- Ui da~
Ẻm la làng làm mọi ánh mắt đổ dồn về phía ẻm, trừ một người chỉ thoáng ngẩn lên nhìn rồi lại cúi xuống.
- Gì vậy bà? - Hyo lỏ mắt dòm
- Xúc động dữ~ - Soo thản nhiên phán, mắt dòm vô cái máy game của Sunny
Aigoo~ có gì đâu mà nhìn dữ vậy? chỉ là ẻm mải mê nghía người ta, quên mất ngón tay đang chọt vô cái đồ gọt bút chì. Thế là.. tèn ten~ =))
Dại gái thì chịu thôi chứ trách ai giờ~
Tíng... Toong...
Tiếng chuông hết giờ vang lên, đám nhóc lố nhố chen nhau ùa ra hai cửa. Ẻm nấn ná ở lại ý chờ người kia.
Miss Kwon vẫn ngồi lặng lẽ bên trang sách, chẳng hay biết có người vẫn ngắm mình.
.
Ánh nắng chiều hắt qua khung cửa sổ phòng học dần tắt, hơi lạnh phả nhẹ. Miss Kwon sực tỉnh dứt mắt khỏi trang chữ, nhìn vào đồng hồ đeo tay
Đã gần sáu giờ tối, cô đã ngồi gần một tiếng rưỡi
Thu dọn lại mớ giáo trình lộn xộn trên bàn, cô nâng chúng ôm ngang người dợm bước ra ngoài thì chợt nhìn thấy một bóng người gục mặt xuống bàn có vẻ như đang ngủ
Tiến đến gần, cô ngạc nhiên nhận ra ẻm
- Jessica.. - cô lay nhẹ
...
- Jessica, dậy mau.
Ẻm giật mình, dụi dụi mắt ngẩn đầu nhìn lên, toét miệng cười
- Xong rồi huh? Chúng ta về..
~ ~ ~ ~ ~
- Sao không về ?
Cô và ẻm bước song song qua dãy hành lang, cô ôm chồng giáo án trên tay, còn ẻm đeo ngược cái balo phía trước, vừa đi vừa che miệng ngáp, cái dáng đi trung sĩ nhìn chẳng lẫn vào đâu =.=
- Chờ Yuri ấy~ -ẻm tinh quái nhìn Miss Kwon
- Có thể gọi tôi. Lần sau đừng như thế nữa.
Cô lạnh nhạt tỏ ý không bằng lòng nhưng ẻm nghe được sự lo lắng bên trong, vui sướng cười toe toét
- Đang lo cho em sao? *nhướng mày*
- Không có. * nhìn chỗ khác*
- Có mà ~ -ẻm bước tới trước rồi quay người đi lùi mặt đối mặt với cô
- Đi đứng đàng hoàng không hả?
Cô nghiêm giọng.
- Thích vậy đó. Ai bảo không thừa nhận. Plèz~
Cô trừng mắt làm ẻm thích thú nháy mắt đáp lại. Giờ thì Jessica Jung không còn sợ Hắc Thần WANGUI nữa rồi~ ^3^
- Có làm được bài không?
- Dĩ nhiên là không ... tệ . Thấy em giỏi không? Thưởng đi~
Ẻm hí hửng chìa tay ra phía trước, mũi nhăn nhăn vòi vĩnh
- Tôi mời cơm tối
Cô chỉ nói thế rồi lạnh lùng bỏ đi. Mặc ẻm lon ton lếch thếch chạy theo
- Chờ với~
7h30pm
Hành lang kí túc giáo viên
Miss Kwon chậm rãi bước, gương mặt băng lãnh thoáng thay đổi khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng
- Thái Tử tìm tôi có việc gì sao?
Cô mở cửa, bước vào trong, Lee Jun theo sau
- Đừng lạnh lùng với ta như vậy. Ta biết em đang rất mệt nên chỉ đến nói với em một chuyện..
- ...
- .. Cảnh giác với những thứ ngọt ngào xung quanh. Người ta không yêu thương em thật lòng đâu. Người ta chỉ chơi đùa với em mà thôi!
- Thái tử nói thế là ý gì?
Cô nhíu mày, nét mệt mỏi hiện rõ
- Nghe thứ này, em sẽ hiểu. Vốn dĩ đồng tính là trái luân thường và cũng chẳng có tình yêu nào thật sự tồn tại giữa hai người đồng giới.
Anh bước đi, nhóm thuộc hạ cúi người chào cô rồi theo sau Thái Tử của họ.
Cô xoa gáy đóng cửa rồi ngồi vào bàn làm việv. Mân mê thứ trong tay..
"Tách! "
Tiếng rè rè thoát ra, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên
[ .. Tôi sẽ cướp người con gái của anh, để anh phải hối hận vì dám đắc tội với Jessica Jung này.. ]
Thoáng sững sờ
Cô cau mày suy nghĩ, cô không tin đây là sự thật. Người đó nói yêu cô va những gì cô đã cùng người đó trải qua có thể gọi tên chính xác nó là gì.
Hay.. chỉ là cô suy diễn?
Cô tin nàng, cô tin nàng không phải hạng người như thế. Dù cô biết Jessica Jung là một dân chơi có tiếng trăng hoa ở Mỹ.
Con người có thể thay đổi kia mà, cô không giống những hạng người trong các hộp đêm, cô tin Jessica yêu cô và cô ấy đã thay đổi vì cô
Nhưng còn.. những lời này...
Cô hoang man, lần đầu tiên Miss Kwon của WANGUI cảm thấy bối rối giữa hai luồng suy nghĩ
Cô không phải loại con gái dễ tin những lời cáo buộc xảo biện xung quanh rồi đùng đùng nổi giận một cách không kiểm soát.
Cô khác họ. Cô biết mình phải làm gì.
Muốn giải đáp những thắc mắc này. Chỉ còn cách hỏi thẳng
Nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay, cô mở cửa bước ra ngoài.
- - - - - - - - - -
- Gì đấy? Sao tự nhiên tới tìm tớ? Có gì gọi điện thoại được rồi..
Sica đứng trước cửa phòng nhìn Soo Young với hàng ngàn dấu chấm hỏi
- Không cho vào luôn à? =.=
- Ừ.. quên, vào đi.
Soo khép hờ cửa phòng rồi ngồi xuống
- Không dài dòng, hỏi thẳng luôn. Cậu và Miss Kwon là gì của nhau?
Nàng giật thót, không ngờ nửa đêm nửa hôm nhóc bạn cao kều lại đến hỏi chuyện này
- Ơ..
Nàng ấp úng, phải trả lời sao chứ? Không phải nàng muốn giấu Soo Young nhưng.. nếu nói ra thì được gì? Cậu ấy chẳng thể giúp nàng mà ngược lại.. lỡ như vô tình hé ra điều gì thì cả Jessica lẫn Miss Kwon sẽ gặp rắc rối..
Nàng không sợ cho mình, nàng chỉ lo cho Miss Kwon.
- Sao tự dưng bối rối vậy? Có gì mờ ám đúng không?
Soo lườm với ánh mắt dò xét
- Haha làm gì có
Nàng bật cười vờ như câu hỏi của nhóc bạn là câu đùa buồn cười nhất
- Đàn em tớ nói là thấy cậu và cô ấy đi ăn tối. Từ bao giờ hai người thân thiết vậy hở? Cậu cũng đừng có nghĩ là tớ không hiểu được cái cách cậu nhìn Miss Kwon.
Trưởng nhóm PVGirls nheo mắt nhìn Jessica. Nàng nhếch môi cười
- Hỏi thật Choi SooYoung, cậu thấy Miss Kwon có đẹp không?
- Tất nhiên, chẳng phải cả trường này sùng bái cô ấy như thánh nữ sao?
Choi leader gật gù
- Nhưng.. vậy thì sao?
- Cô ấy lại lúc nào cũng lành lạnh và có vẻ khó chinh phục nữa - Jessica nhướng một bên mày
- Ừhm.. Cậu đừng nói là ..
Soo gục gặc đầu rồi hai mắt chợt mở to, há hốc mồm
- Cậu định trêu đùa với Miss Kwon sao?
- Cũng không hẳn. Chỉ là tớ muốn cưa cẩm cô ta phục thù cho sĩ diện của Jung tiểu thư đã mất dưới tay cô ta thôi.
Nàng cười to, cười một cách cay đắng.. lòng nặng trĩu , tự trách bản thân sao lại nói những lời như thế này. Đó đâu phải là những gì nàng cảm nhận?
- Ừh thôi chuyện cá nhân của cậu tớ không xen vào. Nhưng Jessica, đừng đùa với lửa. Tớ không ủng hộ trò đùa này của cậu đâu. Cậu nên nhớ.. KHI YÊU MỘT NGƯỜI MÀ BẢN THÂN TRƯỚC KIA VỐN RẤT GHÉT THÌ ĐÓ LÀ THỨ TÌNH CẢM SÂU SẮC VÀ KHẮC GHI NHẤT.
SooYoung nhấn mạnh từng từ rồi thở hắt, đứng dậy ra về. Bỏ lại nàng ngồi đó môi vẫn nở nụ cười.
Thoáng chốc, nụ cười trở nên héo hắt..
Nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Tình cảm trân quý của nàng và người ấy đã bị nàng bóp méo một cách tồi tệ thế sao?
Nàng ngu ngốc quá, sao lại nói như vậy về tình cảm của nàng chứ? Nàng yêu Miss Kwon thì có gì sai?
Lúc lắc đầu cố đẩy mọi suy nghĩ ra ngoài, Jessica đang cần một hơi ấm.. một sự bình yên..
Mở cửa
Nàng chết sững..
Bàng hoàng nhìn người vừa bước ra từ góc tối của bức tường..
Một dáng người sững sờ.. luồng hơi lạnh buốt tận xương tuỷ ùa vào khắp căn phòng
Bộp..
Chiếc máy ghi âm chạm đất
Đôi mắt sắc bén mất hẳn thần thái.. gương mặt như ướp băng trống rỗng không gợn một cảm xúc
Bàn tay bấu chặt
Từ khoé mắt, một viên pha lê lóng lánh như đông cứng bởi hàn khí bao quanh
Lạnh lẽo.. Đau thương .. và thất vọng..
" Với em, tôi chỉ là trò chơi "
Nàng lặng yên như tượng nhìn người đó bước đi
Tình yêu đang từng bước rời khỏi nàng mà không cách nào níu giữ..
Chỉ biết thẫn thờ trông theo
Coong..
Chiếc nhẫn buông rơi từ tay người ấy
Lăn tròn.. lăn tròn..
Dáng người cô độc vẫn bước đi và nàng vẫn đứng đấy..
Chỉ cần chạy đến giải thích rồi mọi chuyện sẽ..
.. sẽ như thế nào?
..không phải cuối cùng cũng sẽ kết thúc sao?
Cũng tốt.. hãy cứ để người ấy căm hận nàng.. rồi sẽ quên được nàng..
Chỉ cần người ấy hạnh phúc, nàng bị ghét bỏ cũng không sao
Mỉm cười, đôi mắt nhoà lệ khép lại
Nàng quay bước vào trong
Có nhiều cách để kết thúc nhưng nàng lại chọn cách này
.. giá như nàng hiểu rằng.. nàng và cô không hề có kết thúc
.. vì đơn giản..
.. giữa họ chưa bao giờ bắt đầu ..
Kể từ giây phút đó.. giữa hai con người ấy đã tự đặt ra một quy ước..
.. một người sẽ mãi mãi đi về bên phải..
người còn lại suốt đời chỉ rẽ trái..
Hai hướng đi vốn dĩ trái ngược nhau .. để chắc rằng
.. họ sẽ mãi mãi không bao giờ đối diện với nhau.. thêm một lần nào nữa
Và cũng từ khoảnh khắc đó
Jessica Jung hài lòng nhận ra nàng sẽ không còn có thể bị ai làm cho tổn thương
Vì trái tim nàng..
.. đã chết..
.
.
.
- Xin lỗi oppa.. Em đã mất Oppa rồi và em không muốn mất đi một người bạn nào nữa.. Có lẽ thế.. sẽ giúp họ sống tốt cuộc sống của mình..
Cô gái tóc ngắn nghẹn ngào đặt nụ hôn đẫm nước mắt lên di ảnh một chàng trai trên hình nền điện thoại..
" Are you sure you want to delete?"
Ngón trỏ chạm nhẹ
" Ok"
Quệt nước mắt, cô mỉm cười..
- Hãy yên nghỉ.. người mà em yêu nhất..
o0o
Tiếng chân người chạy rộn ràng ngoài sân
Những bàn chân ướt nước vội vàng
- Cấp báo!
- Chuyện gì? Tại sao to gan dám đánh động cả Hoàng Cung?
- Hoàng Thượng điện hạ.. Thái Hoàng Thái Hậu đã quy tiên..
- - - To be continue - - -