Tiểu Thư Cappuccino


CHƯƠNG 31: Họ nói đúng, cậu không hề trong sáng

[Trước cửa phòng cấp cứu]
- “An, đừng lo quá.”
- “Duy sẽ không sao, đúng không?”
- “Ừ, không sao.”
“Cạch cạch” - *cửa mở*
- “Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
- “Tạm thời thì không sao. Nhưng với tình hình như vậy thì cậu bé sẽ có khả năng không lành nếu không được ghép tủy.”
Khả năng không lành...
Lại là cảm giác này, tôi ghét nó. Tôi không muốn Duy là người tiếp theo rời xa tôi đâu, người bạn thân nhất của tôi. Tôi không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác này nữa. Tôi sợ lắm. Duy ơi, mau mở mắt ra đi.
Duy đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền. Sao trên trán lại hơi lấm tấm mồ hôi, dù bây giờ còn chưa sang mùa hè. Để tôi tìm khăn giấy lau cho Duy. Cô Mai để đâu nhỉ, có trong ngăn kéo không?
Ủa cái hộp gì đây, đẹp thế. Một cái hộp giả gỗ chạm khắc rất đẹp, không biết có gì bên trong nhỉ? Haizz, tôi không cố ý lục lọi đâu nhé, chỉ là mở ra xem bên trong có khăn giấy không thôi ==”
0_o
Bên trong cái hộp có rất nhiều thứ: Cái vòng tôi tự tết từ hồi lớp hai, hồi đó tôi mới biết tết vòng nên mua cả đống dây về tết, ỗi người một cái, không ngờ Duy còn giữ. Cái kẹp nơ màu đỏ tôi đeo từ hồi nào không biết, hình như từ lâu lắm rồi, sang nhà Duy chơi nên để quên ở đấy. Cái móc chìa khóa hình trái tim, tôi mua cho Duy và Duy ấy tặng cái này cho người yêu khi cậu ấy lớn, thế mà đến bây giờ Duy chưa tặng nó cho ai. Còn có cả cái nhẫn tết bằng cỏ mà hồi đi biển bọn tôi đã cùng nhau làm, nó héo quắt rồi mà Duy vẫn không vứt. Và còn nữa, cái đồng hồ màu xanh, tôi tặng Duy hôm được nhận lương nhưng chẳng thấy cậu đeo bao giờ, tưởng đã vứt đâu rồi chứ. Phía dưới có hai cuốn gì đó, cuốn phía trên là một cuốn album. Bên trong toàn là ảnh của tôi, một số bức có cả Duy. Toàn bộ ảnh của tôi từ hồi mẫu giáo, lên đến tiểu học, trung học, và dừng lại ở lớp bảy, vì khi đó Duy sang Thụ Sĩ rồi còn đâu. Để cách một trang, lại là hình tôi, nhưng là những bức hình chụp gần đây, những bức hình tôi học lớp mười, Duy đều giữ hết. Phía dưới nữa là một cuốn nhật kí thì phải, có mã số, tôi không mở được. Để mò thử xem có được không nào, tôi không biết Duy có sở thích viết nhật kí đấy. A, được rồi.
“Bộp.”
Bàn tay nào vừa gấp cuốn nhật kí lại vậy?
- “Đọc trộm nhật kí của người khác là không tốt đâu.”
- “Minh...”
- “Mau cất chúng lại như cũ trước khi cậu ta tỉnh dậy.” - cá sấu vừa nói vừa lấy ngón tay cái vuốt qua khóe mắt tôi. Tôi khóc từ lúc nào vậy?
- “An, cậu... thích Duy, đúng không?”
- “Hả? ... Ừ... Duy là bạn thân của tôi mà.”
- “=.= không phải thích kiểu đấy. Mà thích kiểu... kiểu thích ý. Ý tôi là... cậu... yêu Duy?”
- “Tôi... Cậu lắm chuyện từ bao giờ thế? Tôi... tôi ra ngoài đây.”
Duy à? Không biết có phải như cá sấu nói không, tôi có.. thích Duy không nhỉ? Ây cha đau đầu quá, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
- “An, con sao vậy?”
- “Cô...”
- “Đừng lo lắng nữa, cô có tin vui đây.”
- “Dạ?”
- “Bác sĩ bảo đã có tủy thích hợp cho Duy.”
- “Thật ạ? Ai đã hiến tủy vậy cô?”
- “Cô cũng không biết nữa, người đó dấu danh tính. Bác sĩ bảo người ấy vừa mới ở đây thôi mà.”
- “Trời, tốt quá rồi. Vậy khi nào mới phẫu thuật ạ.?”
- “Vì Duy mới cấp cứu hôm nay nên cần bồi bổ sức khỏe, tuần tới sẽ phẫu thuật.”
May quá, cảm ơn trời đất, Duy được cứu rồi. Duy, tôi biết cậu sẽ được cứu mà, làm sao cậu có thể chết sớm thế được.
- “Có chuyện gì mà vui vậy?”
- “Minh, có người hiến tủy cho Duy, tủy thích hợp. Duy có thể sống rồi.”
- “Vậy sao? Tốt rồi, Duy đã được cứu, đừng buồn nữa nhé.”
- “Ừ.”
- “Sao vui mà lại khóc? Bình thường cậu thích cuời lắm cơ mà. Không khóc nữa, văng hết nước mũi lên người tôi bây giờ.”
- “Người hiến tủy giấu tên, nếu biết, tôi sẽ đến cảm ơn người ấy.”
- “Ài, chắc vì người ta biết cậu rất phiền phức nên mới giấu tên để đỡ “bị” cậu cảm ơn đấy.”
- “Cái gì cơ? Nói lại xem nào.”
- “Thôi mỏi mồm lắm không nói lại đâu. Mà công nhận cậu phiền phức thật. Hồi tôi hiến máu cho ba cậu, cậu tìm tôi để cảm ơn thay cho ông ấy. Bây giờ là Duy, cậu cũng định thay cậu ta cảm ơn. Cậu lắm chuyện quá.”
- “Kệ tôi. Tôi sẽ tìm bằng được người hiến tủy để cảm ơn.”
*****
[Đống Đa High school]
- “Chính nó đấy.”
- “Con mặt dày trơ trẽn.”
Hôm nay lạ thật, mọi người trong trường cứ xôn xao bàn tán về ai đó. Có vụ gì hot à?
- “Oái, cậu đi kiểu gì vậy?” - đau quá, tôi bị ngã, một cô bạn đi lướt qua xô vào người tôi.
- “Sao, đi kiểu gì kệ tôi, là cậu xô vào người tôi trước chứ. Nghe giọng hống hách vậy, chắc cậu lại định đi mách các hoàng tử chứ gì?”
- “Sao cậu lại nói vậy?”
- “Lại còn giả nai nữa à?
- “Cậu...”
- “Sao mày dám sai cute boy của trường đi mua cái thứ đó ày hả? Mày không biết xấu hổ à?”
- “Tôi... chuyện đó... sao cậu biết?”
- “Cả trường này đầu biết hết rồi, hôm qua bức ảnh này đã bị phát tán trên facebook của trường. Mày dám hủy hoại hình tượng của Việt Anh, mày giỏi quá!”
- “Ảnh?”
Hóa ra nhân vật được cả trường bàn tán là tôi ==” đầu vàng bị chụp ảnh lúc nào vậy? Ai đã là người chụp?
Đi lên lớp mà đầu tôi cứ cúi gằm như tội nhân thiên cổ, mặc dù tôi chẳng gây ra lỗi lầm gì. Mọi ánh mắt cứ như muốn đâm chọc lên người tôi, nhức nhối.
- “Việt Anh...”
- “An đến rồi hả ^^”
- “Cậu chưa biết tin gì à?”
- “À, là chuyện đó hả? Thảo nào mặt cậu sụ ra cả đống thế kia. Dừng lo, chỉ là chút scandal thôi mà.”
- “Cậu thật sự không sao chứ?”
- “Ài, tớ thì làm sao được chứ. Tớ là người nổi tiếng, quen rồi, chỉ sợ cậu không chịu được thôi.”
Nhìn đầu vàng vẫn hướn hở thế kia, tôi cũng bớt căng thẳng. Haizz, tại tôi mà cậu ta bị bôi xấu hình ảnh. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
“Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm trắng...”
- “Diệp à.”
- “Ừ, cậu lên cantin một chút được không?”
- “Bây giờ... Ừ được rồi.”
Tự nhiên Diệp gọi tôi lên cantin làm gì không biết. Hiện giờ tôi không muốn bước ra khỏi lớp vì sao thì các bạn biết rồi đấy.
Ủa, Diệp ngồi đâu nhỉ? Nhìn mãi chẳng thấy. Diệp ơi cậu ở đâu thì mau ra đi, tôi đang bị “đâm” sắp chết rồi đây này.”
- “Ê con này, còn dám vác mặt đến trường nữa hả? Mày biết mày đã gây ra gì cho Việt Anh rồi chứ?”
Ách. Biết ngay thể nào cũng gặp chuyện mà! Một học sinh lớp A14 bước đến “hỏi tội” tôi. Tôi nhận ra cô bạn này vì học ngay cạnh lớp tôi, và đây còn là hot girl dự bị của trường nữa.
- “Sao mày không trả lời? Mày thích girl sang chảnh với tao à?”
- “Huyền, cẩn thận nó mách lẻo với các hoàng tử đấy nhá, ha ha ha.”
- “Chuyện mày quyến rũ lần lượt ba hoàng tử của trường, bọn tao đã bỏ qua rồi. Thế mà mày còn dám làm chuyện này với Việt Anh hả?”
- “Ừ ý. Cậu ấy tốt với mày như vậy, sao mày dám làm thế?”
- “Tôi... tôi không cố ý... Tôi...”
- “Lại giở cái trò làm mặt cún con ra, không có tác dụng với bọn này đâu.”
- “Không có, tôi không...”
- “Không không không. Không cái gì mà không?”
Au ui, mỗi một từ “không” là một cái dúi đầu từ cô bạn tên Huyền. Nhưng tôi không thể phản bác, nếu không hậu quả khôn lường.
- “Không có gì để nói hả? Tao biết mày đang run sợ. Hứ. Mày cũng chỉ là một con bé hèn nhát tầm thường mà thôi, một con tiểu thư hết mùa.”
- “A.”
- “Ấy chết, giày mày dính đầy kem rồi kìa, phí cây kem của tao quá.”
- “Trời ơi cậu phải cẩn thận chứ. Hỏng mất đôi giày của bạn ý rồi. Tớ nhớ hình như trước kia cậu chỉ toàn đi giày của nike thôi mà, hãng này trông lạ quá nhỉ?”
- “Mày nhà quê quá à. Hãng này nổi tiếng ở chợ Nam Đồng đấy.”
- “Ồ thế sao? Vậy bạn An à, để cái Huyền nó mua đền cho cậu đôi khác nhé, chứ bọn tớ biết hiện giờ cậu cũng khó khăn, làm sao một tuần thay mấy dôi giày như trước kia được nữa.”
- “Loại giày này, tao đền cả tá cũng được.”
- “Ha ha ha...”
- “AN!!”
- “Trời ơi, khóc cái gì mà khóc? Mày để im cho chúng nó chửi thế à? Mày làm sao vậy?”
- “Chúng mày làm gì An đấy? Muốn chết hả?”
- “Ôi sợ chưa kìa. Hoài An, mày chẳng làm được cái gì cả, suốt ngày chỉ biết dựa hơi vào bọn bạn mày thôi.”
- “Kiều nữ cái nỗi gì chứ? Toàn đứa học ngu mà đòi đi thi Miss thành phố. Chúng mày nên rút đơn đi, trước khi làm xấu bộ mặt của trường, tránh bị cả trường kì thị.”
“Chát”
“Chát”
Bảo Linh và Hà Anh dơ tay tát hai đứa trước mặt tôi. Rồi hai bên lao vào giật tóc đánh nhau. Không hay rồi, thể nào cũng bị lôi lên văn phòng.
- “Linh, Hà Anh, dừng lại đi.”
- “Ô hô, sợ à?”
- “Câm mồm.”
Rồi họ lại tiếp tục đánh nhau.
- “Dừng lại!” - cá sấu, hoàng tử và đầu vàng bước tới. Chết, sự việc ngày càng nghiêm trọng rồi.
- “Minh, Huy, Việt Anh, các cậu lại định bệnh vực con nhỏ này hả?”
- “Hình như đã có lần tôi nói đây là bạn gái tôi rồi thì phải?”
- “Minh...”
- “Nhưng cả ba cậu đều nói. Vậy rốt cuộc nó là của ai?”
- “Thế nào cũng được. Nhưng tôi nói lại lần nữa cho các cậu biết, nếu còn động đến Hoài An một lần nữa, đừng trách tôi.” - Huy trừng mắt nói với hai người kia, nhưng thực chất là nói để cho cả cái cantin này nghe thấy. Trông Huy đáng sợ lắm, chẳng giống mọi ngày, vẻ thánh thiện bay đâu hết.
- “Huy, đừng tiếp tục như vậy nữa. Cậu không thấy từ khi dính vào con nhỏ này, cậu toàn gặp chuyện rắc rối à? Lần trước lại còn phải lên văn phòng cùng Việt Anh vì nó nữa. Có đáng không?”
- “Đáng hay không là việc của tôi, không liên quan đến các cậu.”
- “Tất cả nhưng người đang có mặt ở cantin nghe cho rõ đây: những tấm ảnh bị phát tán trên facebook không có ý nghĩa gì cả. Có hỏng hình tượng hay không là chuyện của tôi, không phải của các cậu, càng không liên quan đến Hoài An. Tôi không cần ai hâm mộ cả, nên các cậu đừng bao giờ làm những hành động quá chớn như vậy nữa. Lần sau tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Sau câu nói của đầu vàng, hàng loạt tiếng động đại loại như “rầm”, “uỳnh uỳnh”, “aaaaaa...”, “hu hu hu”,... được cất lên sinh động. Lần này là đổ hẳn rồi, hình tượng cute prince của đầu vàng đổ không còn lấy một viên gạch. Tôi lững thững đi giữa các kiều nữ và ba hoàng tử để vào lớp. Hu hu, sao tôi lại thê thảm thế này?
- “Cái con này, đã biết mình đang bị soi mói còn mò lên cantin làm gì không biết. May mà bọn tao kịp phát hiện, nếu không chẳng biết bọn nó sẽ làm gì mày nữa.”
- “Tại vừa trống ra chơi, Diệp gọi điện bảo tao lên cantin.”
- “Thế nó gọi mày lên làm gì? Sao lúc nãy không thấy nó?”
- “Thì tao lên đến cantin lại chẳng thấy Diệp đâu. Đứng chờ một lúc thì có đứa ra gây sự.”
- “Vậy thì rõ rồi. Chính con Ngọc Diệp đấy bày ra trò này, để mày bị chú ý rồi bị bọn con gái bắt nạt.”
- “Mày lại thế rồi. Sao lúc nào mày cũng ác cảm với Diệp thế?”
- “Mày ngây thơ quá. Chờ đấy mà xem!”
*****
Đúng như những lời của nữ sinh lớp bên cạnh, tôi lên trang cá nhân và fanpage của đầu vàng thì thấy lượng like và follow giảm chóng mặt, có khi giảm đến một nửa. Hàng loạt các bức ảnh chụp đầu vàng đứng ở hàng tạp hóa với gói băng vệ sinh được phát tán tràn lan. Hình tượng của đầu vàng sụp đổ nghiêm trọng.
Ba tiết học còn lại diễn ra trong cái lạnh ngắt của bầu không khí, tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở quá. Lần này tôi đã đắc tội với cả trường rồi, ngay cả bạn bè trong lớp cũng kì thị tôi. Thế mà ba tên trời đánh vừa làm chuyện kinh thiên động địa góp phần làm cho tôi bị kì thị, thì lại đang thản nhiên nghe giảng như mọi ngày, coi như chẳng có gì xảy ra. Phục ba con người này quá cơ ==”
Hết giờ, cái Trang đã réo ầm ĩ, tập hợp bọn tôi làm gì không biết.”
- “Có manh mối mới về vụ khuyên tai. Hôm nay, tao thấy con Chi và Diệp đi cùng nhau, trông rất khả nghi.”
- “Ừ thì họ là hai chị em mà, đi cùng nhau thì có gì lạ?”
- “CÁI GÌ???” - Ầy, có cần phẩn ứng mạnh thế không?
- “Chuyện này tao cũng mới biết thôi, chỉ là tình cờ nghe được câu chuyện của họ, biết họ là hai chị em. Nguyễn Kim Chi - Nguyễn Ngọc Diệp - hai chị em.”
- “Trời ơi con đần này. Sao mày không nói sớm?”
- “Ơ thì có ai hỏi đâu mà nói?”
- “Cứ phải hỏi thì mới nói à?”
- “Gọi cậu là ngu si quả không sai.”
- “Kim Chi, Ngọc Diệp... bố mẹ chúng nó cũng khéo đặt tên ghê.”
- “Tao nghĩ mình nên theo dõi hai con người này kĩ hơn.”
- “Oke. Vậy thì nhanh đi, Kim Chi vừa ra khỏi lớp.”
Rồi tôi lại phải bám theo họ theo dõi Kim Chi. Tôi ghét cái kiểu rình mò này thê không biết.
Đi được nửa đường thì chúng tôi thấy Diệp. Chi mặt hớn hở tới phía Diệp, còn Diệp thì cứ sị mặt ra.
- “Em gái, kế hoạch của chị đang ngày càng thành công rồi, không mừng cho chị à?”
- “Sao chị lôi cả Việt Anh vào chuyện này?”
0­_o
- “Bất đắc dĩ thôi. Dù sao hôm nay cũng sỉ nhục được con đáng ghét kia rồi, em cũng phải vui chứ.”
- “Nhưng Việt Anh cũng bị liên lụy, chị có thấy không?”
- “Chả quan tâm. Chị chỉ cần Minh thôi.”
- “Chị...”
Như vậy chủ mưu của vụ scandal hôm nay là Kim Chi?
- “Trời ơi tao đã nói mà. Cái con Chi này nguy hiểm lắm. Vụ này nó gây ra để hại An, chắc chắn lần An bị nhốt trong kho ghế cũng là nó.”
- “Trật tự hộ cái, bị phát hiện bây giờ.”
- “Diệp, khuyên tai em đâu rồi, sao không đeo?”
- “Chả biết mất đâu mất một chiếc rồi, còn một chiếc nên bỏ ra.”
- “Bất cẩn quá. Hai đôi khuyên tai này đắt tiền thế mà lại để mất một chiếc. Em chẳng được cái tích sự gì cả!”
- “Chỉ là một chiếc khuyên tai thôi mà.”
- “Nhưng trên đời chỉ có đúng hai đôi như vậy, của chị với của em, giờ làm mất mọt chiếc chẳng phải phí quá à?”
Tôi vừa nghe thấy gì vậy?
- “Mọi người nghe rõ rồi chứ? Diệp đánh mất một chiếc khuyên tai, mà đó lại là khuyên tai đôi với Chi, chiếc khuyên tai chúng ta đang cầm giống y hệt của Chi. Suy ra người nhốt An trong kho ghế là Diệp!”
- “Hóa ra là nó. An, mày nhìn thấy rồi chứ. Nó không hề trong sáng một tí nào đâu.”
- “Hai con đáng ghét này, tao phải xử chúng nó!”
- “Linh, đừng vội, để tao.”
Hà Anh ra khỏi cái cột điện vừa nấp, bước ra trước mặt hai người kia.
- “Ồ, chào hai cậu. Hai cậu cũng quen nhau hả?”
- “Cậu ở đâu ra vậy? Sao cậu lại ở đây?”
- “À, hôm nay tớ đi học về đường này, tình cờ lại gặp được hai cậu. Hai cậu đang nói chuyện gì thế?”
- “Không có gì, chuyện linh tinh ý mà.”
- “Lạ quá, sao trông hai cậu giống nhau vậy? Trông cứ như hai chị em ý.”
- “À... bọn tôi...”
- “Là hai chị em đúng không?”
- “Sao... sao cậu biết?”
- “Ồ, tớ đoán thôi mà, làm gì căng thẳng thế? Thế hóa ra hai cậu là chị em thật à?”
- “Ừ... bọn tớ là hai chị em.”
- “Ủa vậy sao lại học bằng lớp nhau, hai cậu có phải sinh đôi đâu?”
- “Tôi sinh đầu năm, Diệp sinh vào đầu năm sau, nhưng học sớm một lớp.”
- “Vậy hả. Oa, Chi có đôi khuyên tai đẹp thật. Của The Beauty đúng không?”
- “Ừ.” - Kim Chi hãnh diện ra mặt. Vì trang sức của hãng này nổi tiếng vì đắt-đẹp-độc.
- “Cái này chỉ có một đôi thôi đúng không?”
- “À thực ra là có hai, Diệp cũng có một đôi, bọn tôi làm đồ đôi mà. Đắt tiền lắm đấy.”
- “Vậy hả?” - vừa nói, Hà Anh vừa vân vê cái khuyên tai, giương lên trước mặt ngắm nghía.
- “Hà Anh... cái khuyên tai đó...”
- “Hả? À, cái này à? Tớ nhặt được trước của nhà kho, đẹp nhỉ? Hôm đấy không hiểu sao An bị nhốt trong kho, làm tớ và bọn bạn phải tìm loạn cả trường lên. Ý, mà sao nó giống đôi khuyên của Chi quá này.”
- “À... ừ, giống thật. Chắc tớ và chủ cái khuyên này mua cùng một cửa hiệu.”
- “Nhưng cậu vừa nói là chỉ có hai đôi duy nhất, của cậu và của Diệp thôi cơ mà.”
- “Chuyện này...”
- “Chắc công ti thấy mẫu đẹp, nên sản xuất thêm một đôi nữa ấy mà. Cái công ti này, làm ăn vớ vẩn thật!”
- “Thế hả? Chắc thế. Vậy sao các cậu không bắt đền họ, vì sao chéo mẫu trang sức của các cậu?”
- “Bọn tớ nghĩ... không cần đâu. Dù sao... cái khuyên này cũng cũ rồi mà, bọn tớ sẽ đặt mua đôi khác, như vậy không bị đụng nữa.”
- “Sao thế được. Tớ cũng đang định đặt một cái lắc tay ở đó, thế mà họ lại làm ăn như thế, phải khiếu nại chứ. Để tớ gọi cho họ.”
- “Đừng!”
- “Sao vậy?”
- “À... cậu đừng gọi. Làm vậy sẽ hạ thấp uy tín của họ, không nên làm vậy.”
- “Tớ cứ gọi. Alo, tổng công ti trang sức The Beauti phải không, tôi được biết các người vừa sao chép một mẫu khuyên tai để sản xuất thêm một sản phẩm nữa, có đúng không? Đó là cái khuyên tròn làm bằng vàng, có nạm một viên kim cương nhỏ xíu ở mặt trước, còn khắc hình ở phần bằng vàng,...”
- “Ôi trời cái con này, mất thời gian quá. Sao không cho hai con kia một trận mà phải làm lớn chuyện lên tận công ti người ta thế kia?”
- “Thế mới vui chứ.” - cá sấu thản nhiên nói. Nhiều khi tôi thấy hắn và Hà Anh có rất nhiều điểm tương đồng. Họ mà yêu nhau, chắc đẹp đôi lắm...
- “Được rồi, mau kiểm tra lại cho tôi nhé, chiều nay sẽ thông báo hả? Thôi được, chiều nay tôi sẽ đến, tiện thể đặt làm một cái lắc luôn.”
- “Xong, tớ đã giúp các cậu khiếu nại rồi đấy. Chiều nay họ sẽ tìm xong. Thôi tớ phải về đây, bye nhé ^^”
Rồi Hà Anh đi về phía chúng tôi, phẩy tay ra hiệu đi về. Nó hẹn bọn tôi chiều nay đến The Beauty xem trò vui, ôi cái con này.
*****
[Tổng công ty trang sức The Beauty]
- “Chú là giám đốc ở đây?” - hai chị em Kim Chi Ngọc Diệp hùng hổ bước tới chỗ giám đốc, còn bọn tôi đứng ở căn phòng nhỏ thuộc phòng giám đốc, đây là phòng đựng tài liệu. Không hiểu sao ông ta lại cho chúng tôi vào đây nữa ==”
- “Chính tôi.”
- “Sáng nay chú có nhận được một cuộc điện thoại khiếu nại đúng không?”
- “Khiếu nại gì nhỉ? Nhiều khiếu nại lắm, ai mà nhớ được?”
- “Có người bảo công ty sao chép mẫu của khách hàng ý.”
- “À, là chuyện đó hả? Sao thế?”
- “Mẫu đó là của gia đình tôi đặt, chỉ có hai đôi thôi. Nhựng chút nữa có người đến hỏi thì chú bảo có sản xuất thêm một đôi, vì mẹ tôi đặt để tặng cho người thân. Hiểu chứ?”
- “Nhưng sao phải làm vậy?”
- “Chú cứ làm đi. Bằng mọi giá không được cho người đó biết mẫu khuyên tai này chỉ có hai đôi. Đây là 5 triệu, nếu không đủ, tôi đưa thêm.”
“Bốp bốp bốp”
- “Rất hay!”
- “Hà Anh... sao cậu lại ở đây?”
- “Tôi đến để đặt lắc tay mà, không nhớ à?”
- “Nhưng chiều cậu mới đến cơ mà.”
- “Tôi thích đến giờ này đấy, để nhìn cậu lộ rõ bản mặt”
- “Hết kịch rồi. Hạ màn đi.”
- “Minh, cậu cũng có ở đây?”
- “Cả chúng tôi nữa.”
- “Các cậu...”
- “Hai chị em nhà các người thật xảo quyệt!”
- “Việt Anh, không phải thế đâu, tớ sẽ giải thích.”
- “Còn giải thích gì nữa?”
- “Thôi bố xong việc rồi nhé con gái, mọi việc ở đây giao cho con, nhớ đừng làm loạn văn phòng của bố lên.”
- “Oke bố!”
- “BỐ???”
- “Hà Anh, đó là... bố mày hả?”
- “Ôi trời, chơi với nhau nửa năm trời mà bây giờ bọn tao mới biết thân phận của mày đấy, mày giấu kĩ quá.”
- “Không ngờ mày là con gái giám đốc The Beauty.”
- “Mọi người nhìn xem, cái bảng tên này...”
- “Chủ tịch: Vương Trí Hùng?”
- “Vậy là người vừa rồi không phải giám đốc, mà là ngài chủ tịch hả?”
- “Ừ.”
- “Trời!! Hóa ra Hà Anh lại là thiên kim của The Beauty, không ngờ đấy nhé.”
- “Chúng mày nhiều chuyện quá, có cần phải ngạc nhiên thế không? Còn hai người, hai người tính sao đây, hay vẫn nhất quyết không nhận tội?”
- “Tôi...” - Diệp cứ cắm cúi. Bây giờ, nhìn khuôn mặt xinh xắn kia, sao tôi lại ghét và muốn tát thế không biết!
- “Nhận thì nhận.” - Kim Chi hùng hổ hơn nhiều - “Chẳng qua là vì một con tiểu thư hết thời mà chúng mày phải làm loạn lên thế à?”
- “Thế còn mày? Chỉ vì một thằng con trai mà bày trăm mưu nghìn kế hại người khác à?”
- “Còn cả cậu nữa Ngọc Diệp, tại sao cậu muốn hại An?”
- “Trời ơi mày bị teo não à? Còn phải nói nữa. Nó lúc nào chẳng sán vào Việt Anh. Chắc chắn là ghen tị với An vì Việt Anh rồi.”
“Chát!”
...
Tôi vừa tát đúng không?
Có ai nhìn thấy tôi vừa tát Diệp không nhỉ?
Chỉ thấy tay mình tê tê, còn người đứng trước mặt tôi, là Diệp, thì in năm ngón tay trên mặt. Vậy đúng rồi, tôi đã tát Diệp.
- “Sao cậu làm thế với tôi? Cậu độc ác quá. Cậu có biết là tối hôm đó tôi phải ngồi chung với chuột, co ro vì nền nhà lạnh ngắt không? Cậu có biết thức ăn từ trưa tiêu hóa hết nên đến tối tôi kiệt sức đến lịm đi không? Cậu có biết tôi sợ thế nào không? Bọn họ đã từng cảnh báo tôi về cậu nhưng tôi không chịu nghe. Và họ đã đúng, cậu không hề trong sáng như tôi nghĩ. Cậu thật kinh khủng.”
Mỗi câu nói, tôi lại tát vào mặt Diệp một cái, Kim Chi nhảy vào định đánh tôi thì bị lũ đằng sau kéo lại. Quả thực tôi rất ấm ức, không chỉ vì bị Diệp nhốt một tối trong nhà kho, mà vì sự tin tưởng và yêu mến tôi dành cho nó được đáp trả bằng sự giả dối. Tôi ghét sự giả dối. Hơn nữa, từ bé đến giờ tôi chưa từng phải chịu đựng nỗi sợ hãi như thế bao giờ, vì thế mà tôi càng giận dữ với Diệp. Tôi cứ đứng tát cô ta cho đến khi bàn tay mình cũng đỏ rát thì Huy kéo tôi lại. Tôi bạo lực quá.
Thế rồi chúng tôi kéo nhau về, để lại hai con người đằng sau đầy ấm ức, căm phẫn nhưng không làm gì được.
- “Này Hoàng Minh, sao lúc nãy khi biết Hà Anh là con của giám đốc The Beauty cậu lại không có phản ứng gì thế?”
- “Thì Minh biết rồi mà.”
- “Biết rồi?”

- “Ừ, biết rồi. Em trai nhỉ?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui