếng rưỡi thôi à? Vậy sao lúc nãy ngồi trpong kia thấy có ánh sáng?”
- “Là đèn pin ý mà.”
- “Thế chuyện là làm sao? Kể đi An, sao mày lại ở trong đấy?”
Rồi tôi tức tưởi kể lại vụ việc huyền bí vừa xảy ra. Mọi người nghe xong đều có những phản ứng cực lạ khác nhau. Ai giúp tôi giải thích với!
- “Đây không phải chuyện vô tình, chắc chắn có người bày trò với An.”
- “Người đó có thể là con gái. Tôi nhặt được cái này ở trước cửa kho.” - Cá sấu đưa ra một chiếc khuyên tai bằng bạc rất đẹp.
- “Chắc gì chủ nhân của nó đã là người nhốt An trong này, chẳng may là ai đó đi qua làm rơi thì sao?”
- “Nhưng sau 5 giờ chiều là bác lao công làm xong hết việc rồi, chỉ chừa ra mấy phòng học tầng trên cho học sinh bị phạt thôi. Nếu vậy thì bác phải quét được cái khuyên này chứ.”
- “Chứng tỏ cái khuyên tai này có sau khi bác quét xong rồi. Mà quét xong thì học sinh cũng về hết cả rồi, còn ai đâu.”
- “Hôm nay chỉ có mình An bị phạt thôi hả?”
- “Ừ.”
- “Vậy ra hỏi bác bảo vệ xem có ai lại chỗ kho ghế không?”
- “Tôi đã hỏi rồi, bác không để ý đâu.”
- “Với lại nếu có đúng đay là khuyên tai của thủ phạm thì cũng khó tìm lắm, nhỡ có nhiều người đeo khuyên giống nhau thì sao?”
- “Không, đây là khuyên tai của hãng trang sứcThe Beauty, hãng này chỉ chuyên sản xuất hàng đặt và hàng độc thôi, không sản xuất đại trà để bán đâu. Mỗi sản phẩm chỉ có một cái duy nhất, vì thế chiếc khuyên tai này sẽ không giống bất cứ một ai cả!”
- “Thôi được rồi, cứ tạm giữ cái khuyên này đã, mai sẽ điều tra. Chắc chắn phải làm rõ vụ này.”