Tiểu Thư Cưới Vợ

Tôn Lãnh nghe xong tựa hồ còn chưa thỏa mãn, cao giọng hỏi lại: “Chỉ có như thế?”

“Uhm.” Vân Phi Vũ gật đầu.

Tôn Lãnh cẩn thận quan sát y. Hắn cực kỳ nghi ngờ những điều y vừa nói, thầm nghĩ: “Không thể nào như vậy được. Từ trước tơi nay, Lí lão đầu luôn không muốn có ai khác bên cạnh. Chính ta đã đưa người tới đây mấy lần, lần nào cũng bị y mắng xối xả rồi đuổi trở về.” tuy rằng mấy tên kia đều là người do hắn cố ý xếp vào.

Bởi vì lão đầu kia quá mức thần bí, khi hắn trở thành quản sự thì ông ấy cũng đã ở tạp dịch viện. Tính tình ngang ngược không nói, có khi còn không coi quản sự như hắn ra gì. Hắn làm sao có thể nhẫn nại được. Nhưng kỳ lạ nhất chính là hắn bẩm báo lên thượng cấp, muốn đuổi lão đầu kia đi mà họ không đồng ý, ngược lại còn dạy hắn không nên quá hẹp hòi, cứ làm đúng chức trách của mình là được, chuyện của lão đầu hắn không nên quan tâm nhiều.

Nếu cấp trên đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm theo. Dù sao chức quản sự cũng do hắn vất vả mới đạt được, không nên vì một lão đầu không chịu nghe lời mà đổ sông đổ biển.

Lần này cố ý đưa Vân Phi Vũ tới chỗ lão đầu vì muốn mượn tay ông ấy chỉnh y, nhưng không nghĩ rằng lão đầu này lại tỏ ra bình tĩnh như vậy. Hắn không khỏi nghi ngờ: “Chẳng lẽ lão đầu kia nhìn ta không vừa mắt nên muốn đối nghịch với ta? Hay mục đích lần này cũng bị nhìn thấu nên y mới như vậy?”

Sau lưng Tôn Lãnh bỗng nhiên phát lạnh, thầm nghĩ: “Rốt cuộc lão đầu kia là người như thế nào? Không chỉ có cấp trên cho y chỗ dựa, hơn nữa còn nắm rõ nhất cử nhất động của ta trong lòng bàn tay.”

Nơi mình quản lý lại tồn tại một người như vậy khiến Tôn Lãnh không khỏi sợ hãi.

Nhìn tên ẻo lả trước mắt vẫn hoảng sợ, hồn vía trên mây, Vân Phi Vũ vô cùng khó hiểu, nhưng y cũng chẳng có thời gian để phí phạm, lập tức lên tiếng hỏi: “Tôn quản sự, ta có thể đi chưa?”

“Ừ, ngươi đi đi.” Tôn Lãnh phất tay rồi lại đột nhiên kéo y lại, thầm nghĩ: “Lão đầu kia không chịu động thủ. Giáo chủ ra lệnh ‘chăm sóc’ thiếu niên này. Ta làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy chứ.”

“Như vậy đi, hôm qua ngươi chẻ củi cả một ngày chắc cũng đủ dùng một thời gian. Hôm nay ngươi tới hoán tẩy phòng làm việc.”

“……..”

Vân Phi Vũ nhìn hắn, không nói một lời. Y biết hắn luôn tìm cách nhắm vào mình, nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, chần chờ một lúc liền hỏi: “Vậy còn Lí lão bá…….”

Lí lão đầu vốn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn, động không được mà nhổ cũng không xong. Hiện tại bị hỏi như vậy, cơn tức trong lòng nhất thời bùng nổ, chống eo nhìn về phía Vân Phi Vũ, rống lên: “Rốt cuộc ngươi có hiểu ai mới là quản sự hay không? Đừng tưởng có Hoàng hộ pháp làm chỗ dựa mà ta không dám đụng tới ngươi. Nghe rõ cho ta, lập tức tới hoán tẩy phòng, lập tức!”

“Hoàng hộ pháp là ai?”

Tôn Lãnh cả kinh, không nghĩ tới trong lúc kích động lại chính mình tiết lộ điều này.

“Đều là lỗi của tên này.” Hắn hung tợn trừng mắt Vân Phi Vũ rồi lại không tìm được lí do che dấu sai lầm của mình.

“Hoàng hộ pháp cái gì? Ta đã nói rồi, không chỉ đầu óc ngươi mới có vẫn đề, đến lỗ tai cũng có vấn đề nữa đúng không. Rõ ràng ta mới là quản sự, sắp xếp ngươi làm việc ở đâu mà còn phải hỏi lão đầu kia hay sao? Ngươi muốn nhàn hạ cũng không cần phải lấy đó làm lí do.”

Đương nhiên Vân Phi Vũ hiểu được tên này đang cố ý gây sự, lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội. Ngay khi định thốt lên những bất mãn trong lòng, y đột nhiên nhớ tới những lời Hoàng Trang nói với mình, đầu óc nhất thời thanh tỉnh không ít, không khỏi âm thầm thở dài: “Ta làm gì có tư cách tức giận!”

“Được rồi, ta đi ngay.” Vân Phi Vũ khiêm tốn khom người, xoay người đang muốn đi lại đột nhiên dừng bước: “Tôn quản sự, có thể nói cho ta biết hoán tẩy phòng ở nơi nào không?”

“………..”

Từ ngày đầu tiên gặp mặt, Tôn Lãnh đã nhận ra thiếu niên trước mặt là thiếu gia danh giá quen được nuông chiều từ nhỏ, hắn vốn tưởng khi mình nói ra những lời này có thể kích động tâm tính thiếu gia của y, khiến y vô lễ với mình như ngày hôm đó. Nghĩ đến có thể dựa vào cớ này mà trị y, cũng không ngờ hôm nay thiếu niên nghe được lời này lại cư xử lễ phép, cách thay đổi này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

“Tôn quản sự?”

Vân Phi Vũ nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt, thầm nghĩ: “Sao hôm nay hắn lại hay ngẩn người như vậy? Chẳng lẽ mắc bệnh đãng trí của người già? Nhưng nhìn tuổi hắn như vậy, chắc không thể xảy ra chuyện đó đâu!”

Hai người hai suy nghĩ, Tôn Lãnh nghi hoặc đánh giá thiếu niên một lượt nhưng không tìm ra một điểm bất mãn trong ánh mắt cũng như trên gương mặt y, đành phải kêu thiếu niên đang quét dọn bên cạnh: “Ngươi dẫn y tới hoán tẩy phòng đi.” Nói xong, hắn phất tay áo rời khỏi.

Trên đường, hai người một trước một sau, thiếu niên không nói lời nào thoải mái, chẳng mấy để ý. Đang đi, thiếu niên đột nhiên dừng lại, Vân Phi Vũ mải nhìn chung quanh nên không cẩn thận đụng vào phía sau hắn, ôm mũi nhìn về phía trước.

Trước mắt là một nam nhân thân mặc cẩm trù (y phục bằng tơ lụa, gấm) màu lam lạnh lẽo đang đi tới, đám người hầu dọc hành lang đều cùi người chào hắn. Y thầm đoán người đó là một đại nhân vật.

Thiếu niên để ý tới hành động của Vân Phi Vũ, vội vàng kéo kéo tay áo y, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn, mau cúi đầu hành lễ.”

Nghe được lời nói của người thanh niên, Vân Phi Vũ đột nhiên lấy lại *** thần, nhớ tới việc hiện tại mình cũng là người hầu trong trang viên này, không còn là ngũ tiểu thư cao quý của Vân gia, khiếm tốn một chút vẫn tốt hơn, miễn gặp phiền toái.

Chờ người nọ rời khỏi không còn thấy bóng dáng, đám người hầu đều nhẹ nhàng thở phào, Vân Phi Vũ khó hiểu hỏi thiếu niên bên cạnh: “Người đó là ai vậy?”

Thiếu niên vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn theo hướng người nọ rời đi: “Là Lam hộ pháp. Sau này nhìn thấy ngài ấy phải cẩn thận, ngàn vạn lần phải chú ý lễ tiết. Ngài ấy là người đặc biệt để ý tới cấp bậc cao thấp.”

“Nga” Vân Phi Vũ cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Khí thế cùng tướng mạo của hắn giống như đã gặp qua ở đâu đó?

“Đúng rồi, ngươi tên Kiều Phi Vũ đúng không?” Thiếu niên đột nhiên khoát lên vai y, bộ dạng đùa cợt giống như đã quen thân từ lâu.

“Uhm….” Vân Phi Vũ chưa kịp phản ứng, nhưng bản năng lại gật đầu trả lời.

“Ta tên là Triệu Tiểu Phi, hai người chúng ta cùng có một chữ Phi. Hay là như vậy đi, chúng ta kết bái huynh đệ. Nhìn thế nào cũng thấy ngươi nhỏ tuổi hơn ta, ngươi kêu ta một tiếng đại…” Thiếu niên đột nhiên gãi đầu: “Hắc hắc, quên mất là ngươi đã có đại ca rồi, hay là sau này ngươi gọi ta là Tiểu Phi ca, thế nào?”

Người này nhìn qua không phải kẻ xấu nhưng Vân Phi Vũ cũng đau đầu khi hắn đột nhiên nói tới chuyện kết bái. Rõ ràng mình còn chưa biết gì về hắn, hơn nữa bản thân đang bị Tôn Lãnh chú mục, chẳng lẽ hắn không sợ rước họa vào thân?

Vân Phi Vũ vốn không muốn đặt quá nhiều tình cảm ở nơi này, Hoàng Trang là ngoại lệ mà y cũng không muốn có ngoại lệ thứ hai, tâm tư hơi đổi, y mỉm cười nói với Triệu Tiểu Phi: “Được rồi, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Phi ca, còn chuyện kết bái để sau này tính, việc quan trọng bây giờ là…đưa ta tới hoán tẩy phòng, nếu không Tôn quản sự biết chúng ta nhạn hạ đứng ở đây, hắn nhất định sẽ phát hỏa.”

Nói xong thè lưỡi, nhưng Vân Phi Vũ không biết vẻ mặt này của y lại kết hợp cùng dung mạo hiện tại là cỡ nào kiều mị động lòng người.

Thấy thiếu niên đứng bất động nhìn mình tới mức xuất thần, Vân Phi Vũ khó hiểu, đẩy hắn: “Tiểu Phi ca, huynh làm sao vậy?”

“Sao?” Triệu Tiểu Phi bất giác xoa xoa khóe miệng, trong lòng cảm thán: “Khó trách Vân gia đại thiếu gia lại coi trọng y. Rõ ràng là nam nhân lại xinh đẹp như vậy, ngay cả nam nhân chỉ yêu thích nữ nhân như ta cũng thiếu chút nữa bị y đoạt mất ba hồn bảy vía. Aizzz……May mà ta không thích nam nhân.”

Xoay người, quay đầu nhìn thiếu niên nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóng: “Đi thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui