Tiểu Thư Cưới Vợ

Màn đêm yên tĩnh không chút tiếng động, Vân Phi Vũ nằm trên giường nhưng không thể tiến vào giấc ngủ.

“Rốt cuộc ngày mai nên đi hay không nên đi?” Vấn đề này mãi luẩn quẩn trong đầu, khi nghe thấy tiếng kẻng báo canh ba, y vẫn tiếp tục ngẩn người nhìn trần nhà.

Buổi trưa, cùng người nọ tản bộ trong hoa viên, hai người trò chuyện với nhau rất ít. Người nọ chẳng nói nhiều, y lại không có lời nào để nói, cố gắng kiên nhẫn chờ người nó nói ra mục đích gặp mình, nhưng hắn chưa hề đề cập tới việc gì, ngay cả ciệc phong thưởng cũng không mảy may đụng tới. Chỉ là, trước khi y xuất cung, người nọ thản nhiên nói một câu: “Ngày mai lại tới.”

Trong lúc kinh ngạc, y thoáng nhận thấy vẻ chờ mong trong mắt người nọ, dù vậy y cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở lại nơi này, vậy nên không trả lời hắn, mà người nọ nhìn thấy biểu hiện này của y cũng không tức giận, chỉ than nhẹ một tiếng: “Chân là của ngươi, ngươi tự mình quyết định.”

Khi người nọ xoay đi, thiếu niên vô tình nhận thấy vẻ cô tịch trên gương mặt hắn, trong lòng không khỏi sinh ra một chút thương tiếc. “Thật ra người này cũng rất cô quạnh.”

Y đã nghe qua một chút sự tích về hoàng đế Dạ Lam, nghe nói mới hai tuổi hắn đã đăng cơ, sau đó nhận được sự phụ tá của các vị đại thần, kỳ thực chính là nanh vuốt của Vân gia. Mãi cho tới hai năm trước, dưới sự trợ giúp của cửu thân vương, cuối cùng hắn mới có thể thu hồi toàn bộ quyền lực.

Bên ngoài đồn đãi, dường như hắn một mình lớn lên trong sự cô đơn, cho tới khi Cửu thân vương xuất hiện, lúc đó hắn mới biết mình còn người thân. Về phần vì sao nói hắn không có thân nhân, Vân Phi Vũ đoán chuyện này nhất định có liên can tới Vân gia.

Vân gia là một gia tộc kỳ dị, bọn họ còn không thèm để ý tới việc quan hệ huyết thống, sao có thể thương tiếc tới tình cảm của người khác. Y nhớ rõ trên mình còn có năm người ca ca khác, nhưng sau khi tuyển được gia chủ đời sau, năm người kia lập tức biến mất, đại khái là như vậy.

Nhớ tới việc này, trái tim Vân Phi Vũ lập tức băng lạnh. Phụ thân của thân xác này là người của Vân gia, hắn không hề lưu tình với chính nhi tử của mình, huống chi Khung gia chỉ là con rối trong mắt hắn, chỉ sợ khi Dạ Lam hoàng đế đăng cơ, đó cũng chính là lúc vị hoàng đế này phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.

Vậy ngày mai có nên đi hay không? Đối mặt với ngữ khí chờ mong của người nọ, còn tiếng thở dài kia cũng khiến y do dự. Hại người nọ tới bước này cũng chính là Vân gia, tuy bản thân chỉ là người từ thế giới khác đến đây, nhưng khoác trên mình vỏ bọc của Vân gia nên y vẫn cảm thấy áy náy. Dù sao, khối thân thể này thực sự đang chảy trong mình huyết thống của Vân gia, không thể thoát khỏi can hệ với bọn họ.

“Ngày mai tiến cùng nói vài lời với hắn, sau đó mới rời đi. Cứ quyết định như vậy.” Thiếu niên nói vậy, nhắm mắt tiến vào giấc mộng.

Sáng sớm, cầm lệnh bài tiến cung người nọ đưa cho, y đi thẳng tới Dạ Hòa điện. Thị vệ canh cửa cho y biết hoàng thượng vẫn đang lâm triều. Do dự xem có nên đi luôn hay không, nhưng nghĩ như vậy thật sự không lễ phép với bậc đế vương, Vân Phi Vũ đành phải nhẫn nại, lẳng lặng đứng đợi ngoài điện.

Đang lúc ngẩn người đến nhàm chán, y chợt nghe được tiếng gọi: “Hạ Vũ.”

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người nọ thân mặc một bộ long bào vàng rực, đầu đội cửu lưu miện quan, phía sau còn có sáu gã thị vệ, nhanh chóng bước về phía mình, trên mặt là vẻ kinh hỉ không chút che dấu.

Vân Phi Vũ lập tức quỳ lên mặt đất, vừa định mở miệng đã bị người nọ kéo lên: “Đến đây là tốt rồi, không cần đa lễ như vậy.”

Đi vào nội điện, người nọ thay đổi một bộ y phục nhẹ nhàng mới bước ra, cho hai bên lui ra ngoài, sau đó mỉm cười lôi kéo thiếu niên ngồi xuống: “Ta nghĩ rằng hôm nay ngươi sẽ không đến chứ?”

Vân Phi Vũ chưa thích ứng được với sự thay đổi thái độ của hắn, lời từ biệt cũng khó lòng thốt ra.

Khung Tử Dạ thấy sắc mặt y có chút kỳ quái, kiềm không được liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Quên đi, sớm hay muộn cũng phải nói, chi bằng nói luôn.”

Thiếu niên đứng lên, cung kính thi lễ, sau đó nhìn thẳng hắn: “Hoàng thượng, thảo dân tới đây là nói lời từ biệt, cảm tạ người coi trọng, nhưng thảo dân đã quen với cuộc sống tự do tự tại, đành phải phụ lòng yêu mến của người. Thảo dân chỉ biết nói lời tạ lỗi!”

Nghe xong những lời này, Khung Tử Dạ nhất thời thất thần, sắc mặt nhanh chóng ảm đạm: “Ngươi thật sự không muốn lưu lại hay sao?”

“Thảo dân cô phụ lòng yêu mến của hoàng thượng, mong hoàng thượng tha thứ.” Nói xong, thiếu niên khụy chân quỳ xuống trước mặt hắn.

“Aizz… thôi, đứng lên đi.” Người nọ nâng tay, sau đó hỏi: “Ngươi đến đây nói lời từ biệt là chuẩn bị rời đi trong hôm nay?”

“Đúng.”

Khung Tử Dạ trầm tư một lát, sau đó mới hỏi: “Ngươi chuẩn bị ra ngoài làm gì? Hay chỉ hành tẩu giang hồ mà không có mục đích?”

Nhớ tới tương lai tươi đẹp mà mình suy tính, thiếu niên không khỏi lộ ra nụ cười sáng lạn: “Ta chuẩn bị vừa ngao du vừa làm việc, sau đó nhấm nháp mỹ vị khắp nơi, cuối cùng tìm một nơi có phong cảnh đẹp, thái bình, mở một quán cơm nhỏ, tự mình làm lão bản, sau đó nấu những món ăn của mình để phục vụ mọi người.”

Vừa quay sang lại bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của người nọ, Vân Phi Vũ biết bản thân thất thố, y hơi cúi người: “Đây chính là mục đích của thảo dân, có lẽ nhìn vào quả thực rất nhỏ bé, không đáng kể, nhưng đó là nguyện vọng từ nhỏ của thảo dân, mong hoàng thượng ân chuẩn.”

“Thật ra… ngươi không cần ra ngoài cũng có thể nếm được mỹ thực khắp thiên hạ.”

“?” Thiếu niên khó hiểu, Khung Tử Dạ cười khẽ: “Ngươi quên rồi sao? Nơi này chính là hoàng đô, những món ăn ngon nhất đương nhiên sẽ tụ tập tại nơi này, mà trong hoàng cung, mặc kệ là vật phẩm hay là người phục vụ cũng được tuyển chọn vô cùng kỹ càng. Đương nhiên, ngự trù (đầu bếp hoàng cung) cũng vậy,bọn họ được tuyển từ khắp nơi trong cả nước, thông thuộc món ăn khắp nơi, ngươi muốn ăn món gì, chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng sẽ có.” Nghĩ một chút, hắn tiếp tục bổ sung: “Cho dù ngươi muốn học, trẫm cũng có thể hạ lệnh để bọn họ dạy ngươi, cần gì phải đi khắp nơi như vậy.”

“Chính xác là như vậy.” Thiếu niên tự cười bản thân, y thật sự đã quên nơi này là hoàng cung, những thứ tốt nhất đương nhiên sẽ tề tựu nơi đây. Tuy nhiên, lần này đi ra ngoài, thứ nhất là muốn thực hiện ước mơ, quan trọng hơn là… trong thâm tâm y vẫn hy vọng có thể gặp lại người nọ, nhưng người này hành tung bất định, cho nên y chỉ có thể hành tẩu khắp nơi tìm kiếm, chỉ cần có thể nhìn lướt qua hắn một lần cũng tốt.

“Tạ ơn ý tốt của hoàng thượng, nhưng thảo dân vẫn quyết định hành tẩu khắp nơi ngắm nhìn phong cảnh, đồng thời nếm qua mỹ vị từng vùng, thuận tiện quan sát cuộc sống thiên nam địa bắc.” Thiếu niên cúi đầu, kiên quyết nói.

Trong lòng nghĩ rằng thiếu niên sẽ đáp ứng, ai người lại bị cự tuyệt. Khung Tử Dạ vừa định phát hỏa lại nghĩ tới chuyện người đã đi mất, cơ hội nhìn thấy hoàng thúc cũng tan biến, đành phải nén giận, ngưng thanh hỏi: “Không thể không đi?”

Thiếu niên không hề do dự, lập tức gật đầu.

“Vậy có thể ở bên cạnh ta thêm một thời gian hay không?”

Nghe thấy lời này, Vân Phi Vũ không khỏi nghi hoặc thốt lên: “Vì sao?”

“Xem ra không thể không nói lời thật! Người này có thể đồng ý khẩn cầu ở bên cạnh ta thêm một ngày, điều đó chứng tỏ y cũng đã mềm lòng. Biết đâu nói ra sự thật còn có thể giữ y lại.”

“Ngươi có biết cửu thân vương, hoàng thúc của ta không?”

Thiếu niên gật đầu: “Đã nghe qua.”

“Hoàng thúc là người rất tốt, là người vô cùng vĩ đại.” Khung Tử Dạ xuất thần nhìn một hướng, trên mặt tràn ngập vẻ sùng kính, “Chính là…” nháy mắt, hắn nhăn nhó, vẻ mặt vô cùng thống khổ: “Ta đã làm một việc khiến hoàng thúc vô cùng thương tâm, khiến hắn phi thường thất vọng về ta. Cho nên, hắn không bao giờ… muốn gặp ta nữa, thậm chí… ngay cả Diên Kinh hắn cũng không muốn bước vào.”

Nhìn vẻ thống khổ trên mặt hắn, thiếu niên muốn lên tiếng trấn an, mấp máy môi lại không biết nói gì.

Qua khoảng nửa khắc, rốt cuộc Khung Tử Dạ cũng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía thiếu niên: “Tuy rằng việc này không can hệ tới ngươi, nhưng Mạc tiên sinh nói cho ta biết, nếu ngươi có thể ở lại đây, ngài ấy có thể thuyết phục hoàng thúc tới Diên Kinh một chuyến.”

Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn: “Ta sao? Nhưng ta vốn không quen biết cửu thân vương, tại sao hắn có thể tới Diên Kinh vì ta?”

“Vậy thì ngươi không biết rồi.” Khung Tử Dạ dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn về phía thiếu niên: “Hoàng thúc vô cùng trọng dụng nhân tài, ngươi cùng Duẫn Lạc vào sinh ra tử, biết đầu chừng hoàng thúc sẽ tới gặp ngươi, bởi vì Duẫn Lạc do chính tay hoàng thúc phát hiện, sau đó bồi dưỡng thành tài.”

Vân Phi Vũ nghĩ nghĩ, vẫn không dám tin tưởng: “Ta ở lại đây thật sự có ích? Cửu thân vương sẽ tới Diên Kinh vì ta?”

“Sẽ tới, nhất định sẽ tới.” Khung Tử Dạ cực kỳ khẳng định: “Mạc tiên sinh nói cho ta biết, chỉ cần ngươi lưu lại, ngài ấy nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đưa hoàng thúc tới Diên Kinh.”

Thiếu niên nhíu mày, xem ra việc nói chuyện hôm qua đều nằm trong tính toán của người nọ, suy nghĩ của y vẫn luôn khôn khéo như vậy.

“Vậy… nghe ý tứ của người, kỳ thực Mạc… ngự sử chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đưa vương gia tới đây?”

“Đúng như vậy.” Thần sắc Khung Tử Dạ bỗng nhiên ảm đạm: “Nhưng ta ở nơi này, nếu không có việc gì có thể đả động tới hoàng thúc, hắn căn bản không muốn tới đây, cho nên ta cầu xin ngươi đó.”

“…” Vân Phi Vũ giật mình. Được một vì đế vương nhờ vả là vinh dự hiếm có, nhưng điều y để ý không phải thứ này. Y thầm nghĩ rốt cuộc vị vương gia kia vì chuyện gì lại có thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả chất tử của mình cũng không gặp?

“Aiz… quên đi.” Thiếu niên mỉm cười: “Muốn ăn món ngon, học nấu nướng thì ở nơi này thực hiện cũng được, hơn nữa, việc tìm người kia cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều, cứ coi duyên phận đi. Nếu ông trời nhân từ, nhất định khi ta còn sống sẽ cho ta gặp lại hắn một lần.”

Đứng lên, đi tới trước mặt người nọ, thiếu niên cung kính thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc: “Thảo dân Hạ Vũ nguyện vì hoàng thượng giải tỏa ưu phiền, nhất định sẽ dốc hết sức lực.”

“Được được.” Vừa nghe được thiếu niên đáp ứng, Khung Tử Dạ lập tức tiến lên kéo lấy y, dù chưa nói chuyện nhưng trong mắt lại tràn ngập cảm kích.

“Tuy nhiên, thảo dân có một thỉnh cầu mong hoàng thượng chấp nhận.”

“Ngươi nói đi.” Chỉ cần y có thể lưu lại là tốt rồi. Hiện tại, Khung Tử Dạ vô cùng hưng phấn, căn bản không để ý tới việc thiếu niên yêu cầu chuyện gì.

Thoáng suy tư, Vân Phi Vũ cung kính: “Thỉnh hoàng thượng có thể cho phép thảo dân tới trù phòng của hoàng cung để học hỏi, còn nữa, sau khi việc này kết thúc, nếu thảo dân muốn rời đi, mong hoàng thượng đáp ứng.”

“Ngươi vẫn muốn rời đi sao?” Khung Tử Dạ khó hiểu nhìn y: “Nếu ngươi đã đồng ý lưu lại một lần vì trẫm, vậy tại sao không thể ở lại phò tá trẫm?”

Thiếu niên tươi cười, ung dung mở miệng: “Hoàng thượng, thảo dân vẫn luôn hướng tới cuộc sống tự do tự tại, sau đó mở một quán cơm nhỏ, trải qua những tháng ngày bình thường. Nếu ở lại trong triều, chỉ sợ cả đời này cũng không thể thực hiện nguyện vọng, cho nên mong hoàng thượng chấp thuận.”

“Thôi vậy.” Khung Tử Dạ than nhẹ một tiếng: “Mỗi người đều có nguyện vọng riêng, tuy rằng trẫm rất muốn giữ ngươi ở lại, nhưng ngươi đã không muốn, vậy trẫm cũng chẳng tiếp tục miễn cưỡng. Lần này, chỉ cần có thể gặp được hoàng thúc, sau đó ngươi muốn rời đi, trẫm nhất định không ngăn cản.”

“Tạ ơn hoàng thượng!” Vân Phi Vũ cúi người thật sâu, cũng an tâm hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui