Tiểu Thư Cưới Vợ

Nhìn nam nhân tiều tụy gầy yếu trước mặt, Vân Phi Vũ cảm giác khóe mắt cay cay khó chịu, y vội vàng nhìn chung quanh một vòng: “Ta nghe Thiết Ngưu ca nói tất cả mọi người ở trong này, sao lại chỉ có một mình huynh vậy?”

Tích Vô Nhai thấy ánh mắt thiếu niên trốn tránh, trong lòng càng thêm bi thương, nhưng vẫn mỉm cười đi tới cạnh bàn: “Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Nam nhân rót một chung trà nóng cho đặt lên vị trí đối diện. Vân Phi Vũ do dự một lát, cuối cùng đi tới, ngồi xuống, cầm chung trà trong tay, không tự nhiên đối diện với ánh mắt hắn, nhịn không được liền mở miệng: “Sao huynh có thể gầy thành như vậy?”

Tích Vô Nhai sờ sờ mặt, lạnh nhạt nói: “Phải không? Có thể do gần đây quá bận rộn!”

“Nói dối, huynh căn bản đang tự tra tấn bản thân.” Thiếu niên run rẩy môi, cuối cùng không đem những lời trong lòng này thốt ra khỏi miệng, bởi vì y hiểu người không có tư cách nói ra những lời này nhất chính là mình.

Hai người lặng im không nói, không khí trong phòng dần cô đọng lại, mang theo một chút áp lực.

Nam nhân lẳng lặng chăm chú nhìn thiếu niên đối diện, tham lam muốn đưa tất thảy những hình ảnh của y khắc vào trong tâm trí, mà thiếu niên đứng ngồi không yên, đột nhiên đứng lên: “Ta… đi tìm mọi người, đã lâu không gặp bọn họ, ta tới tiếp bọn họ một chút.”

Phía sau truyền tới tiếng thở dài sâu kín, nam nhân chua sót mở miệng: “Chỉ còn lại ba ngày, chẳng lẽ ngồi bên ta trong chốc lát mà đệ cũng không nguyện ý hay sao? Ta… khiến cho đệ chán ghét tới vậy?”

Vân Phi Vũ dừng bước, chậm rãi xoay người, khuôn mặt phức tạp, hơn nửa ngày mới nói một câu: “Huynh nên hiểu được, lòng ta…”

“Ta hiểu, ta hiểu.” Nam nhân lộ vẻ cười khổ, thùy hạ mi mắt nhìn chung trà trong tay: “Đã chờ đợi lâu như vậy rồi, sao ta có thể không rõ, ta chỉ muốn đệ ở bên ta thêm một lúc, ba ngày sau ta sẽ rời khỏi nơi này.”

“thình thịch” một tiếng, thiếu niên cố gắng trấn định *** thần đang hỗn loạn. Tách ra là một chuyện, nhưng nghe hắn nói muốn rời đi lại là một chuyện khác. Áp chế lưu luyến trong lòng, thiếu niên ngồi trở lại: “Ba ngày sau rời đi sao?”

Tích Vô Nhai giương mắt nhìn y, cười khẽ: “Không đi, lưu lại nơi này có ý nghĩa chi. Hơn nữa, ta cũng đã đáp ứng sẽ không xuất hiện trước mặt đệ. Ta sẽ không thất tín, chính là… ta hy vọng đệ có thể hạnh phúc!”

“Ta…” Hai tay gắt gao nắm chặt, cơn đau đớn kịch liệt truyền tới từ bàn tay cũng không thể áp chế từng cơn đau thắt dâng lên từ sâu trong thâm tâm: “Ta đã khiến hắn chịu khổ. Tích, xin lỗi huynh!”

“Hoàng thúc, hoàng thúc!” Cánh cửa bị đẩy ra, thấy hai người trong phòng, hắn ngừng lại, sau đó mỉm cười tiến lên phía trước: “Tiểu Vũ, đã lâu không gặp. Tiểu tử ngươi nha, ở Diên Kinh cũng không chịu tới thăm ta.”

Buông tay, cũng đồng thời thở phào. Vân Phi Vũ cười cười: “Gần đây có chút việc bận nên sơ sót, thật có lỗi.”

Vừa vào phòng đã phát hiện không khí giữa hai người khác lạ, Khung Tử Dạ nghi hoặc khó hiểu. Ngày đó hắn bất đắc dĩ đem việc thiếu niên muốn rời đi nói cho Mạc Bạch, tiếp đến, hắn lập tức hối hận. Tuy nhiên, sau đó nghe nói quan hệ giữa hai người bất ổn, hỏi qua Mạc Bạch vài lần chỉ thấy y lắc đầu thở dài, không nói chi. Tới hôm nay chứng kiến cảnh này, xem ra giữa hai người thực sự có vấn đề.

Tuy rằng hắn vẫn bài xích nam nhân quyến luyến tình cảm, hai người chia lìa cũng là kết quả mà hắn mong muốn. Nhưng từ hơn nửa tháng trước, nhìn thấy hoàng thúc, hắn khiếp sợ, hắn không thể tin. Vị hoàng thúc luôn tự tin kiêu ngạo kia lại có thể trở nên tiều tụy thành như vậy. Mà những ngày này, thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng.

Hắn không rõ yêu là cái gì, cũng không hiểu rốt cuộc giữa hai người bon họ đã xảy ra chuyện gì, từ khi hắn áp chế dục vọng với thiếu niên vào sâu trong đáy lòng, hắn liền hy vọng hai người có thể hòa hảo, bởi vì đối mặt với hoàng thúc như vậy, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng. Nhìn thiếu niên, hắn có một bụng câu hỏi muốn thốt ra, đang muốn mở miệng, bên ngoài lại truyền tới tiếng người.

“Vương gia, chuẩn bị khai yến, Mạc tiên sinh mời ngài tới.”

“Ân, đã biết.” Tích Vô Nhai đứng lên nhìn hai người: “Đi thôi, yến tiệc bắt đầu rồi.”

“Nga”

Khung Tử Dạ bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn đứng lên, mà Vân Phi Vũ nhìn hắn như vậy không khỏi cười thành tiếng: “Không ngờ ngươi cũng có lúc ngoan ngoãn như vậy.”

Thấy nam tử trừng mắt liếc mình một cái, thiếu niên cười càng thêm sáng lạn, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nam nhân, đến khi thấy ánh mắt hắn ôn nhu như nước, khuôn mặt y nhất thời cứng đờ, lập tức quay lưng đi về phía cửa: “Ta đi gặp mọi người. Đã lâu không nhìn thấy bọn họ, ta tới trước tiếp đón một chút.”

Thấy thiếu niên dường như muốn trốn, Khung Tử Dạ vô cùng buồn bực, quay đầu nhìn thấy hoàng thúc mình vẻ mặt cô đơn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Hoàng thúc, các người….”

“Đi thôi, khai yến.” Tựa hồ biết hắn muốn nói gì, Tích Vô Nhai lập tức ngắt lời, vỗ vỗ vai hắn, sau đó dẫn đầu bước ra ngoài.

“Rốt cuộc bọn họ làm sao vậy?” Khung Tử Dạ nhỏ giọng nói thầm, khó hiểu lắc đầu, lập tức đi theo.

Dưới sự chủ trì của Mạc Bạch, yến tiệc bắt đầu. Đầu tiên, mọi người chúc mừng một phen, sau đó liên tiếp không ngừng kính rượu. Bởi vì chỗ ngồi đặc biệt nên Vân Phi Vũ cũng bị kính rượu không ít. Tuy rằng nhiều quan viên chưa thấy y, nhưng lén hỏi một chút lập tức biết y là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng cùng vương gia, tránh không được nịnh hót một phen.

Trên bàn tiệc, y yên lặng ăn đồ ăn nam nhân gắp cho mình, thấy bóng đen phủ lên đầu, biết rằng lại bị kính rượu.

“Hạ Vũ huynh.”

Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên lập tức bưng chén rượu đứng dậy. Người tới mặc một thân bảo lam cẩm bào, khuôn mặt nho nhã thanh tú, tươi cười trên mặt không mang theo chút a dua nịnh bợ. Tuy rằng không biết hắn là ai, nhưng chỉ cần nhìn hắn đạm cười như vậy cũng sẽ không khiến người chán ghét.

Người nọ nâng chén về phía y: “Tại hạ Bạch Thanh Thu vẫn nghe thấy đại danh Hạ Vũ huynh nên rất mong ngóng được gặp mặt, rốt cuộc hôm nay cũng được như nguyện, nào, chúng ta cùng cạn một ly.”

Không có lời nói nịnh bợ dư thừa, rõ ràng thẳng thắn, Vân Phi Vũ nhất thời sinh hảo cảm, cụng chén cùng hắn, cười nói: “Được, cạn chén.”

Khi hai người uống cạn, Khung Tử Dạ ngồi một bên đột nhiên nói chen vào: “Bạch ái khanh, ngươi đã tới đây hẳn phải kính hoàng thúc trước, tại sao lại cùng Tiểu Vũ cạn chén trước?”

Bạch Thanh Thu cả kinh, lập tức quỳ xuống: “Thần nhất thời kìm lòng không được, mong hoàng thượng thứ tội.”

“Ha ha, đùa thôi mà. Hoàng thúc không để ý tới chuyện này đâu. Trẫm hiểu ngươi muốn gặp Tiểu Vũ nên trêu đùa một chút thôi, không cần cho là thật.” Khung Tử Dạ nâng hắn dậy, sau đó nhìn về phía thiếu niên: “Tiểu Vũ, Thanh Thu đuổi từ Tát Lan Thành tới Diên Kinh cũng chỉ vì muốn gặp mặt ngươi, hắn thực sự rất ngưỡng mộ ngươi nha.”

“Sao?” Vân Phi Vũ hơi giật mình nhìn hai người, hoàn toàn không rõ.

“Hoàng thượng, ngài đừng trêu đùa vi thần.” Bạch Thanh Thu cười khổ, sau đó nhìn thiếu niên: “Có thể Hạ Vũ huynh không biết tại hạ, nhưng ta ở Tát Lan Thành đã từng gnhe đại danh của huynh, vẫn luôn muốn được gặp mặt một lần, ai ngờ sau chiến tranh huynh lại vội vàng trở về Diên Kinh, mà hai tháng gần đây ta cũng mới nhập kinh nhậm chức. Kỳ thực ta đã rất muốn tới bái phỏng, nhưng không có cơ hội, rốt cuộc hôm nay cũng được toại nguyện. Phải đa tạ Hoàng thượng cùng vương gia đã cho hạ quan cơ hội này.”

Nhìn người nọ cung kính hành lễ cùng hai người, thiếu niên đột nhiên nhớ tới vị tuần phủ ở Tát Lan Thành cũng tên này: “Thì ra là vậy, khó trách ta cảm thấy tên này thực quen tai. Tuy nhiên, vì sao hắn lại muốn gặp ta?”

“Nói vậy chắc Hạ Vũ huynh rất khó hiểu vì sao ta muốn gặp huynh?”

Nghe thấy âm thanh chấn động của người nọ, thiếu niên lập tức hoàn hồn, gật đầu.

“Bởi vì ta rất ngạc nhiên.” Bạch Thanh Thu nhìn y: “Ngày đó, nghe mọi người truyền tụng, người đã dẫn chiến cuộc vào thế hòa nhau chính là một đầu bếp thấp bé, nói rằng chỉ một mình y cũng có thể chế phục hơn hai mươi hán tử thân hình cao lớn, cho nên ta lập tức nổi lên lòng tò mò, hôm nay vừa thấy…” người nọ đột nhiên dừng lại, sau đó cười nói: “Quả nhiên Hạ Vũ huynh giống như những lời mọi người đồn đại. Vóc dáng nhỏ bé, có điều, tại hạ thực tâm bội phục huynh, cho nên muốn kính huynh thêm một chén.”

Tuy lời nói thẳng thắn nhưng không khiến người nghe chán ghét, Vân Phi Vũ ha hả cười: “Nào, cạn chén.”

Yến tiệc bước vào hồi cao trào, mọi người vung quyền uống rượu, nói thiên nói địa.

Mạc Bạch vẫn biên mất vô tung đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, y thanh thanh cổ họng: “Các vị đồng liêu, nhân dịp chúng ta mừng sinh thần vương gia, tại hạ có một việc muốn tuyên bố.”

Toàn trường nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn y.

“Đại ca.” Mạc Bạch lên tiếng.

Mạc Ngôn đứng lên, sau đó gật đầu cùng y, nhìn về phía thiếu niên, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Tiểu Vũ, ngươi có nguyện ý nhận ta làm nghĩa phụ của ngươi hay không?”

Vân Phi Vũ đứng lên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, đang định mở miệng hỏi lại thấy Mạc Bạch chen vào nói: “Tiểu Vũ, đại ca của ta muốn tặng ngươi Huyền Mặc kiếm, nhưng vật này là vật gia truyền của Mạc gia, không thể tặng cho ngoại nhân, cho nên mới hỏi câu này. Hơn nữa, đại ca ta vừa lúc dưới gối vô tử (không có con), ngươi cũng lẻ loi một mình, đại ca ta lại vô cùng yêu quý ngươi, thường xuyên ở trước mặt ta khen ngợi ngươi, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này. Thế nào, có nghĩa phụ như đại ca ta cũng không chịu thiệt nha, vừa được kiếm lại vừa được một phụ thân quyền thế, thực có lời đúng không?”

“Nhị đệ, đừng nói hưu nói vượn.” Mạc Ngôn quát lớn: “Tuy rằng ta thực sự thích hài tử Hạ Vũ này, nhưng ta cũng không miễn cưỡng y.”

Vân Phi Vũ bị lời Mạc Bạch nói khiến cho dở khóc dở cười, nhưng đối mặt với Mạc Ngôn, người mà y tôn kính từ thâm tâm… Người này luôn đối xử hòa ái với những người chung quanh, xử sự công bằng, cũng không làm việc quá thiên vị, mà hắn cũng luôn lấy thân phận trưởng bối quan tâm tới mình, ủng hộ mình. Người như vậy lại muốn nhận y làm nghĩa tử, mặc dù có chút đột ngột, nhưng cả hai kiếp y đều không được hưởng thụ qua cảm giác phụ tử tình thâm, y quả thực vẫn có chút động tâm.

Nhìn vị trưởng bối kia hòa ái tươi cười, thiếu niên nhịn không được liền quỳ xuống trước mặt hắn: “Ta vẫn là kẻ phiêu đãng không có nơi ở cố định, không có một gia đình chân chính, nếu tướng quân không chê, Hạ Vũ nguyện ý nhận người làm nghĩa phụ.”

“Nghĩa phụ ở trên, xin nhận dập đầu của hài nhi.” Nói xong, thiếu niên lập tức dập đầu ba cái thật vang.

Mạc Ngôn cực kỳ cao hứng, lập tức kéo y lên: “Được được, mau đứng lên. Ha ha ha.”

Sau đó, chỉ thấy hắn bưng hai chén rượu trên bàn, một chén đưa cho thiếu niên, tự mình cầm chén còn lại hướng về phía mọi người: “Hoàng thượng, vương gia, còn có các vị đồng liêu, hôm nay mời mọi người làm chứng, từ lúc này, ta cùng Hạ Vũ chính là phụ tử.”

Hắn đột nhiên chuyển hướng về phía thiếu niên: “Nhi tử Hạ Vũ của ta, cùng phụ thân kính mọi người một chén.”

Vân Phi Vũ lập tức tiến lên sóng vai cùng hắn, sau đó hai người nâng chén hướng về phía mọi người. Thiếu niên mang theo tâm tình kích động, bất an, vui sướng, ngửa đầu cạn sạch chén rượu.

Tích Vô Nhai yên lặng nhìn, thản nhiên tươi cười nhưng vẫn nhịn không được mà nghi hoặc. Hắn nhìn về phía Mạc Bạch, thấy người nọ vuốt ve chòm râu cười tủm tỉm, không khỏi càng thêm nghi hoặc.

Quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nhìn thấy trên gương mặt y là nụ cười sáng lạn, nhẹ giọng nói: “Thì ra thứ đệ có thể chấp nhận chỉ có tình thân. Một khi đã như vậy, ta còn hy vọng xa vời làm chi. Tiểu Vũ, chúc đệ hạnh phúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui