Tiểu Thư Cappuccino


CHƯƠNG 47: Cố lên nhé, Huy!

[Phòng cấp cứu]
Đau quá, tôi đau khắp mình mẩy, trên người tôi lằng nhằng dây chuyền nước và băng gạc. Huy, cậu ấy đâu rồi? Cậu ấy có sao không? Cả Duy và đầu vàng nữa. Tôi phải đi tìm họ!
- “An! Mày làm gì vậy? Không thấy mình đang bị thương à? Nằm im đấy cho tao!” - Trang ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào, quát tôi nằm xuống.
- “Ủa, sao mày không ở trong phòng nghỉ ngơi, sang đây làm gì?”
- “Tao đỡ rồi, chỉ bị xây xát ngoài da thôi, chứ lúc nãy có đánh đấm gì đâu mà phải nằm liệt giường như mấy người kia.”
- “Đừng có chủ quan. Thôi tao phải tìm Huy, Duy và Việt Anh.”
- “Họ đang ở mấy phòng bên cạnh.”
- “Họ có sao không?”
- “Việt Anh ổn rồi, không có gì đáng lo ngại. Cậu ta khỏe như voi ý. Duy cũng không có vấn đề gì nặng. Tất cả đều đang truyền nước do kiệt sức.”
- “Phù, mày quá. Ơ thế còn Huy? Lúc nãy Huy bị ngất trên đường cấp cứu. Huy sao rồi?”
- “... Mày ăn táo không? Tao gọt?”
- “Tao hỏi Huy sao rồi?”
- “Huy...”
- “Tao phải sang phòng Huy.”
- “An, mày phải nghỉ ngơi đã.”
- “Vậy nói đi, Huy làm sao?”
- “Huy bị... bị...”
- “Sống thực vật!”
- “CÁI GÌ?”
- “Hà Anh!!”
- “Đằng nào nó chẳng phải biết, không giấu mãi được. An, Huy bị đánh vào điểm yếu ở đầu, bị tụ máu, lại không được đưa đến bệnh viện luôn, nên tình trạng rất nặng nề. Bác sĩ bảo Huy không có khả năng hồi phục, phải sống thực vật ít nhất mấy năm thì may ra mới có kì tích xảy ra.”
- “S... sao lại thế được? Không thể thế được!”
..........................................................................................
>
.............................................................................................
- “Tất cả là tại mày đấy.”
- “Hà Anh, thôi đi.”
- “Nếu mày nghe lời tao, nghe lời Hoàng Minh, thì sự việc đâu có xảy ra như thế này? Tất cả là tại sự ngang bướng ngu ngốc của mày. Mày nên tự kiểm điểm lại mình đi.”
- “Tao phải gặp Huy!!”
- “An, không được!”
- “Gặp bây giờ thì có ích gì, cậu ấy sẽ chỉ nhắm mắt thôi. Thay vào đó mày nên ở đây nếu không muốn nhìn thấy gương mặt xám xịt của bố mẹ Huy.”
- “Mày ra ngoài đi Hà Anh.”
- “Trang, tao phải đi gặp Huy, tao phải gặp cậu ấy!”
- “Không được, mày còn yếu lắm. Ăn chút gì và uống thuốc đi đã. Dù gì thì đi bây giờ cũng chẳng giải quyết được việc gì.”
- “Không, tao không muốn ăn. Tao phải gặp Huy.”
- “Không được. Mày phải nằm đây ít nhất hết ngày hôm nay mới được đi lại.”
Trang kiên quyết không cho tôi ra ngoài, còn Hà Anh hờ hững bước đi. Tôi thực sự rất muốn gặp Huy, ngay bây giờ. Tôi có lỗi rất lớn, Hà Anh nói đúng, tại tôi mà nhiều người bị liên lụy, tại tôi mà Huy phải sống thực vật, đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào tai mình là Huy phải sống cuộc sống thực vật. Tôi là một đứa ngu ngốc, một đứa vô dụng, tôi chỉ biết gây phiền phức cho người khác. Đáng lẽ người phải sống thực vật là tôi mới đúng.
- “An, mày phải ăn chút gì đi chứ, cả ngày nay mày không uống ngụm nước nào rồi.”
- “Đã bảo tao không muốn ăn rồi mà.”
- “Không được, mày phải ăn. Mày thế này tao khó xử với dì Huệ lắm.”
“RẦM!!”
- “Hà Anh, mày làm cái trò gì vậy?”
- “Mày nghĩ Huy cứu mày, nhường cuộc sống ày, để mày sống một cách tàn tạ thế này à?”
- “Hà Anh...”
- “Đừng gọi tên tao một cách sáo rỗng như thế. Mày nghĩ mày nhịn ăn thì Huy sẽ tỉnh lại à? Hay mày nghĩ nhịn ăn là một cách sám hối? Bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Tao không bảo mày kiểm điểm bản thân bằng cách này.”
- “Nhưng tao... tao không muốn ăn.”
- “... Bố mẹ Huy vừa về rồi. Ăn hết bát cháo này, tao ày sang gặp cậu ấy, và cả Duy với Việt Anh và bọn giặc cái kia nữa.”
Nhận được tín hiệu tốt, tôi liền bưng tô cháo lên, vứt thìa sang một bên, húp một hơi hất nhẵn. Cả Hà Anh lẫn Trang đều trố mắt lên nhìn tôi, mặc dù chúng nó biết tôi có cách ăn uống khá là “đặc biệt”, thậm chí có phần man rợ, nhưng lần này chúng nó vẫn hết sức ngạc nhiên trước khả năng của tôi. Đừng nhìn thế chứ, tôi ngại lắm.
Và rồi tôi cũng được bước ra khỏi căn phòng bí bách này để bước vào một căn phòng bí bách khác ==” Tôi ghét bệnh viện, vì thế dù ở trong phòng vip hay không vip, tôi cũng cảm thấy rất bí bách, ngột ngạt.
Huy, cậu ấy đây rồi, cậu ấy đang nhắm mắt. Tôi muốn gọi tên cậu ấy, gọi cậu ấy dậy, nhưng không dám. Tôi sợ gọi nhưng cậu ấy vẫn không dậy, tốt hơn là cứ để cậu ấy nhắm mắt như vậy, chỉ là ngủ thôi mà, đừng lo.
Tự an ủi mình là vậy, nhưng nước mắt tôi vẫn rơi lã chã, rơi cả lên khuôn mặt đẹp trai của Huy nữa. Tôi không kìm được mình mà thốt lên tên cậu ấy. Càng đau lòng khi Huy vẫn không mở mắt ra. Đúng vậy, cậu ấy đã trở thành người thực vật rồi, và tất cả là tại tôi...

- “Huy, tớ xin lỗi. Huy, cậu có thể mở mắt ra một chút thôi được không? Giá mà lúc đó cậu không đỡ gậy cho tớ thì mọi chuyện sẽ không như thế này, người phải sống thực vật là tớ, không phải cậu. Cậu là người tốt, chắc chắn cậu sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cố lên nhé, Huy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui