Phật.. phật... phật...
Cánh quạt trực thăng quay liên tục, sức gió làm mớ cây cỏ xung quanh bật gốc.. bụi cát tung mịt mù
- Unnie, mọi việc ở đây trông cậy vào chị
Miss Kwon trao ánh nhìn tin tưởng vào Lee Hyori.
- Công chúa xin hãy an tâm. Tôi sẽ cho người đóng gói hành lý và gửi vào cung.
- Thật làm phiền Hoàng Thân.
Anh đứng bên cạnh, dùng thân chắn gió cho nàng.
- Thái Tử xin đừng khách sáo, đó là vinh dự của tôi.
Hyori mỉm cười cúi đầu, từ nay về sau, cô phải chú ý đến cách xưng hô giữa mình và Miss Kwon.
- Thái Tử, Thái Tử Phi.. xin mời..
Người nam cận vệ cúi chào Hyori rồi chìa tay dẫn đường . Bóng dáng chủ tử vừa xuất hiện, hai cận vệ nhanh chóng chạy đến che gió giúp Thái Tử và vợ đến gần cánh cửa trực thăng.
...
..
.
- Trong cung thế nào?
Sau khi đã yên vị, chiếc chuyên cơ chầm chậm tách khỏi mặt đất. Anh quay sang hỏi vị trưởng quan vẫn theo hầu.
- Thưa, Hoàng Cung đang chờ sự trở về của Điện Hạ và Nương Nương.
- Chuyện sắc phong Thái Tử Phi sẽ thế nào?
Anh cau mày, càng sớm càng tốt phải phong một danh phận cho nàng. Chỉ có thế , anh mới có thể giữ nàng bên cạnh.
- Thái Tử, hạ thần e.. sẽ không thể đáp ứng được trong lúc này.
- Tại sao?
- Trưởng quận chúa quy tiên, là quốc tang. Hỷ sự sẽ không thích hợp...
- Vậy ta phải chờ đợi bao lâu?
- 3 năm, thưa Điện hạ.
- KHÔNG THỂ ĐƯỢC.
Lee Jun nổi giận, không thể để tình trạng này kéo dài. Anh đã chờ đợi quá lâu. Khó khăn lắm mới thuyết phục được nàng trở về.
Anh không muốn phải sống trong lo lắng.
Bằng mọi giá phải ràng buộc người con gái này bên mình
Nâng đầu nàng tựa vào vai mình, anh say mê ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi với đôi mắt khép hờ. Qủa thực nàng tiều tuỵ đi rất nhiều..
.. Duy chỉ đôi mắt và thần thái vẫn không thay đổi.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tình thế ép buộc, nếu không anh đã chẳng đưa nàng về cung ngay trong đêm như thế.
Thôi được, về đến Tây Cung sẽ cho người bồi bổ lại sau. Nhìn nàng ốm yếu xanh xao, anh cũng đau cũng xót.. Chỉ trách.. tại sao lại yếu lòng bị cô ả kia mê hoặc. Lee Jun này nhất định phải giành lại trái tim của nàng.
Rồi sẽ cùng nhau tận hưởng những lạc thú như thuở nhỏ.
Anh mỉm cười hạnh phúc, hôn nhẹ vào trán nàng rồi ôm chặt thân hình nhỏ ấy vào lòng.
" Ngủ ngon,Yuri ah~ "
* * *
Nó thẫn thờ ngồi nhìn từng cơn sóng biển xô vào bờ rồi lại quay về khơi xa
Có một người cũng đã từng như thế tại nơi này
Nó nhếch môi cay đắng
Cảm giác như mọi thứ chỉ vừa mới hôm qua.. Vậy mà sau một đêm.. Nó thành kẻ tay trắng.
Bất giác.. nó muốn khóc. Nhưng lại chẳng khóc được, vì nước mắt đã cạn mất rồi.
Lại thế nữa.. Nó làm sao thế này? Chẳng phải chính nó đã chọn lựa hay sao? Hối hận cũng đã quá trễ vì không còn có thể thay đổi được gì.
Thôi thì
Hãy quên đi nhé, Jessica ah~
Rồi thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương..
Cảm giác lành lạnh nơi ngực trái, nó cúi đầu nhìn xuống
À thì ra.. nó quên trả lại vật này. Lại phải tìm người đó mà trả.
Đối mặt.. cũng phải.. Nó lớn rồi.. phải tập đối mặt chứ. Trốn tránh chỉ khiến nó và người ấy càng khó buông tay.
Phủi lớp cát bám trên người. Nó lếch thếch đứng dậy quay bước
Trống rỗng.
Lúc ấy, nó chỉ đơn giản nghĩ rằng, "trống trải" là cảm giác nhất thời.
Sau này nó lại nhận ra, khi mọi yêu thương và hy vọng đã theo người nào đó rời xa. "Trống trải" như cái u nhọt nhứt nhối hành hạ nó mỗi đêm..
.. và mãi mãi chẳng thể nào chữa lành..
kể cả thời gian có trôi đi bao năm nữa..
Cái đau thấu tim gan vẫn dày vò cơ thể. Chỉ còn cách tập sống chung với nó.
o0o
Đêm khuya dần về sáng, tiếng người xôn xao , tiếng bước chân rộn rã qua lại. Cả một góc trải dài từ cổng cho đến nội viện Tây cung bừng sáng bởi ánh đèn.
- Nhanh lên, Thái Tử và công chúa sắp về rồi đấy.
...
- Cô kia, sao lại đặt lọ hoa chỗ này? Có biết Thái Tử Phi không thích hoa hồng không hả? Mau đi thay bách hợp ngay!
...
Quan Tổng quản Tây cung liên tục đốc thúc các cung nữ. Ông đang rất hồi hộp mong chờ sự trở về của Man Hae Go công chúa và cũng chính là Thái Tử Phi Nương nương.
Cả gia tộc Han từ thời tiền nhân đã tận tuỵ phò tá Hoàng gia Lee. Cho đến tận bây giờ, sự trung thành ấy vẫn chưa bao giờ chấm dứt. Ông và các người anh em trong gia tộc đang nắm giữ những vị trí hầu cận cho các nhân vật quan trọng trong Cung.
Đã phục vụ cho nhiều chủ nhân, nhưng ông chỉ ấn tượng với một người - đúng ra là một cô bé khí chất ngời ngời ngay cả khi còn nhỏ.
Tổng quản Han đã chăm sóc, dạy dỗ và yêu thương cô ấy như con gái mình.
7 tuổi, nhưng từ đôi mắt và thần thái toát ra từ cả người cô bé, Han Jong Goon đã biết rằng người này thật sự không phải tầm thường. Dõi theo quá trình từng bước trưởng thành của cô ấy, ông càng tin vào nhận định của mình.
Ở cô có những phẩm chất mà chẳng một cô gái Đại Hàn dân quốc nào có được. Từ ánh nhìn lạnh lẽo uy quyền cho đến vương khí băng lãnh toả ra mỗi khi cô xuất hiện. Tất cả... khiến những người xung quanh đều phải khuất phục.
Cô ấy chính là Man Hae Go công chúa trước mắt toàn quốc dân và là Thái Tử Phi của cả Hoàng cung. Đã đi vắng khá lâu và giờ là lúc cô trở về, lẽ dĩ nhiên người vui mừng nhất ngoài ông thì còn có thể là ai?
- Nhanh chân nhanh tay vào!
Ông vỗ tay khẩn trương, nét mặt căng thẳng. Không biết công chúa có thích những gì ông đặc biệt bày trí cho nàng hay không.
* * *
Phạch.. phạch...
Chiếc chuyên cơ từ từ đáp xuống, cánh cửa bật mở. Chàng trai trẻ bế trên tay một cô gái cẩn thận bước xuống trong vòng tay các cận vệ hoàng gia và hàng người quỳ rạp dưới đất
- Cung nghinh Thái Tử Điện Hạ, Công chúa điện hạ di giá hồi cung~
Tiếng loan báo vang vọng, truyền từ dãy hành lang này sang dãy hành lang khác . Các nô tỳ, các thị vệ gấp rút chỉnh chu mọi thứ lần cuối rồi nghiêm trang thành hai hàng cúi gập người hành lễ
- Từ nay ta muốn các ngươi phải gọi là Thái Tử Phi. Ai trái lời, lập tức xử phạt.
Seja - bộ mặt nghiêm nghị - tay nâng Thái Tử Phi say ngủ trên tay bước qua hàng người cung kính thẳng tiến Tây cung.