Tiểu Thư Cưới Vợ

Khi Âu Dương Ngọc trở lại tiểu viện liền thấy Lang Ỷ Thần đứng trong phòng, lạnh lùng nhìn hắn: “Người đâu?”

“Đi rồi.” lão đầu không giải thích dài dòng, chuyển đề tài: “Phòng bếp có đồ ăn, là tiểu tử kia làm, ngươi mau ăn nhân lúc còn nóng.”

Ngăn chặn hỏa nộ trong lòng, Lang Ỷ Thần đi ra phía ngoài lại bị lão đầu ngăn lại: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi tìm y.”

Âu Dương Ngọc có chút tức giận nhưng vẫn bình tĩnh như trước: “Nếu hiện tại ngươi đi thì cũng chỉ khiến y bị liên lụy, không thể giúp được chuyện gì, hơn nữa, chuyện của y không phải việc mà người ngoài có thể nhúng tay vào giải quyết, phải dựa vào bản thân y, ngươi hẳn phải hiểu được điều đó?”

Lang Ỷ Thần không lên tiếng, hai người đứng trong viện không ngừng giằng co. Lão đầu thở dài: “Như vậy đi, nếu ngươi học được toàn bộ y thuật của ta, hoặc là đem võ công của ta học được tám phần, vậy ta sẽ để ngươi đi tìm y, thế nào?”

Thấy tiểu tử kia không lên tiếng, hắn nói tiếp: “Sao nào? Không có can đảm chấp nhận?”

“Ngươi không cần kích ta.” Lang Ỷ Thần xoay người đi về phía phòng bếp, lạnh lùng mở miệng: “Ta sẽ học hết y thuật của ngươi trong vòng ba năm, hơn nữa, nhất định sẽ vượt qua ngươi.”

Âu Dương Ngọc nhìn theo bóng lưng của hắn, mỉm cười: “Được, ta chờ.”

Khi những tia nắng cuối cùng bị thu xuống đường chân trời, Vân Phi Vũ đã tới Tứ Phương trấn mà lão đầu nhắc tới.

Những căn nhà thấp bé san sát nhau. Giao lộ phủ lớp đất vàng. Dăm ba tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ trên đường. Một vài lão hán ngồi đánh cờ dưới tàng cây. Không có sự huyên náo như những tòa thành phồn hoa, chỉ là một tiểu trấn bình yên.

Bước chậm rãi trên giao lộ, y nhìn ngó hai bên đường. Sau khi nhìn trời, xốc chiếc tay nải đang dần trượt xuống, bước đi nhanh hơn. Thấy tấm biển hiệu “Tứ Phương đại khách ***”, thiếu niên tươi cười, nâng chân chạy tới đó.

“Ôi chao! Khách quan, ngài muốn dùng bữa hay ở trọ?” Còn không chờ Vân Phi Vũ bước qua bậc cửa, một gã tiểu nhị lập tức bày ra bộ mặt tươi cười, chạy tới tiếp đón.

“Vừa dùng bữa, vừa nghỉ chân.” Thiếu niên thản nhiên nói: “Lấy một gian phòng bình thường là được rồi.”

“Được rồi, một gian phòng bình thường!” Tiểu nhị hướng về phía quầy hét to, sau đó quay đầu lại: “Vậy ngài muốn dùng bữa ở đây hay trong phòng?”

Nhìn chung quanh cũng chỉ có lẻ tẻ vài người: “Ở đây đi.”

“Được rồi, vậy mời ngài ngồi xuống đây.”

Nhìn tiểu nhị dùng khăn lâu sạch băng ghế dài, thiếu niên ngồi xuống, trong lòng không khỏi vạn phần cảm thán.

Trước kia y chỉ có thể nhìn thấy cảnh này qua TV, hiện tại việc này lại xảy đến với mình. Tuy rằng đã tới thế giới này hơn một năm, nhưng trước kia bản thân y giống như rối gỗ bị người ta giật dây, mà giờ phút này chỉ có một mình, cái gì cũng phải tự mình làm chủ, y không hề kích động hay sợ hãi như bản thân vẫn tưởng. Trong lòng chỉ có thản nhiên, có lẽ chính mình đã sớm thích ứng với thế giới này.

“Công tử, ngài muốn kêu thứ gì? Nơi này của chúng ta có bạo yêu hoa*, sao ngưu đỗ**, thoán thiêu dương tràng***…..”

Vừa nghe thấy tất cả đều là nội tạng, thiếu niên nhíu mày, lập tức ngắt lời: “Tùy ý đi, một mặn một canh, sau đó thêm một chén cơm.”

“Được rồi, phiền ngài chờ một chút.”

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, khi Vân Phi Vũ đang chuẩn bị ăn lại bị những câu nói phía sau thu hút.

“Aizz…..” Một người thở dài: “Ngươi nói thế đạo lúc này có phải rất rối loạn không? Hiện tại, kẻ thù bên ngoài xâm lấn, mà nội chiến vẫn không ngừng xảy ra, ngươi nói….”

“Được rồi, uống rượu, uống rượu đi, chúng ta chỉ là một đám người nhỏ bé, quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì, sáng nay có rượu sáng nay say. Mặc kệ bọn họ đánh qua đánh lại, cái thế đạo ngày nay đã sớm loạn rồi.” tên còn lại ngắt lời hắn.

“Ai…ngươi nói đúng lắm, chẳng qua ta vẫn không hiểu, tại sao mấy đại nhân vật này không hợp lực đuổi kẻ thù bên ngoài mà cứ chăm lo cho thù hận của riêng mình?”

“Suỵt, không muốn sống hả? Nơi này gần Phượng Hoàng trấn như vậy, ngươi….”

Đang thích thú lắng nghe, thanh âm của hai người bỗng nhiên nhỏ lại. Vân Phi Vũ bất đắc dĩ cười cười, bưng bát cơm, nhanh chóng giải quyết. Đồ ăn cũng không ngon miệng, nhưng mới chỉ ăn một bữa điểm tâm nên bụng y đã sớm kêu vang, chẳng thèm để ý mùi vị ra sao, nhanh chóng ăn hết toàn bộ.

Trở lại trong phòng, Vân Phi Vũ mặc nguyên y phục như vậy mà ngả lưng xuống giường. Đi cả một ngày trời, nếu bảo không mệt mỏi là nói dối, nhưng hiện tại y lại không hề buồn ngủ, mà nơi cổ đại này cũng không có trò giải trí nào hay ho, nghĩ tới ngày mai, thiếu niên thở dài.

Tuy lão đầu đã nói cần phải đối mặt với sự thực, nhưng đối với những chuyện tương lai, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, không biết bản thân nên đi đâu, làm cái gì? Hơn nữa, y cũng hoàn toàn không hiểu những việc trong giang hồ, xem ra cần phải hỏi thăm rõ ràng mới đưa ra quyết định được.

Thiếu niên ngáp một cái, miệng thì thào: “Ngày mai hỏi một chút… cái gì ngoại chiến, cái gì nội chiến….”

Vân Phi Vũ ngủ say như chết, tới khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân ‘lộp cộp’ thì y mới mơ hồ tỉnh lại. Nhìn ánh nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, y vươn vai, vặn vẹo thắt lưng, lúc này đầu óc mới dần dần tỉnh táo.

Rửa mặt xong, xuống dưới lầu kêu một chút điểm tâm, chờ tiểu nhị dọn lên bàn liền vươn tay kéo hắn lại: “Tiểu nhị ca, hỏi ngươi một chút chuyện. Hiện tại nơi nơi đều truyền tai nhau nội chiến, ngoại chiến, thực ra đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu nhị trừng lớn mắt, đưa mắt đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới: “Công tử, ngài cố ý trêu đùa tiểu nhân có phải không? Việc này đã truyền khắp thiên hạ, chẳng lẽ ngài lại không biết?”

Vân Phi Vũ xấu hổ cười nói: “Ta vẫn ở nơi thâm sơn cùng cốc, không rõ ràng lắm với những chuyện ngoài này. Hôm qua ta mới nghe người ta nhắc tới nội chiến, ngoại chiến, vậy nên muốn hiểu cặn kẽ hơn thôi.”

“Nga” Tiểu nhị có chút đăm chiêu, gật đầu, mang theo vẻ mặt khó xử nhìn y: “Công tử, ta cũng là một kẻ làm thuê thôi, nếu làm việc không tới nơi tới chốn sẽ bị trưởng quầy phạt tiền công.”

Trong quán cũng không có mấy người dùng cơm, lẻ loi bàn tán cũng chỉ có vài người, sao Vân Phi Vũ lại không hiểu tâm tư của hắn, y lấy hai lượng bạc vụn từ trong người ra, nhét vào tay hắn: “Ta thật sự rất tò mò, phiền tiểu nhị ca nói cho ta một chút, được không?”

Tiểu nhị mân mê bạc trong tay, ánh mắt nhất thời sáng ngời, lập tức cất vào trước ngực, kéo chiếc ghế bên cạnh y rồi ngồi xuống: “Công tử, ngài muốn biết điều gì? Tiểu nhân nhất định sẽ biết gì nói nấy.”

“Quả nhiên!” Vân Phi Vũ mỉm cười: “Ta muốn biết nội chiến, ngoại chiến là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nước ta bắt đầu đánh giặc?”

“Xem ra công tử đúng là đã lâu không bước ra ngoài, nước ta đã bắt đầu đánh giặc rồi.” Vẻ mặt tiểu nhị hiện một chút ảm đạm: “Đánh tới đánh lui, đến cuối cùng, người chịu tai họa không phải là bình dân bá tánh chúng ta hay sao.”

Nhận ra bản thân đang bực tức, tiểu nhị tỉnh táo lại, nhìn chung quanh một lượt, vuốt ngực nói: “May mà tiểu trấn của chúng ta ít người.”

“Đúng rồi, là đánh với ai? Ta nhớ rõ quốc gia lân cận chỉ có Tây…” thiếu niên cố gắng nhớ lại những quyển sách trước kia đã đọc qua.

“Tây Chích quốc, chính là đánh cùng bọn họ.” Tiểu nhị vội vàng tiếp lời.

Thiếu niên không khỏi kinh ngạc: “Ta nhớ rõ, nước ta đã ký hiệp ước hòa bình ba mươi năm với Tây Chích quốc rồi cơ mà, sao bỗng nhiên lại giao chiến?”

“Aiz…chuyện này còn không phải do nội chiến gây nên sao. Tây Chích quốc kia vốn là một lũ lòng lang dạ sói, đã muốn nuốt trọn lãnh thổ Dạ Diệp quốc chúng ta từ lâu. Trước kia vẫn do Vân gia gánh vác, mà hiện tại…” Tiểu nhị buồn bã lắc đầu.

“Vân gia? Có liên quan tới Vân gia?” Thiếu niên cả kinh, tại sao chuyện xấu nào cũng liên quan tới Vân gia? Cái gia tộc biến thái đó nên bị diệt trừ sớm mới tốt.

“Công tử biết Vân gia?”

“Đúng.” Thiếu niên thản nhiên gật đầu: “Vân gia nổi danh như vậy, muốn không biết cũng khó.”

“Nói cũng phải.” Tiểu nhị cười cười, sau đó đè thấp thanh âm: “Vậy công tử cũng biết chủ nhân thật sự của Dạ Diệp quốc là Vân gia, đúng không?”

“Biết.” Vân Phi Vũ thản nhiên đáp lại.

“Chính là nguyên nhân này, hiện tại triều đình cùng Vân gia nháo lên rất căng thẳng, không chỉ tự thành lập thế lực cho riêng mình, hơn nữa còn đối nghịch với Vân gia. Ngài nói xem, nháo một trận lớn như vậy, Tây Chích quốc vốn giương mắt hổ muốn thâu tóm ta đã lâu, lẽ nào bọn chúng chịu án binh bất động, có phải hay không?”

Vân Phi Vũ có chút đăm chiêu, gật gật đầu, đột nhiên hỏi tiếp: “Vân gia nháo loạn với triều đình, nhưng bọn họ không thể nào cấu kết với ngoại bang để đối phó với chính quốc gia mình, đúng không?”

“Chậc chậc, công tử, ngài có điểm không biết rồi. Dạ Diệp quốc chúng ta là do một tay Vân gia dựng nên. Họ có năng lực dựng lên một quốc gia, đương nhiên sẽ có năng lực tạo nên một quốc gia thứ hai. Cho dù bọn họ không giúp đỡ Tây Chích quốc, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đánh lại triều đình đâu. Kỳ thật, triều đình đúng là rảnh rỗi tìm việc, không phải cứ ngoan ngoãn nghe lời là được rồi sao?”

Ý thức được việc mình lại đang càu nhàu, tiểu nhị sờ sờ gáy, cười ngượng hai tiếng.

“….Nghe ý tứ trong lời nói của người, có vẻ ngươi vẫn hy vọng Vân gia nắm quyền triều chính trong tay?” Thiếu niên khó hiểu, rõ ràng Vân gia làm nhiều chuyện ác như vậy, vì sao vẫn có người ủng họ bọn họ?

Tiểu nhị thở dài: “Công tử, mặc kệ người nào nắm giữ quốc gia, bá tánh chúng ta chỉ mong có được những tháng ngày bình an. Nghĩ như vậy là sai sao?”

Thiếu niên ngẩn người. Từ khi tới thế giới này, y vẫn luôn chịu sự khống chế của Vân gia, cho nên từ đáy lòng vẫn luôn chán ghét bọn họ, thầm nghĩ Vân gia mau chóng diệt vong thì tốt rồi. Nhưng y đã quên mất một việc quan trọng, bởi vì Vân gia đủ cường đại, cho nên bọn họ mới có thể chi phối hết tất cả mọi thứ, thao túng toàn bộ quốc gia, nhưng bên cạnh đó, bọn họ cũng có nghĩa vụ của riêng mình, đó là duy trì sự phồn vinh, bảo hộ, chống đỡ quốc gia.

“Kỳ thực, việc gì cũng có hai mặt cả, chỉ là bản thân mình không muốn thừa nhận mà thôi!” Vân Phi Vũ âm thầm thở dài.

“Nếu triều đình đã dám đối nghịch cùng Vân gia thì cũng nên nghĩ tới kết quả này.” Y ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Nếu triều đình đã chuẩn bị tốt cho việc đối nghịch cùng Vân gia, vậy chắc bọn họ cũng chuẩn bị tốt cho việc chống đỡ với kẻ thù bên ngoài chứ?”

“Việc này thì tiểu nhân không rõ, chỉ nghe nói là hiện tại triều đình đang chiêu binh mãi mã, tích tụ quân lương từ khắp mọi nơi để đối phó với kẻ thù bên ngoài.”

“Nga, chiêu binh khắp cả nước sao?”

Tiểu nhị hiểu y muốn hỏi cái gì, gật đầu: “Có lẽ nơi này hơi hẻo lánh nên vẫn chưa có ai tới, có điều” hắn ghé sát tai thiếu niên: “Kỳ thực, có người cho rằng nơi này quá gần Phượng Hoàng sơn, vậy nên người của Triều đình không dám tới.”

“Phượng Hoàng sơn, là vì ma giáo sao? Người kia…hắn có khỏe không?”

Thấy thiếu niên ngẩn người, tiểu nhị nhìn bốn phía, sau đó mở miệng: “Công tử, ngài còn muốn hỏi gì không, nếu không thì tiểu nhân phải đi ngay.”

“…” Thấy tiểu nhị muốn đứng lên, Vân Phi Vũ giữ chặt hắn: “Còn một việc cuối cùng, hôm qua ta nghe hai người kia nói nội chiến không ngừng, chắc là không chỉ triều đình cùng Vân gia mâu thuẫn, đúng không?”

Tiểu nhị gật đầu, lại tiếp tục ghé sát tai y: “Công tử, việc này tất cả mọi người đều biết, nhưng không ai dám công khai thảo luận, chỉ sợ bên ngoài sẽ xuất hiện người của bọn họ, ai lại chẳng sợ rơi đầu?”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của thiếu niên, tiểu nhị tiến gần đến tai y, thổi một hơi khí nóng lên đó, hại y rùng mình một trận. Y thật sự không có thói quen thân mật với người lạ như vậy, nhưng vì tin tức, chỉ có thể nhịn xuống.

“Mấy vị kia đều là đại nhân vật, tùy tiện dậm chân một cái thì Dạ Diệp quốc này cũng rung chuyển, mà chốn giang hồ cũng náo loạn theo, càng miễn bàn tới chuyện bọn họ giao chiến, quả thực khiến lòng người hoảng sợ, aiz…hiện tại, mọi người đều ôm ý tưởng sống bình an được ngày nào thì hay ngày ấy. Biết làm sao bây giờ, mấy vị ấy không muốn dừng lại, tiểu nhân vật như chúng ta cũng chỉ biết thuận theo mà thôi.”

Vân Phi Vũ cũng đoán được đại khái mấy người kia gồm những ai, nhưng bản thân đã không ra ngoài suốt tám tháng, nói không chừng còn liên quan tới người mà mình không biết, đang muốn mở miệng hỏi lại nghe thấy một tiếng quát lớn.

“Tiểu Bảo, ngươi có muốn ăn cơm không, lại lười biếng rồi, còn không mau chóng đón khách đi!”

“Đến đây đến đây.” Tiểu nhị vội vàng đứng dậy, cười với thiếu niên: “Công tử, xin lỗi, tiểu nhân còn có việc.”

“Uhm.” Thiếu niên gật đầu, tâm trí nhớ lại lời lão đầu đã nói, dường như trận hỗn loạn này có liên quan tới mình. Nếu thật sự liên quan tới y, vậy những người gây ra hỗn loạn rất có thể là bọn họ. Nhưng trong số bọn họ, ai cũng có thù oán với y, vả lại, trong mắt bọn họ thì y là người đã chết, vậy tại sao lại dây dưa tới y?

Nhìn lớp đất màu vàng bên ngoài, Vân Phi Vũ cảm thấy mờ mịt, nhưng nghĩ rằng tiếp tục dừng lại nơi này cũng không có tiến triển, cần phải tới thành trấn lớn xem xét, không chừng sẽ thu thập được nhiều tin tức, thuận tiện cũng tìm một công việc ổn định, những viêc khác…sau này tính toán tiếp.

==========================================================================================

*Bạo yêu hoa: Thận dê bung

*Sao ngưu đỗ: Dạ dày bò xào lăn

*Thoán thiêu dương tràng: Ruột dê nướng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui