Tiểu Thư Giang Hồ


Sáng hôm sau, với tâm trạng cực kì lo sợ. Jessica vào lớp với cái mặt bơ phờ
-Wow!!! Một loài gấu trúc mới xuất hiện! -Sunny lên tiếng trêu chọc, năm nàng xúm vào 888.
-Hey! Đừng nói là cả đêm qua sợ quá không dám ngủ nhá -Soo tiếp lời.
-...
-Ớh...Sợ thiệt hả? -Nàng Nấm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh
-Đủ rồi! Sao lại không sợ? Các cậu nên nhớ là chính nhờ tớ anh dũng, can đảm hy sinh cho cả đám chạy thoát đó nghe chưa? -Jessica bực bội, đưa hai tay áp chặt vào tai.

.....Cộp....Cộp.....Cộp.....tiếng gót giày cao gót gõ xuống sàn nhà....
Âm thanh quen thuộc như mọi ngày, nhưng đối với Jessica thì đang tuyệt vọng chờ tử thần đến rước đi
Không biết tại sao tối qua nàng còn vô tư kể cười đùa với đám nhóc mà hôm nay lại lo lắng như vậy
Xin thưa rằng: Đó chỉ là vẻ ngoài nàng cố tình tạo ra, cũng như mọi người, nàng cũng có phần e dè trước "Ác thần" nhưng chỉ là "một chút" thôi.
Và sau hàng loạt chuyện động trời tối qua nàng đã làm thì cái "một chút" đó lại tăng theo cấp số nhân. Đến giờ thì nó đã trở thành "nhiều chút" , "tích tiểu thành đại" - nỗi sợ dâng cao khiến nàng không tài nào chợp mắt được.. hậu quả là hai mắt có hai cái vòng hula xinh đẹp màu đen đen ngự trị trên gương mặt xinh đẹp như nữ thần đang bị... cảm.
-SooYoung! Cậu có ra lệnh cho tụi nhỏ giữ mồm giữ miệng chưa? -công chúa đột nhiên quay sang.
-Rồi! Bảo đảm với cậu là chuyện chấn động WANGUI tối qua ngoài sáu chúng ta thì không đứa nào dám hé miệng đâu. Tớ đã dọa cho bọn nó sợ chết khiếp rồi! -Hyo gangster xuất hiện

.....xOẠCH.....Cửa được kéo ra... hơi lạnh lập tức tràn vào...cả lớp im bặt....
Miss Kwon bước vào lớp với dáng đi model quen thuộc, từ từ, chậm rãi, uyển chuyển.
Từ khi cảm thấy lạnh lạnh thì nàng Jess đã đánh lô tô trong bụng rồi, luống cuống đứng dậy chào giáo viên mà cứ giật thon thót lo sợ cái tên mình sẽ được vang lên.
Nhưng may thay, Miss Kwon dường như không phải người không phân biệt rõ giữa công và tư - hay là cô không chấp những chuyện vặt vãnh nhỉ? (còn lâu! ^^).
Thấy "nạn nhân" vẫn bình thản chép đề lên bảng, không liếc nhìn mình một lần nào. "Thủ phạm" thở phào nhẹ nhõm.
"Haiz...Cũng may , chắc cô ta không nhớ gì đâu nhỉ? Có lẽ tại rượu hôm qua mình uống làm cô ta...say theo " . (Trời ạ! Lí lẽ kiểu gì thế lày??) Nàng công chúa ngây thơ (-hay ngốc nghếch) cứ mãi tư duy theo cái lí luận lãng nhách, lãng xẹt, lãng đãng của mình rằng: Hôn một người trong khi đang say sẽ làm cho người bị hôn say theo . Mà không hề hay biết "thảm họa" đang dần dần tiến lại mình:

Miss Kwon cầm quyển sách đang bước xuống bàn cô học trò mất tập trung.
-Cô có vấn đề gì sao Jung tiểu thư? -giọng mỉa mai.

*giật mình*

-Không..không ...có ạ..
-Vậy mà tôi tưởng em đang mải mê mơ màng về cảnh tượng sẽ HÔN một chàng hoàng tử nào đấy chứ! -Miss Kwon nói thật nhỏ vào tai Jessica khiến nàng thoáng rùng mình sợ sệt.
-Cô..cô...
-Trả lời cho tôi biết: Phát minh thứ 3045 của Nobel là gì?
Khoảng cách từ Diêm Vương tinh đến Mặt trời là bao nhiêu năm ánh sáng?
Ai là người thứ 200 bay lên Mặt Trăng?
Chìa khóa để mở ra cánh cửa vườn treo Babylon được làm như thế nào?

Miss Kwon xổ một tràng toàn những câu hỏi mà người trả lời chắc phải thuộc dạng "Hàn Lâm Học Sĩ " mới có thể replay lại được.

Tất nhiên, Jessica làm sao có được kho kiến thức đồ sộ để trả lời hết chứ. Nàng đành câm nín nhưng vẫn không khuất phục ..
-Yah! Cô hỏi nhiều như vậy mà toàn những câu cao siêu thế làm sao em trả lời được chứ? Em là con người bình thường chứ không phải bất thường như cô -Jessica bực tức quát lại.
Và nàng nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Nhưng...đã trễ....
-Bất thường? Ý của em là tôi có vấn đề thần kinh sao?
Đám học trò bụm miệng cười rúc rích nãy giờ im bặt trước cái nhìn lạnh lẽo phóng tới.
-Không...không....ý...em khen cô là...phi thường.... -Đầu óc vốn đã lâu không sử dụng cho việc học được đánh thức và hoạt động hết công suất nhằm làm dịu cái lạnh đang ngày một tăng.
-Aigoo..từ khi Miss Kwon đến đây dạy thì phòng học S1 đã không còn cần tới máy lạnh nữa rồi.Chia buồn với bạn hiền Sica baby của chúng ta -Sunny nói nhỏ vào tai Seo.
-Dạ..Cầu trời cho Sica unnie chỉ bị dẹp toilet hay gì gì đó tương tự vậy thôi...Phạt chạy quanh khuông viên trường là chết chắc -SeoHuyn bắt ngón tay thành hình thánh giá cầu nguyện. (em gái tốt thiệt!! )

Mặc cho cả đám nhóc nhoi nhoi đang im lặng chờ xem Cinê, Miss Kwon vẫn giữ vẻ mặt không chút cảm xúc.
-Em...tối nay đến phòng quản sinh của mình nhận hình phạt.. Còn bây giờ thì chạy 2 vòng quanh sân bóng... cho đầu óc minh mẫn không suy nghĩ vẩn vơ nữa..Hiểu chứ?
Nói xong quay người bước đi, Jessica chỉ còn cách tức tối mà làm theo...tội ngiệp....Haizzz.....
-Chúc cậu "thượng lộ bình an, hạ lộ không bò càng" -cô bạn thân Nấm rù rì chúc may mắn. -Unnie cẩn thận...Chúc unnie mau "hoàn thành nhiệm vụ" -Lại đứa em "trời đánh" lên tiếng an ủi nhưng bên trong lại có chút gì đó gọi là trêu chọc.
Vậy là giữa cái nắng ban mai dịu nhẹ, có một nàng công chúa tóc vàng thở phì phò chạy zòng zòng sân bóng miệng không ngừng la hét
-Miss Kwon....Black Pearl...đồ đáng chết....Cứ đợi xem Jessica này sẽ làm gì cô nhé!!!
************
Tối hôm đó... Kí túc xá giáo viên.....
....Cộc....cộc....cộc....
-Vào đi! Cửa không khóa!
Cánh cửa bật mở, một cái đầu vàng lấp ló .
-Vào đi, làm gì mà đứng rình rập ngoài đó vậy? Tôi có ăn thịt em đâu! -người ngồi trên bàn làm việc vẫn không rời mắt.
Đầu vàng líu ríu bước vào sau khi khép nhẹ cánh cửa
-Ngồi đó đợi tôi chút, tôi đang dang dở vài việc -vẫn không quay đầu lại
Jessica khẽ gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa. Lúc này cô mới có dịp quan sát căn phòng.
Ngoài chiếc giường King size không thích hợp cho một giáo viên bình thường thì tất cả đều được thiết kế khá sang trọng.
Bộ sofa màu sáng, chiếc tủ quần áo đen bóng, tủ lạnh, TV, laptop,....tất cả đều thuộc loại đắt tiền. Đưa ánh nhìn thích thú và có phần ngạc nhiên bởi những "đặc cách" mà giáo viên này nhận được khác xa với những viên chức bình thường thì ánh mắt Jessica chạm vào một khung ảnh.
Bên trong bức ảnh là một gia đình nhỏ, với hai đứa nhóc và hai cô nhóc.

Gia đình sáu người?
Ôi dào, chuyện bình thường...nhưng......

Thứ bất thường khiến nàng công chúa cau mày chăm chú đó là hai cô bé, một trắng như sữa còn cô bé còn lại cũng chỉ kém hơn đôi chút. Tuy nhiên, chiếc vòng tay cả hai đang đeo lại là thứ đặc biệt....mà Jessica nhớ man mán đã gặp ở đâu đó..
"Quái! Sao nhìn cái vòng này quen quen nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu rồi..Cố nhớ nào Jessica, cô thông minh lắm kia mà...."
Jessica nhắm mắt cố nặn ra một hình ảnh nào đó chứng minh trí nhớ của mình không tệ. Bỗng....
Nàng mở choàng mắt và nhìn xuống cổ tay ...Chiếc vòng trong ảnh rất giống với chiếc vòng nàng đang đeo (ôi trời
Sư phụ!!!)
-Sao?Dò xét xong chưa? Tôi có nghe Miss Kwon trình bày về vấn đề của em. Bây giờ thì em có muốn giải thích gì không? -Tae Tae kéo ghế ngồi xuống đối diện.

-Cô bé trong ảnh này là cô sao? -Jessica vẫn còn lơ mơ chỉ tay vào khung ảnh.
-Ừ. Có vấn đề gì sao? -Tae nhìn cô học trò với cặp mắt khó hiểu.
-Cô chắc chứ? -Công chúa nghiêm giọng.
-Chắc.Ơh nhưng đây không phải vấn đề mà tôi đang hỏi em -Tae cau mày -Teangoo....
-Ớh...Ai vậy? -Tae đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài nhưng không thấy ai, lắc đầu trở vào.
-MungTaeng...
-Ai đó, không đùa nữa nhé! -Tae Yeon lập lại hành động khi nãy và kết quả cũng như vậy.
-Taengoo...MungTaeng...nhớ tớ không?
Tae Yeon đơ toàn thân nhìn lăm lăm Jessica đang đưa chiếc vòng đeo tay vào sắt mặt mình.
-Si..sica...chu....Là..là cậu sao? -bất ngờ nhưng cũng đưa cổ tay có chiếc vòng tương tự lên.

YAHOO
~
Giữa căn phòng khá sang trọng có hai con người ôm nhau nhảy tưng tưng...
.......Một lúc sau.........
-Yah! Sao tự nhiên cậu mất tích vậy hả? Làm tớ lo muốn chết, ai ngờ cậu về đây
Jessica nhăn mũi nhìn Tae Yeon đang cười toe toét.
-Thời gian thấm thoát nhanh thật, tớ không nghĩ Jessica mũi thò lò ngày nào giờ xinh đẹp và ngang tàng như vậy đâu -Tae thè lưỡi trêu.
-Yah! Nhóc lùn, muốn gì đây? Úynh nhau không? -Sica xăng tay áo .
-Thôi thôi! Hahaha cậu vẫn hung hăng như ngày nào, hèn gì bị ném vào đây.
-Kệ tớ, vào đây còn vui hơn ở bên ngoài. -Sica chu môi.
-Ừ thì cậu vui. Còn bọn tớ thì khổ rồi đây.
-Mà nè, sao tự nhiên bỏ nhà đi bụi vậy nhóc lùn? Tớ không ngờ cậu lại vào đây làm việc đó. Trời ạ, tin nổi không đây? Tam tiểu thư của Kim gia mà phải làm quản sinh sao? -công chúa tròn mắt.
-Tớ thích vậy. Cậu biết tính tớ vốn không thích tù túng mà. Vả lại công việc công ty có JaeJoong oppa và HuynJoong oppa rồi, có cần gì đến tớ đâu. Mà thôi, hôm nay cậu đến đây là để chịu phạt mà! -Tae đổi giọng lạnh lùng.
-Thôi mà....Tae iu dấu...nhóc lùn đáng yêu...tha cho tớ lần này đi....-Sica xuống giọng năn nỉ kèm cái môi trề trề.
Chịu thua trước cô bạn ranh ma của mình, Tae đành thở dài.
-Được rồi, lần cuối cùng đó, không được bày trò chọc phá Miss Kwon nữa nghe chưa? Cậu ấy ;à "sếp xòng" ở đây đấy. Có chuyện gì tớ không bênh vực được đâu -Tae giơ ngón trỏ, mím môi.
-Ok..ok...Nhưng mà cô ta làm việc trong trường này lâu lắm rồi sao? Nhìn cô ta cũng trạc tuổi chúng ta mà..
Nhắc đến cái tên Miss Kwon thì "dòng máu VamPire" của nàng công chúa sôi cuồng cuộn.
-Ừhm..Black Pearl bằng tuổi chúng ta, nhưng cậu ấy đã lấy bằng Tiến sĩ Kinh Tế tại Đại Học CamBridge. Nhưng đã từ chối rất nhiều lời mời từ cách tập đoàn lớn mà về đây làm quản sinh. Cậu ấy, tớ và Yoong chỉ vừa đảm nhiệm công việc khoảng sáu tháng nay thôi- Tae giải thích.
-Gì chứ? Nhận bằng Tiến sĩ khi chỉ mới 21 tuổi á? Cô ta có phải con người không vậy? Mà sao lại từ chối về đây làm việc này nhỉ? Không lẽ cô ta cũng điên giống cậu? -Sica cười khúc khích.
-Yah! Cậu ấy chịu về đây làm bởi vì thân phận của cậu ấy là... à mà thôi, không nói đến chuyện đó. Cậu chỉ cần hiểu đơn giản rằng WANGUI là nơi đã nuôi dưỡng cậu ấy từ nhỏ cho đến lớn. Vì thế mà Black Pearl chỉ muốn trả ơn, vậy thôi! -Tae nhún vai. -Hồi nãy sao cậu lại ngắt ngang câu nói thế? Miss Kwon là ai? -công chúa nghi ngờ nhìn Tae.
-Không có gì. Nói chung là cậu không cần thiết phải biết. Giờ thì làm ơn về phòng và ở yên trong đấy. Tớ không rảnh mà bênh vực cậu được đâu, mà nhớ phải giữ kín chuyện chúng ta là bạn bè. Ok? Ngủ ngon, Sicachu! -Tae ôm công chúa rồi mở cửa.
-Chúc ngủ ngon, tớ rất vui khi gặp lại cậu. Cô Kim, mong cô sẽ chỉ bảo em nhiều! -Sica vờ cúi đầu.
-Thôi thôi! Đừng bày trò nữa. Tớ mệt lắm rồi, tha cho tớ ngủ đi. Tớ cũng vui khi gặp lại cậu nhưng cái tớ muốn là không phải trong hoàn cảnh này. Bye!

Tae nói rồi đẩy nhẹ công chúa ra ngoài, ngáp dài rồi leo lên giường kéo chăn...Z..z...z...
--------------------
Jessica mang tâm trạng nửa vui nửa bực bội cất bước về kí túc xá.
Nàng vui vì được gặp lại bạn củ, nhưng bực bội vì từ ngày hôm nay phải "ngoan hiền" trước mặt Tae Yeon tránh cho bạn nàng khó xử.
Đang suy nghĩ mênh mang thì dòng suy tư bị ngắt ngang bởi một âm thanh là lạ..vang vang như từ cõi ...âm vọng về....
Suy nghĩ đó khiến công chúa rùng mình, da gà da vịt nổi lên hết trơn

Một bóng người cao cao, gầy gầy, bước thoăn thoắt ngang khuôn viên sân sau khu kí túc xá hướng thẳng vào khu rừng phía sau (vẫn thuộc khuôn viên WANGUI nha!!)
Tò mò, nàng cũng nhanh chóng bám theo sau
.......
Đi đến bìa rừng, âm thanh càng vang rõ hơn, đó là một giọng hát...một giai điệu trầm buồn..sâu lắng và khá quen thuộc...
Dò dẫm từng bước...công chúa tóc vàng bước từng bước vô định theo hướng tiếng hát phát ra..
Khoảng cách dần rút ngắn..

" Every night in my dreams I see you, I feel you....
That is how i know you go on..."

...Gần hơn...giọng hát lúc bổng lúc trầm....

"Far across the distance ... And spaces between us ...
You havee to show you go on ..."

Và cuối cùng nàng cũng tìm ra nơi giọng hát mang một nỗi đau vây kín phát ra..


Trước mắt Jessica là một con suối uốn khúc ...dưới cây hoa Hải Đường...trên bãi cỏ ..có một người con gái mang đầy tâm trạng....đang hát....

"...Near, far, wherever you are...
I believe that the heart does go on..."

Ánh trăng soi rọi xuống dòng nước, phản chiếu nguyên vẹn nét đẹp thanh tao trong đáy mắt lấp lánh nỗi đau của người con gái ngồi bên bờ đang lẩm nhẩm hát..

"...Once more you open the door....
...And youre here in my heart ...."

Sica tiến lại gần hơn, nép người vào thân cây ngọc lan và nhận ra bóng cao gầy đi trước đang đứng yên lặng phía sau cô gái một khoảng khá xa.. " Giọng hát này sâu lắng nhưng chứa đầy nỗi đau...chứng tỏ người đang hát đã trải qua rất nhiều đau khổ...Là ai? ...Ai mà có thể mạnh mẽ đứng thẳng dậy sau những đau buồn ấy...Mình thực sự muốn biết ..."

"...And my heart will go on and on..."

Bài hát kết thúc, Sica vẫn còn rất luyến tiếc giọng hát ấy...đau, buồn, tâm trạng..nhưng nó lại có sức lay động lòng người...

Bóng người con trai bước lại gần cô gái kia, dưới ánh trăng, Sica sửng sốt khi nhận ra hai người trước mặt...

" Cậu ta hình như là Min Ho, cậu nhóc vẫn thường cặp kè với Hong Ki..còn cô gái kia...nhìn quen quen nhỉ?.."
Bất ngờ, người con gái xoay mặt lại nhìn Min Ho và điều đó khiến công chúa bịt miệng mình ngăn tiếng thốt bật ra khỏi miệng
"Là Miss Kwon...cô ta...không lẽ...cô ta..hẹn hò..với học sinh...tại đây sao...?"
__________
-Noona! Em biết thế nào cũng tìm được chị ở đây mà
Min Ho mỉm cười , ngồi xuống cạnh Miss Kwon đang nhìn chăm chăm ra mặt nước.
-Tìm tôi làm gì?
-Nhớ.
Min Ho trả lời gọn lỏn lại càng làm con người vụn trộm trong kia há hốc mồm
- Cậu vẫn không thay đổi cách nói chuyện
-Còn noona vẫn thế, vẫn lạnh lùng, vẫn hờ hững như vậy - Min Ho đốp chát.
IM LẶNG
-Noona..Chừng nào chị mới chấp nhận em đây? Em lúc nào cũng mong rằng mình sẽ là bờ vai cho chị nương tựa mỗi khi muốn khóc, em muốn bảo vệ noona ...

Sica nín thở trước những gì đang nghe
"OMG! Cô ta là ai mà lại có nhiều người tán tỉnh như vậy? "
-Noona..chẳng lẽ noona cứ dằn vặt mình vì những chuyện quá khứ sao? Đó không phải là lỗi của noona...là anh ấy tự nguyện...và oppa đã dặn dò em phải bảo vệ chị thay anh ấy....
-...
-Noona...
- Im đi. Cậu biết ngày hôm nay là ngày gì đúng không? Tại sao lại nói những lời đó vào ngày hôm nay hả? Tôi không khóc, không cần bờ vai và cũng không cần ai bảo vệ. Nếu muốn ngồi đây thì im lặng còn không thì trở về kí túc xá trước khi tôi đổi ý
Jessica giật mình khi lần đầu nhìn thấy Miss Kwon mất bình tĩnh.
"Cô ta đang nổi giận sao?Trước giờ dù mình có chọc giận đến mức nào thì cô ta vẫn kiềm chế rất tốt mà...Có chuyện gì nhỉ?"
-Xin lỗi noona..em đáng chết...lẽ ra em không nên nói vào lúc này...xin lỗi...noona đừng bắt em phải rời xa chị...-Min Ho lí nhí
Ngoài kia nàng công chúa tóc vàng ngày càng nôn nóng muốn biết chuyện gì nên trong vô thức nhích gần tới trước..
Bỗng..
....RẮCCCC....
Bàn chân dẫm lên một cành cây khô...một âm thanh khô khốc vang lên...
Jessica chết đứng
Miss Kwon và Min Ho giật mình đồng loạt xoay người ra sau Sực tỉnh.
Jessica chạy thật nhanh ra khỏi khu rừng, chạy, chạy, chạy mà không cần biết mọi thứ xung quanh.
Cho đến khi đứng giữa phòng, cánh cửa được khóa lại cẩn thận rồi mà cô nàng vẫn còn run rẩy, tim đập loạn xạ khi thoát chết trong gang tấc.
Tắm rửa, thay đồ leo lên giường ..gác tay suy nghĩ
" Chuyện gì xảy ra giữa hai người họ nhỉ? Dường như ngoài mối quan hệ cô - trò giữa hai người đó còn có cái gì đó bí ẩn..nếu không thì đã không hẹn hò ở nơi vắng vẻ vào đêm khuya như thế này..
Nhưng...Min Ho nói là đi tìm cô ta kia mà...Còn giai điệu và lời bài hát mà mình vừa nghe nữa...sao nó đau buồn và nhiều tâm trạng vậy chứ...?
Giọng hát cô ta ấm thật...khá hay...nhưng bài hát đó có ý gì....
Nhưng mà chuyện này có liên hệ gì đến mình đâu nhỉ?Quan tâm làm gì?...
...."
Mải suy nghĩ, nàng công chúa thiếp đi lúc nào không hay...Trong giấc mơ, nàng mơ thấy con người đáng ghét kia lẩm bẩm hát và... khẽ mỉm cười với mình.....Đó là ác mộng hay là ....

Sorry vì đã ngâm hơi lâu... Chap này dài hơn bt nàk, koi như quà chuộc lỗi..... ^^



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận